Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 142: Núi Non Phía Dưới Không Còn Sinh Cơ

Chương 142: Núi Non Phía Dưới Không Còn Sinh Cơ





Địch Cửu không để ý tới con bọ hung mà chỉ lo tập trung về phía gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy đang đứng không xa Tiểu Thụ Nhân. Khí tức từ cấm chế trên người gốc cây nhỏ giống y chang gã ta, hiển nhiên đây chính là người đã giam cầm nhóc ấy rồi.

Cùng lúc đó, tên tu sĩ Kim Đan đến từ Thích Gia Thương Lâu vừa trông thấy Địch Cửu xuất hiện liền vô thức lùi về phía sau vài bước.

Trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Mạc, lão tổ Nguyên hồn của Thích gia đã căn dặn bọn họ nếu không may gặp phải Địch Cửu đã đột phá lên tu vi Kim Đan rồi thì nhất định phải tránh đi.

Mà cho dù Lão tổ không nói chuyện này cho y biết, y cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi chủ động đi gây sự với hắn tại đây. Chuyện Địch Cửu đánh phá Bắc Vực tổng bộ của bọn họ ở Bắc Tích Thành, đồng thời chém chết mười chín tu sĩ Kim Đan đã được lan truyền rộng rãi khắp mọi nơi rồi, một tên tu sĩ Kim Đan tầng năm như y đứng trước mặt Địch Cửu thì có khác gì con kiến hôi đâu cơ chứ.

- Gốc thụ linh này là gì của ngươi?

Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy nhìn về phía Địch Cửu rồi nhàn nhạt hỏi một câu.

Nếu không phải gã ta trông thấy tu sĩ Kim Đan của Thích gia vừa nhìn thấy Địch Cửu liền lùi xuống một bước thì gã cũng chả thèm liếc mắt tới hắn nữa. Gã mở miệng hỏi không có nghĩa là gã sợ Địch Cửu, chỉ bởi vì bí cảnh có quy định về tuổi tác cho người tiến vào, mà sự tồn tại của những người có thể bước vào cảnh giới Kim Đan hậu kỳ có tuổi tác dưới 100 như gã là vô cùng ít ỏi, đa phần đều sẽ đến từ những môn phái lớn hoặc có thế lực gì đó chống đỡ sau lưng.

Mà bây giờ Địch Cửu còn ẩn nấp tu vi, càng làm cho tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia tin rằng Địch Cửu nhiều lắm cũng chỉ mới đột phá Kim Đan tầng chín. Nếu Địch Cửu muốn áp chế gã là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng để giết gã thì hoàn toàn không đủ khả năng. Huống chi bên gã còn có năm người nữa, gã không tin cộng thêm mình vào là sáu người liên thủ với nhau mà lại không thanh toán được hắn.

Nghe xong, Địch Cửu không khỏi cảm thấy vô cùng buồn cười, cho nên hắn cũng chẳng thèm mở miệng đáp mà chỉ vung thanh trường đao lên, tạo thành một vòng xoáy đao khí cuốn về gã ta như thay thế câu trả lời mà thôi.

Cây nhỏ nhà hắn đã bị chặt đứt một cánh tay luôn rồi, còn có đạo lý gì để mà giảng giải nữa hả?

Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy trông thấy Địch Cửu không nói gì mà đã ra tay cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, gã chủ động tiến về phía trước một bước, vươn tay lấy Ly Thương Ấn lên chuẩn bị ứng chiến.

Trong chớp mắt Ly Thương Ấn hóa thành một ngọn núi lớn, ầm ầm hạ xuống đất ngăn chặn tất cả các vòng xoáy đao khí của Địch Cửu lại, làm cho vòng đao khí kia bị phân chia tán loạn ra xung quanh.

Nếu là những tu sĩ bình thường khác thì họ chắc chắn sẽ không dám đối kháng chính diện với phong mang mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng Địch Cửu thì khác, hắn chẳng thèm lùi lấy một bước mà thẳng tay đấm ra một quyền. Xuất ra Toàn Phong Đao là vì muốn xem xét thực lực của đối phương mà thôi, sau khi kiểm tra ổn thỏa, Địch Cửu cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể ứng phó nổi cho nên tiếp tục ra chiêu.

Quyền ảnh dường như hóa thành vô số cự phong đánh vào Ly Thương Ấn của gã Kim Đan tầng bảy kia.

“Oanh!”

Chân nguyên cuồng bạo do dao động mà nổ tung, gã kia cảm nhận được trước ngực giống như bị một thanh thiết chùy giáng xuống vậy, không nhịn được bèn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tên Kim Đan tầng bảy nọ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù gã bị thương nhưng Ly Thương Ấn vẫn như cũ đem quyền sơn của Địch Cửu chặn lại hoàn toàn.

Gã đoán chừng bản thân không phải là đối thủ của Địch Cửu nên không tiếp tục động thủ nữa, mà nhanh chóng thu hồi Ly Thương Ấn rồi lùi về phía sau.

Thế nhưng không chờ gã hoàn thành xong những động tác kia, gã liền kinh hãi phát hiện ra quyền sơn vừa rồi của Địch Cửu không phải chỉ có một, ngay lập tức đạo quyền sơn thứ hai đã đánh úp tới làm gã không kịp trở tay.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo, gã ta nơi nào còn dám lùi lại nữa, nhanh chóng thúc dục chân nguyên cưỡng chế triệu hồi Ly Thương Ấn ra lần nữa.

“Oanh!”

So với lần va chạm thứ nhất thì lần này càng thêm cuồng bạo hơn, gã tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa, nhưng gã vẫn cảm thấy may mắn vì Ly Thương Ấn đã chặn được quyền sơn của Địch Cửu.

Đồng thời tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy cũng vô cùng tuyệt vọng khi trông thấy quyền sơn thứ ba của Địch Cửu lại tiếp tục đánh tới. Nếu như cho gã thở một hơi, gã hoàn toàn có thể tiếp tục ngăn chặn đại chiêu ấy, thế nhưng đáng tiếc Địch Cửu hoàn toàn không để lại bất kỳ cơ hội nào khác cho gã. Lúc này đây tên Kim Đan tầng bảy cảm thấy hối hận vô cùng, nếu không phải bản thân khinh thường Địch Cửu, nói không chừng gã sẽ không thua nhanh đến thế. Chỉ cần tránh thoát được một chiêu này của Địch Cửu thì gã có thể liên thủ với những người còn lại rồi.

Đạo quyền sơn thứ ba mang theo khí tức tử vong vô hình áp xuống gã ta, cùng lúc đấy Địch Cửu cũng lên tiếng bảo:

- Nhiều nhất ta chỉ có thể xuất ra ba đạo quyền sơn mà thôi, đáng tiếc… ngươi chỉ có thể ngăn hai đạo quyền phong lần…

Nghe được lời Địch Cửu nói, gã ta càng cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu sớm biết thì gã đã không ngạo mạn đến nỗi tiến lên một bước kia, chỉ cần gã đủ bình tĩnh thì đã có thể chống đỡ được rồi. Gã còn chưa kịp thi triển tuyệt chiêu mà buộc phải bỏ mạng nơi đây, gã thật sự không cam tâm mà.

- Bất quá phía sau một chiêu này của ta còn có đại quyền nữa, xem như ngươi đủ sức ngăn trở ba quyền kia thì cũng vô dụng mà thôi. Ngươi dám khi dễ người của ta chỉ có một con đường chết.

Những lời đó của Địch Cửu khiến cho tên Kim Đan tầng bảy không nhịn được tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, không biết là do bị Địch Cửu làm cho tức giận công tâm hay bị quyền sơn đánh nữa.

“Oanh!”

Địch Cửu dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng đánh lên người gã ta thêm một đòn nữa.

“Bành!”

Tên Kim Đan tầng bảy chả khác nào con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, chờ đến lúc gã ta rơi tiếp đất thì đã không còn chút hơi thở nào nữa rồi.

Ba đào như nộ liên miên, núi non phía dưới không còn sinh cơ!

Đây chính là câu thơ khắc họa chân thật nhất về khung cảnh hiện giờ.

Nói thì dài nhưng sự việc diễn ra thập phần nhanh chóng, sau khi thoát khỏi cấm chế, Tiểu Thụ Nhân dùng tốc độ cực nhanh chạy ào tới sau lưng Địch Cửu.

Năm tên tu sĩ Kim Đan còn lại rúng động không thôi, cả đám trừng mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu, bọn họ thật sự không nhìn ra được thực lực chân chính của hắn, chỉ với một đao một quyền mà đã giết chết tu sĩ Kim Đan tầng bảy, loại sức mạnh này chắc chắn đến từ người có tu vi Kim Đan viên mãn hoặc chỉ còn nửa bước nữa là tiến vào Nguyên Hồn mà thôi!

Toàn bộ quá trình bọn chúng hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để động thủ cả, mà cái tên bị giết kia còn chẳng kịp kêu cứu nữa kìa.

Đặc biệt là quyền cuối cùng của Địch Cửu đánh lên người gã ấy, họ đứng ở một bên quan sát mà vẫn cảm nhận được khí tức khủng bố liên miên không dứt ẩn chứa bên trong đó. Nếu như là chính mình phải đối mặt với loại khí tức đáng sợ kia thì có lẽ cả đám cũng chẳng có cách nào chống đỡ nổi.

Ở phía xa, Địch Cửu từ từ siết tay lại, vừa rồi khi giết chết tên Kim Đan đấy hắn cũng tiện tay lấy được túi trữ vật của gã ta, sau đó tiện tay ném một đoàn hỏa diễm xuống, đốt cái xác của gã thành tro bụi.

Mà cấm chế trên túi trữ vật của gã chỉ giống như vật trưng bày trong mắt Địch Cửu. Hắn chỉ tốn vài giây đã mở được cái túi ra, lấy cánh tay bị chặt của gốc cây nhỏ trả lại cho Tiểu Thụ Nhân rồi giải trừ cấm chế trên người nhóc ấy.

- Nhóc con, đây này, đệ mau nối lại tay của mình đi.

- Chúc mừng đạo hữu đã tìm lại được tiểu đệ của mình. Mà vừa rồi huynh giết chết Mi Táp cũng xem như đã báo được thù rồi. Tại hạ không ngại nói cho huynh biết, nơi này hẳn là ẩn chứa một bí mật cực kỳ to lớn, không bằng chúng ta liên thủ lại với nhau, cùng tiếp tục khám phá, nhiều người nhiều sức mà nhỉ!

Trông thấy Địch Cửu dùng thủ đoạn lôi đình giết chết tu sĩ Kim Đan hậu kỳ xong, một tên Kim Đan tầng bảy khác vội bước ra trước nhanh nhảu ôm quyền mở lời mời Địch Cửu gia nhập tổ đội với gã ta.

- Đại ca, khi nãy mấy cái tên gia hỏa này liên hợp bắt đệ lại đó, bọn chúng còn bàn với nhau là ai lấy được cánh tay bị chém đứt của đệ, rồi phân chia từng bộ phận trên thân thể đệ nữa luôn. Nếu không phải cái tên Mi Táp gì đó xuất thủ nhanh thì đệ đã bị mấy gã vương bát đản ấy giết chết đồng thời phân thây xong xuôi luôn rồi.

Sau khi chữa thương xong, Tiểu Thụ Nhân cực kỳ tức giận lên án đám người đối diện.

Nghe vậy, Địch Cửu cũng không lên tiếng, mặc dù bên ngoài trông thấy hắn có thể đơn giản giải quyết được Mi Táp, nhưng điều đấy không có nghĩa là bản thân hắn đủ khả năng xử lý năm tên Kim Đan trung kỳ và hậu kỳ liên thủ lại với nhau.

Nói rõ hơn thì dù hắn có thể giết hết bọn chúng nhưng bản thân vẫn sẽ bị thương không nhẹ.

Còn nữa, đây chính là thánh địa tu luyện, thậm chí có rất nhiều người có pháp bảo đỉnh cấp phòng thân, xem như Địch Cửu biết dùng trận pháp hỗ trợ thì cũng chẳng dám chắc mình có thể toàn thân trở về. Bởi vì chỉ cần người bên ngoài liên thủ công kích Đại Trận Không Gian Giảo Sát thì sớm muộn gì trận pháp cũng nhanh chóng bị hủy, đợi đến lúc đại trận sụp đổ rồi, người có thể tiến vào nơi này chắc chắn sẽ còn nhiều hơn trước.

- Địch đạo hữu, mặc dù ta là người đến từ Thích Gia Thương Lâu, nhưng không có nghĩa là ta bán mình cho họ. Ta không mang họ Thích, mà trước đó ta cũng chưa từng động thủ qua với tiểu huynh đệ đây.

Thấy Địch Cửu im lặng không đáp, tu sĩ Kim Đan tầng năm đến từ Thích gia bèn chủ động đứng ra tự thanh minh.

Hắn nhìn nhìn tên này chăm chú hồi lâu rồi mới hỏi:

- Ngươi không muốn ta giết ngươi có đúng không?

Nếu như nói Địch Cửu chán ghét thế lực nào nhất trên đại lục Cực Dạ này thì hắn sẽ chẳng do dự mà trả lời là Thích Gia Thương Lâu.

Đứng kế bên, mấy tên Kim Đan còn lại không khỏi kinh ngạc mà nhìn hai người trò chuyện, trong lòng tự nhủ Địch Cửu quả thật là rất lợi hại, thế nhưng bọn họ có tới tận năm người lận, nếu như liên thủ lại tuy không giết được Địch Cửu nhưng trốn thoát là điều chắc chắn có thể. Vậy mà cái tên tu sĩ của Thích gia lại còn hạ mình van xin tha mạng để làm chi?

Tên tu sĩ Thích gia này không giống với những người còn lại, bởi vì y biết rõ thời điểm đánh cướp Tổng bộ Bắc Vực Địch Cửu đã giết chết mười chín tu sĩ Kim Đan, là mười chín người lận đó. Nếu như hôm nay y không cầu xin hắn, nhất định chỉ còn một con đường chết đợi mình ở phía trước mà thôi.

Hiện giờ y quyết tâm phải bảo vệ cái mạng nhỏ này của mình, cho nên đành cắn răng lấy một cái ngọc giản ra đưa cho Địch Cửu rồi quỵ lụy bảo:

- Địch đạo hữu, huynh cứ lấy xem đi. Xin huynh đồng ý tha mạng cho ta.

Địch Cửu quét thần niệm của mình một lượt quanh ngọc giản, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của người nọ.

Y không phải họ Thích mà là họ Trọng, tên gọi là Trọng Tuần, có thể nói y là một trong số ít những người khác họ được Thích gia coi trọng. Đóa hỏa diễm mà lần trước Đà Tử cướp đi chính là món trân phẩm được cha của Trọng Tuần lấy từ bên trong bí cảnh Thiên Mạc về.

Còn phụ thân y do tranh đoạt hỏa diễm nên bị trọng thương, sau khi ra khỏi bí cảnh đã vẫn lạc từ lâu rồi. Trọng Tuần có thể lấy được một chỗ trong danh sách tiến vào Thiên Mạc là bởi đám người Thích gia kia xem xét công lao của phụ thân y mà thôi.

Bất quá đóa hỏa diễm ấy cũng không phải là vật phẩm hoàn chỉnh, nó vẫn còn thiếu Hỏa Niết Sào, nếu không có Hỏa Niết Sào thì dù sở hữu được đóa hỏa diễm kia cũng sẽ chẳng thể hỗ trợ thăng cấp được.

Đây chính là lý do Thích gia đặt hỏa diễm ở bên trong động phủ có cùng thuộc tính để nuôi dưỡng chứ không lấy ra sử dụng, bởi vì hỏa diễm căn bản chưa hoàn chỉnh.

Hỏa Niết Sào có thể được ví như trái tim của trân phẩm kia vậy, chỉ sau khi nó thôn phệ Sào Thạch thì mới trở thành một hỏa diễm thực thụ, bằng không sẽ chẳng bao giờ có thể thăng cấp cả.

Mà phụ thân của Trọng Tuần khi ấy chưa kịp lấy Hỏa Niết Sào thì đã bị thương rất nặng, cho nên ông ta chỉ đành giao hỏa diễm lại cho Thích Gia cất giữ và giấu luôn cái bí mật vị trí của Hỏa Niết Sào. Dẫn đến chuyện này sau khi ông ta chết đi chỉ còn lại một mình Trọng Tuần biết.

Mà Trọng Tuần vẫn nghĩ rằng hỏa diễm là bị Địch Cửu cướp đi cho nên mới muốn dùng vị trí của Hỏa Niết Sào để bảo trụ một mạng nhỏ này của mình.

---------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch