Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 140: Đao Thứ Sáu

Chương 140: Đao Thứ Sáu





Mười mấy vạn linh thạch thượng phẩm được chất thành đống, linh khí cuồn cuộn xung quanh lao thẳng vào bên trong cơ thể Địch Cửu. Mạch Tinh Không dần trở nên rõ ràng, linh khí bên trong không ngừng chuyển hóa thành chân nguyên khiến tu vi của hắn cũng bắt đầu tăng lên.

Khi dòng Tinh Hà mơ hồ đầu tiên hình thành trong mạch Tinh Không, mười mấy vạn linh thạch thượng phẩm xung quanh Địch Cửu giống như bị nghiền ép, chúng phát ra tiếng ken két rồi đột ngột hóa thành tro bụi, thấy vậy hắn bèn điều khiển dòng linh khí nồng đậm bao quanh toàn bộ mạch Tinh Không.

Chân nguyên hùng hậu xông phá một tầng ngăn cách cuối cùng, thực lực Địch Cửu lần nữa tăng vọt mảng lớn.

Tinh Hà trong Tinh Không mạch lạc tuy không có thay đổi gì quá lớn nhưng nó đã rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí bên trong còn xuất hiện một ngôi sao màu vàng. Địch Cửu bỗng nhiên đứng lên thử đấm ra một quyền.

Chân nguyên vô cùng vô tận theo một quyền này bùng nổ, một khe nứt dài khoảng mười trượng chạy thẳng ra cửa động phủ.

Địch Cửu hài lòng nhìn khe nứt kéo dài ấy, mọi uất ức trong cơ thể hắn giống như theo một quyền này oanh ra, biết mất không còn một mảnh.

Cuối cùng hắn đã bước vào cảnh giới Kim Đan, tuy cơ thể hắn không có Kim Đan như tu sĩ bình thường nhưng trong Tinh Không mạch hư ảo lại xuất hiện một dòng Tinh Hà, trong Tinh Hà còn xuất hiện một ngôi sao màu vàng nữa.

Địch Cửu thử thi triển Thần Niệm Độn, làm hắn vui mừng chính là mỗi lần sử dụng hắn đã có thể di chuyển đến tận cả ngàn mét.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, trên Cực Dạ đại lục cho dù có người khiến hắn đánh không lại nhưng bỏ chạy thì hoàn toàn không thành vấn đề nữa.

Địch Cửu rất hài lòng, hắn lấy Truyền Tin Châu từ trong túi trữ vật ra chuẩn bị nhắn tin cho Tiểu Thụ Nhân, hỏi thăm xem nó đang ở chỗ nào.

Thế nhưng vừa cầm Truyền Tin Châu trên tay, Địch Cửu nhìn thấy đã có đến bảy tám tin tức được truyền đến, toàn bộ đều do nhóc con kia gửi đến. Mấy tin đầu là gốc cây nhỏ bảo nó tìm được bảo vật rồi, kêu hắn mau mau đến xem thử.

Nhưng hai tin cuối cùng lại là tin cầu cứu, tình trạng Tiểu Thụ Nhân đang vô cùng thê thảm, khóc lóc kể lể rằng có người muốn giết nó, xin Địch Cửu mau chóng đến cứu cái mạng nhỏ của nó.

Địch Cửu vừa xem xong tin tức liền nổi giận đùng đùng, hắn lập tức tế ra phi thuyền bay đến địa điểm mà tên nhóc ấy gửi.

Do không gian trong Thiên Mạc bất ổn nên không thể dùng pháp bảo phi hành, trong đây có vô số vòng xoáy không gian và không gian loạn lưu, một khi gặp phải khẳng định thập tử vô sinh. Tình huống bây giờ giống như lúc còn ở Chiểu Hải Sâm Lâm vậy, chỉ là lúc ấy may mắn còn có gốc cây nhỏ dẫn đường mà thôi.

Thế nhưng hiện giờ thằng bé không ở đây, Địch Cửu không thể quản đực nhiều như vậy. Hắn không những tế ra phi thuyền mà còn cho phi thuyền chạy hết tốc lực. Bất quá để phi hành trong Thiên Mạc, thần niệm Địch Cửu vẫn luôn phải chú ý đến từng ngóc ngách không gian xung quanh.

Phi hành chưa đến nửa nén hương, thần niệm Địch Cửu đã cảm nhận thấy một loại quy tắc ba động.

Mặc dù hắn không hiểu rõ loại quy tắc này, nhưng thường xuyên tiếp xúc với thiểm điện màu vàng trong thức hải, cộng thêm cảm ngộ mấy tháng qua với quy tắc trong Thư Giới, cho nên loại quy tắc ba động ấy vừa mới xuất hiện hắn liền nhận ra ngay.

Nhưng mà mặc kệ đây là loại quy tắc gì, Địch Cửu không chút do dự khống chế phi thuyền vòng qua khu vực có quy tắc ba động để tiếp tục tiến tới.

Quả nhiên sau khi điều khiển vòng qua thì không có chuyện xấu nào xảy ra cả.

Sau khi vòng qua khu vực đó, Địch Cửu lần nữa đẩy tốc độ phi thuyền lên đến cực hạn.

Thời gian một ngày chớp mắt trôi qua, phi thuyền Địch Cửu đã đến bên ngoài một sơn cốc. Bên trong sơn cốc có vô số người đang tụ tập, nhưng Địch Cửu lại không thể tìm thấy bóng dáng của Tiểu Thụ Nhân.

Bất quá hắn lại nhìn thấy một người quen, đó chính là Tần Âm.

Tần Âm đang đi theo sau lưng một vị tu sĩ Kim Đan tầng ba, gương mặt nàng đầy vẻ tuyệt vọng. Thần niệm Địch Cửu quét qua liền biết trên người nàng bị hạ cấm chế, mà cấm chế này hẳn là mới hạ không lâu, ước chừng vào khoảng mấy canh giờ trước mà thôi.

Địch Cửu không để ý đến Tần Âm, ánh mắt quét qua đám người, ngữ khí mang theo một tia bá đạo nói:

- Sủng vật rễ cây nhỏ của ta biến mất ở nơi này, là kẻ nào dám động thủ với nó?

Không có ai dám trả lời câu hỏi của Địch Cửu, người này rõ ràng không đơn giản, có thể khống chế phi thuyền bay đến đây mà chỉ là tu sĩ bình thường mới là lạ.

Huống hồ nơi đây không có ai biết Địch Cửu, càng không khả năng đứng ra nói vị trí của cái “rễ cây nhỏ” gì đấy cho hắn biết được.

- Đại ca, ta biết rễ cây nhỏ đang ở đâu...

Tần Âm giống như người chết đuối nắm được một nhánh cây, nàng bỗng vọt ra hô to lên.

- Ngươi muốn chết à?

Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia dùng tay chụp về phía Tần Âm.

Địch Cửu căn bản không chờ đối phương đụng tới Tần Âm, hắn ngay tức khắc đá ra một cước, chân nguyên cuồng bạo theo một cước này ép về phía không gian của gã nọ, lúc này tên tu sĩ Kim Đan tầng ba cũng cảm giác thấy không gian xung quanh mình bị trì hoãn đi rất nhiều.

Chỉ mới vừa động thủ, gã liền biết không ổn rồi, Địch Cửu mạnh hơn gã nhiều. Gã không kịp suy nghĩ tại sao trong Thiên Mạc còn có người mạnh hơn mình, gã chỉ biết con đường sống duy nhất lúc này là thiêu đốt chân nguyên để tránh một kích kia.

- Bành! Răng rắc!

Lúc một cước của Địch Cửu đá tới, gã cuối cùng cũng thoát được chân nguyên trói buộc.

Nhưng gã vẫn chậm một nhịp, một cánh tay của gã đã bị Địch Cửu đạp vụn.

- Đạo hữu, ngươi làm thế này là có ý gì đây?

Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba sau khi nuốt một viên đan dược liền ngoài mạnh trong yếu nhìn chằm chằm Địch Cửu hỏi.

- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết nàng ta là bằng hữu của ta sao? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi có ý gì đây?

Địch Cửu xòe tay ra, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay hắn.

Địch Cửu có ấn tượng không tồi đối với Tần Âm, vốn hắn dự tính lúc nữa hắn sẽ cứu nàng nhưng nàng lại nói mình biết gốc cây nhỏ ở đâu, lúc này Địch Cửu mới không chút do dự lập tức xuất thủ cứu nàng.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba nọ nhìn mà giật cả mình, vừa rồi Địch Cửu chưa tế ra pháp bảo, chỉ dùng một cước mà xém chút đã đạp chết gã, hiện tại Địch Cửu lấy trường đao ra rồi, nếu như vẫn tiếp tục động thủ vậy gã chết là cái chắc.

- Thì ra là như vậy, đã thế hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, chúng ta bỏ qua đi.

Trong lòng tên tu sĩ Kim Đan đã khiếp đảm, khí thế nói chuyện yếu đi rất nhiều.

- Ha ha, bỏ đi à? Mặt ngươi quả thật còn dày hơn mông heo nữa!

Trường đao trong tay Địch Cửu mặc dù chưa trảm xuống nhưng từng đạo đao khí đã thẩm thấu xuất hiện ở bên ngoài.

Tên tu sĩ Kim Đan rùng mình, vội vàng hô lên:

- Đạo hữu, ta là người của Đoạn Không Đảo, nếu như ngươi dám động thủ với ta, Đoạn Không Đảo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Địch Cửu cười mỉa mai:

- Đoạn Không Đảo là nơi nào? Ta chưa từng nghe nói qua.

Tần Âm cẩn thận đến phía sau Địch Cửu:

- Đoạn Không Đảo không phải tông môn tại Cực Dạ đại lục, bọn chúng đến từ đại lục khác đấy.

Tông môn ở Cực Dạ đại lục thì cho dù to gan nhưng cũng không dám trắng trợn khống chế nàng như vậy.

- Thì ra là thế...

Địch Cửu gật gù.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba Đoạn Không Đảo cảm thấy Địch Cửu tựa như không còn sát khí nữa, trong lòng gã nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc gã đang muốn tìm cớ rời đi thì một đạo đao mang xoắn đã xuất hiện trước mặt gã.

Gã vốn đã thụ thương nên khi đao mang này chém tới gã không biết phải phản ứng lại như thế nào cả. Lúc lấy lại được tinh thần thì đao mang kia đã khóa chặt gã lại rồi.

- Ngươi không thể giết ta...

Gã điên cuồng kêu lên, đồng thời thân hình bắt đầu vặn vẹo muốn tránh thoát một đao này.

Sau khi Địch Cửu chém ra đao ấy, hắn liền cảm ngộ thấy một loại ý cảnh hoàn toàn mới. Dùng hơn nửa năm nghiên cứu các loại quy tắc, tuy chưa chính thức ngộ được một loại nào nhưng số lượng xem qua lại không ít. Một đao này tựa như phù hợp với một loại quy tắc nào đó, hình như...

Đúng rồi, Địch Cửu cuối cùng cũng nhớ ra, một đao mới rồi giống với lúc hắn tiến vào bí cảnh. Vô cùng vô tận gợn sóng từ hư không rơi xuống tạo thành lối vào Thiên Mạc.

Hắn bổ một đao, vô cùng vô tận đao mạc tựa như tạo thành thác nước.

Đao mạc như thác nước rơi xuống, giống như ngàn vạn tấm lụa trắng hình thành nên đao mạc chi giới.

- Kim cổ trường như bạch luyện phi, nhất điều giới phá thanh sơn sắc!

Câu này chính là minh chứng rõ ràng nhất.

- Phốc!

Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba bên dưới đao mạc lập tức bị chém làm đôi.

Địch Cửu nắm chặt trường đao nhắm mắt trầm tư, giờ khắc đó xung quanh yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người đều biết, Địch Cửu đang tiến hành đốn ngộ.

Chém một đao cũng có thể đốn ngộ, một đao liền có thể xử lý một tên Kim Đan tầng ba, loại tu sĩ lợi hại này, ai cũng không dám dây vào. Chí ít bên trong Thiên Mạc không có ai dám chọc hắn.

Tần Âm sợ ngây người nhìn Địch Cửu, nếu như không phải đang lúc tuyệt vọng, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin tên gia hỏa lúc trước đã đùa giỡn nàng giúp đỡ. Khi đó nàng cảm thấy Địch Cửu rất tệ hại, ngay cả ngọc bài xếp hạng của tán tu mà cũng dám đoạt. Nàng những tưởng thực lực của hắn chỉ hơi mạnh mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, đó vẫn chưa phải là thực lực chân chính của hắn.

Khó trách dám đối nghịch với Thích Gia Thương Lâu, người này quả thật có tư cách đấy.

Một lát sau, Địch Cửu mở mắt ra, hắn bật cười sảng khoái, trong lòng quyết định, đây chính là đao thứ sáu của hắn, tên gọi là Thiên Mạc Đao.

-------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch