Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 144: Phá Sát Trận

Chương 144: Phá Sát Trận





Cái ao màu lam vốn được trận pháp che giấu bây giờ đã có thể dùng thần niệm quét qua rõ ràng, cả hai tu sĩ Kim Đan, Tần Âm và Tiểu Thụ Nhân đều dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn chằm chằm cái ao ấy.

Thần niệm của Địch Cửu dừng ở trong ao, sau khi xác nhận hoàn toàn không có vấn đề gì thì mới cất tiếng:

- Nước trong ao này hẳn là không có tác dụng gì, mọi người tận dụng thời gian tu luyện đi.

Địch Cửu nói xong liền bước vào bên trong, cảm giác nước lạnh thấu xương truyền đến, đến cả tu vi như hắn mà vẫn cảm thấy nước này quá lạnh.

Thế nhưng sau cảm giác lạnh giá chính là niềm vui tột độ do linh khí nồng đậm đến mức tận cùng, lúc này cho dù là Tần Âm hay hai tu sĩ Kim Đan kia cũng không thèm để ý đến cái lạnh thấu xương nữa mà đều bắt đầu tu luyện, điên cuồng hấp thu linh nguyên trên mặt nước màu lam.

Địch Cửu rất khâm phục tư chất của Tần Âm, chỉ mới vận chuyển vài chu thiên thôi mà nàng đã có thể bước vào Trúc Cơ tầng bốn rồi. Hơn nữa tốc độ tăng trưởng tu vi của Tần Âm gần như là có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không chỉ riêng Tần Âm, tu vi của Trọng Tuần và tu sĩ Kim Đan tầng sáu kia cũng đang tăng lên nhanh chóng.

Địch Cửu vô cùng kinh ngạc, không biết linh nguyên bên trong cái ao màu lam này rốt cục là thứ gì tạo thành mà lại thần kì như vậy.

Tiểu Thụ Nhân đã nối lại cánh tay cụt, bây giờ nó cũng đang điên cuồng hấp thu linh nguyên trong ao. Tốc độ hấp thu linh thạch của Tiểu Thụ Nhân rất chậm thế nhưng tốc độ hấp thu linh nguyên trong đây thì khác hẳn, Địch Cửu có thể cảm giác được tu vi của gốc cây nhỏ đang tăng lên rất nhanh.

Ngay cả con bọ hung luôn đậu trên vai Địch Cửu cũng đã bay xuống ao.

Địch Cửu không tu luyện, hắn lấy trận kỳ ra, khôi phục lại hộ trận của cái ao, sau đó bắt đầu đi tới bờ bên kia.

Tất cả mọi người đều đang điên cuồng tu luyện, Địch Cửu lười gọi bọn họ dậy. Hắn biết đây là họ cam chịu nhường bảo vật ở bờ bên kia lại cho hắn.

Địch Cửu đi vào sâu bên trong, cảm nhận được linh khí nồng đậm hơn, nước trong ao cũng ngày càng giá lạnh thêm.

Địch Cửu liên tục ném trận kỳ, ao nước đã bị hắn mở ra một lối đi.

Không lâu sau, Địch Cửu đã tới phía bên kia ao. Một hạt châu màu lam lớn cỡ nắm tay đang lơ lửng bên đó.

Thần niệm của Địch Cửu quét qua, hóa ra nhiệt độ lạnh giá là từ hạt châu đó tỏa ra.

Hạt châu này tuyệt đối là bảo vật, Địch Cửu định lấy hạt châu này xuống. Nhưng vừa mới giơ tay lên thì hắn liền cảm nhận được quy tắc ba động, xem ra hạt châu này không phải thật sự lơ lửng trên không trung, xung quanh nó chắc chắn đang có một đại trận thiên nhiên bảo hộ.

Nếu như Địch Cửu không mở hộ trận này mà cứ thế lấy hạt châu đi thì e rằng cả cánh tay của hắn lúc này đã biến thành tro bụi rồi.

Địch Cửu ngồi xuống phía trước hạt châu, thần niệm của hắn chậm rãi xâm nhập hộ trận của hạt châu, bắt đầu quan sát tỉ mỉ không gian hộ trận này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Địch Cửu hoàn toàn đắm chìm vào việc nghiên cứu trận pháp.

Trước kia, mỗi lần hắn bố trí trận pháp đều là theo những quỹ tích nhất định, ít nhất cũng phải xác định rõ ràng vị trí đặt trận kỳ, sau đó lại phối hợp với thiên địa linh khí để khởi động trận pháp.

Nhưng không gian trận pháp xung quanh hạt châu này lại hoàn toàn không có quỹ tích gì cả, hắn không thấy trận kỳ, không thấy trận cơ, càng nhìn không ra trận tâm ở đâu....

Bất chấp như vậy, Địch Cửu vẫn tin tưởng cái không gian hộ trận này thật sự tồn tại, lời mở đầu Thư Giới đã từng nói, tất cả vật chất trong vũ trụ đều là vật hữu hình. Ngươi không cảm nhận được hình dạng của vật đó là bởi vì tầm mắt ngươi quá thấp, thực lực không đủ mà thôi.

Chỉ cần thực lực của ngươi đủ, ngươi thậm chí sẽ cảm nhận được những điểm kết nối trong không gian, có thể tùy tiện xé rách không gian, đi từ thế giới này đến thế giới khác.

..........

Bên ngoài ao nước, ba tên tu sĩ Kim Đan âm trầm nhìn đám người Địch Cửu biến mất.

- Hoàng Bình huynh, nếu như chúng ta cứ chờ ở đây như vậy thì chẳng phải là đi một chuyến uổng công rồi sao?

Một người ôm quyền nói với tên tu sĩ đứng cạnh đó.

Hoàng Bình chính là gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy từng đàm phán với Địch Cửu nhưng lại bị hắn từ chối, mà gã không dám xuống tay với Địch Cửu cho nên chỉ đành đứng đợi ở chỗ này.

Nghe tên kia hỏi, gã bình tĩnh đáp:

- Động tĩnh bên ngoài hơi ồn ào rồi, hẳn là có rất nhiều người đang tấn công đại trận ở ngoài sơn cốc. Cho dù đại trận kia có lợi hại cỡ nào cũng không thể chịu nổi nhiều người cùng công kích như vậy. Ngụy Khải nói rất đúng, chúng ta không thể cứ đứng chờ như vậy mãi được, còn chờ nữa thì đúng thật là đi một chuyến uổng công rồi. Nhưng mà chúng ta chắc chắn là chẳng làm gì được hộ trận trên không trung của cái ao, nếu như không cẩn thận chỉ sợ sẽ chôn thây ở chỗ đây đấy.

- Hoàng huynh, Ngụy huynh, các người nói thử coi, có khi nào bọn chúng không phải là vượt qua đại trận trên không mà là đi vào dưới cái ao này không?

Tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn đột nhiên lên tiếng, tu vi của kẻ nọ là thấp nhất trong ba người.

Nghe vậy, mắt Hoàng Bình lập tức sáng lên, kích động nói:

- Đúng rồi, đúng rồi, cần gì phải bay qua cái ao ấy chứ? Chúng ta có thể đi dưới mặt nước cơ mà. Hộ trận trong ao rất có thể không giống với hộ trận ở trên không, ta không tin ba chúng ta liên thủ lại mà vẫn không phá được trận này.

Có khi chân tướng chỉ còn cách bạn một đường tơ kẽ tóc, nếu có người gợi ý một chút thì lập tức sẽ không còn bí ẩn gì nữa.

Ba gã tu sĩ Kim Đan cùng tấn công về phía ao nước màu lam, tuy rằng không nhẹ nhàng như Địch Cửu nhưng cũng chỉ mất hơn một canh giờ, vùng bờ của cái ao đã phát ra từng tiếng vỡ vụn, ngay sau đó là linh khí dày đặc chen chúc nhau tuôn ra.

- Đúng là phúc địa!

Ba ngươi bây giờ đâu còn thèm quan tâm tới chuyện gì khác, gần như là đồng thời lao xuống ao.

Linh nguyên nồng đậm khiến bọn họ lập tức ngồi xuống, điên cuồng tu luyện.

Khắp mọi nơi trong ao đều có các loại cấm chế và hộ trận khác nhau, cho nên dù bọn người Tần Âm và ba gã nọ cùng tu luyện tại đấy nhưng hai bên vẫn không hề phát hiện ra đối phương.

Còn về Địch Cửu thì hắn đã tới bờ bên kia của ao rồi, trừ khi có người đi thẳng qua đó, nếu không thì sẽ không người nào nhìn thấy được bóng dáng của hắn cả.

Tốc độ tu luyện trong ao rất khủng bố, không cần mất nhiều thời gian đã có thể thăng một cấp, họa có ngốc mới không chịu ngồi tu luyện mà đi chạy vòng vòng.

Về phần bảo vật ở phía đối diện thì tối đa cũng chỉ có thể làm cho tu vi của bọn họ tăng nhanh mà thôi. Nếu ngồi ở đây đã có thể tăng tu vi thì ai lại muốn lãng phí thời gian chạy qua bên kia chọc vào tên Địch Cửu hung thần ác sát ấy chứ?

.........

Hôm nay đã là ngày thứ năm đoàn người tiến vào ao, cánh tay của Tiểu Thụ Nhân đã khôi phục như cũ, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy tu luyện vui như vậy, gốc cây nhỏ chỉ cách cấp ba một bước nữa thôi. Bây giờ trong lòng Tiểu Thụ Nhân chỉ mong có thể mau chóng bước vào cấp ba, nếu như vậy thì dù nó có gặp phải tu sĩ Kim Đan cũng sẽ không dễ dàng bị bắt nữa.

Sư phụ của Tần Âm là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ, cộng thêm Chân Ly Kiếm Tông là tông môn đỉnh cấp ở Bắc Vực, cho nên có thể nói tài nguyên tu luyện của nàng chẳng thiếu thốn thứ gì cả.

Nhưng mà đến bây giờ Tần Âm mới thật sự hiểu được, đầy đủ tài nguyên tu luyện không đồng nghĩa với việc tu vi có thể tiến bộ không ngừng. Cho dù tư chất của nàng có cao đến cách mấy mà dùng linh thạch, đan dược bình thường để tu luyện thì chắc chắn không thể nào so sánh được với việc tu luyện bên trong cái ao màu lam này.

Lúc Tần Âm vừa vào ao liền đột phá lên Trúc Cơ tầng bốn, hiện tại, sau năm ngày tu luyện, tu vi của nàng đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu luôn rồi.

Nếu như bây giờ Tần Âm chạy ra ngoài nói với người khác, trong vòng năm ngày, nàng đã từ Trúc Cơ tầng ba lên thẳng đến Trúc Cơ tầng sáu, khẳng định là ai cũng sẽ bảo nàng nói dối.

Đồng thời Tần Âm cũng biết, có tiến bộ như vậy không phải chỉ có mình nàng, khí tức tu sĩ tên Trọng Tuần có một lần dao động mãnh liệt, hiển nhiên là y đã thăng một cấp.

Tần Âm không muốn lãng phí một giây nào cả, nàng tiếp tục chuyên tâm tu luyện, cơ hội tốt như vậy sợ là chỉ có một lần trong đời mà thôi.

.............

- Phốc phốc phốc!

Hơn mười đạo không gian phong nhận bay ra từ trong đại trận tự nhiên bên ngoài sơn cốc, khiến hơn mười người không may thiệt mạng.

Thế nhưng những tu sĩ còn lại vẫn chẳng thèm sợ hãi mà t cứ tiếp tục mạnh dạn tấn công đại trận, bởi vì mọi người đều hiểu rõ bên trong sơn động này có rất nhiều bảo vật. Hơn nữa tất cả cũng biết đã từng có tám người đi vào trong đấy rồi, thế nên làm sao bọn họ có thể không sốt ruột cho được.

- Răng rắc!

Dưới sự tấn công của vài trăm người, Không Gian Giảo Sát Trận rốt cuộc đã phát ra âm thanh nứt vỡ.

- Sắp phá được rồi, mọi người tiếp tục cố gắng đi, chỉ cần phá được cái sát trận chết tiệt này thì chúng ta sẽ lấy được vô số bảo vật đấy.

Một tu sĩ Kim Đan tầng tám lớn tiếng kêu gọi.

Lúc người này biết tin chạy tới thì sáu tên Kim Đan nọ đã mang theo Tiểu Thụ Nhân cũng như hai người Địch Cửu đều xông vào trong đó rồi.

Thân là cường giả Kim Đan tầng tám, gần như là tồn tại mạnh nhất trong Thiên Mạc, đương nhiên gã sẽ không cam lòng nhường bảo vật lại cho người khác, cho nên gã liền tụ tập tất cả tu sĩ tới đây, cùng nhau liên thủ tấn công Không Gian Giảo Sát Trận.

Trải qua mấy ngày nỗ lực, cuối cùng cái đại trận tự nhiên khủng bố này đã sắp bị phá vỡ.

Không cần tu sĩ Kim Đan tầng tám nói thì tất cả đều biết cái trận pháp trước mắt không còn chịu được bao lâu nữa.

Vài trăm pháp bảo đồng loạt tấn công, tuy rằng có mấy người bị không gian phong nhận giết chết nhưng mà Không Gian Giảo Sát Trận cũng bị công kích nặng nề, cuối cùng chính thức sụp đổ.

Gần hai trăm người nhanh chóng chen lấn chạy về phía cửa động có ánh sáng màu lam hiện lên kia.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch