Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 153: Thượng Cổ Tông Môn

Chương 153: Thượng Cổ Tông Môn





- Mỗi người để lại một nghìn vạn linh thạch thượng phẩm rồi hãy cút đi.

Địch Cửu chỉ mạnh miệng, chứ hắn biết rõ nếu cả hai đều dốc sức chạy trốn thì hắn chỉ đủ sức giết tên sư huynh mà thôi.

Sắc mặt Tông Mẫn tái nhợt, Địch Cửu ở trong mắt y chẳng khác gì một con kiến hôi, không ngờ con kiến ấy lại dễ dàng nghiền ép được y.

Tông Mẫn là thiên chi kiêu tử, thiên tài trên đại lục Thường Thiên có tốc độ tu luyện nhanh hơn y chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có lúc nào y lại bị người ta khinh miệt giẫm dưới chân như thế chứ?

Thành Bích Quân lại càng tức điên người, nàng là con gái duy nhất của tông chủ Trữ Tiên - tông môn đỉnh cấp ở đại lục Thường Thiên, thế nên nàng chưa bao giờ bị người khác ức hiếp cả, càng đừng nói là bị một tên kiến hôi khinh miệt đến nhường này.

Tuy nhiên, Thành Bích Quân nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Địch Cửu, lúc trước hắn vừa tới đây, chưa nói một tiếng đã giết ngay hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, có thể thấy được hắn là một tên cuồng sát cỡ nào.

- Ta làm gì có một nghìn vạn linh thạch thượng phẩm, tối đa chỉ có năm mươi vạn, nếu ngươi không cần vậy thì liều mạng đi.

Thành Bích Quân vừa nói vừa cuộn Thất Thải Lưu Ly Đái lên vắt ngang giữa nàng và Địch Cửu.

Địch Cửu bật cười:

- Đúng là quỷ nghèo mà, thôi thì cứ như vậy đi, mỗi người năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm.

Nghe vậy, bọn họ bèn nhanh chóng ném cái túi trữ vật qua. Thành Bích Quân và Tông Mẫn đều có nhẫn trữ vật, một cái túi không đáng để họ phải bận tâm.

- Mau biến đi, đừng để ta đổi ý.

Địch Cửu chỉ tay về phía xa, ngữ khí đầy ác liệt.

Hai sư huynh sư muội nọ dù rất muốn có đóa hỏa diễm trên đỉnh núi kia, nhưng hiện tại chỉ đành ôm hận rời đi.

Một Kim Đan viên mãn cộng thêm một Nguyên Hồn tầng một của Trữ Tiên tông bị người khác ức hiếp trong Thiên Mạc, chuyện này mà đồn đến đại lục Thường Thiên chắc chắn chẳng ai tin, oái ăm là chuyện tưởng chừng không thể đó đã thực sự xảy ra rồi.



Sau khi đuổi hai người kia đi, Địch Cửu bắt đầu chuyên tâm quan sát Hỏa Diễm sơn.

Nếu như Địch Cửu không lấy được đóa hỏa diễm này thì đấy sẽ là việc rất bất lợi với hắn, lúc đó hắn phải dồn toàn lực nghiên cứu trận đạo, chưa đạt tới Vương Trận sư cấp chín thì đừng nghĩ đến chuyện xóa được cái ấn ký Phụ Cốt trên người.

Đừng tưởng Địch Cửu chỉ trong vài năm đã bước vào đại sư trận pháp cấp sáu là chuyện dễ dàng, dù hắn đắm chìm trong trận đạo mấy năm nữa cũng chưa dám nói chắc chắn mình có thể thăng cấp thành Vương Trận sư cấp chín.

Trận đạo càng về sau càng phức tạp, khó khăn gấp bội. Nếu tu vi Địch Cửu tăng cao, vậy hắn nghiên cứu môn pháp này sẽ là làm ít lời to, còn nếu Địch Cửu chỉ toàn tâm toàn ý nghiên cứu lý thuyết mà để tu vi không theo kịp, thì trận đạo sẽ chẳng có quá nhiều tiến bộ.

Tu vi nhất định không thể chững lại, Địch Cửu lo lắng chủ nhân của thần niệm độn thuật đang ở ngoài Thiên Mạc chờ hắn, nếu hắn không mau chóng nâng cao cảnh giới thì chẳng khác nào đi nạp mạng cả.

Cho nên Địch Cửu hắn nhất định phải lấy được đóa hỏa diễm đó.

Nhiệt độ bên ngoài Hỏa Diễm sơn cực cao, Địch Cửu mới vừa tới gần chân núi thôi mà đã cảm giác hô hấp vô cùng khó khăn. Không chỉ tóc mà thậm chí cả da thịt hắn đều phát ra âm thanh xèo xèo tựa như thịt nướng vậy, chí mạng nhất là chân nguyên hoàn toàn bị đình trệ, không thể vận chuyển được như bình thường.

Trong lòng Địch Cửu chùng xuống hẳn, chỗ này còn cách đỉnh núi rất xa mà hắn đã không chịu nổi, vậy làm sao để lấy được hỏa diễm đây?

Địch Cửu hết cách, chỉ có thể tạm thời lùi xuống, dù rất muốn có đóa hỏa diễm này nhưng hắn cũng không thể vì thế mà vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình được.

Sắc mặt Địch Cửu đen thui nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh trên đỉnh núi, không may là hắn đã tới chậm, nếu hắn đến lúc hỏa diễm đang bị trói buộc thì còn có cơ hội, bây giờ trừ khi tu vi Địch Cửu ngay lập tức bay vọt qua vài cấp độ thì may ra.

Thế nhưng dù cho tu vi tăng thêm vài cấp thì mức độ nguy hiểm vẫn rất cao, có lẽ chỉ có tu sĩ đã qua luyện thể mới đủ khả năng.

Luyện thể, luyện thể…

Địch Cửu quyết tâm nhất định mình phải luyện thể để lấy được đóa hỏa diễm kia, hắn có dự cảm nếu mình mà không thành công thì sẽ gặp phải họa lớn lắm.

Hỏa diễm cấp độ như này vô cùng hiếm thấy, nếu bỏ qua cơ hội trước mắt thì khả năng lại gặp được thêm một đóa tương tự trong thời gian ngắn gần như bằng không.

Công pháp luyện thể có đến vài loại ngay trong nhẫn trữ vật của hắn, tuy nhiên Địch Cửu đã xem qua chúng rồi, toàn bộ đều là rác rưởi cả.

Địch Cửu gọi Tiểu Thụ Nhân ra, sốt ruột hỏi:

- Bây giờ đệ có thể luyện chế linh đan như nào vậy?

- Đại ca à, đệ có thể luyện chế linh đan cấp ba rồi đấy.

Gốc cây nhỏ vội đáp, nó hiểu ý Địch Cửu muốn hỏi là trình độ đan đạo của nó đã tiến bộ bao nhiêu.

Muốn bước vào cấp bốn đối với thụ yêu bình thường như Tiểu Thụ Nhân chỉ có một phương pháp duy nhất là tích lũy dần theo năm tháng, thế nên những lúc Địch Cửu tu luyện, gốc cây nhỏ cũng tranh thủ dùng vô số linh thảo trong đó để thực hành.

Nó theo Địch Cửu không phải ngày một ngày hai nên hiểu rất rõ tính khí hắn. Nếu Địch Cửu đã kiếm sẵn một đống tài nguyên luyện đan cho nó rồi, mà gốc cây nhỏ vẫn hoài chẳng mấy tiến bộ thì nói không chừng sẽ bị đuổi đi mất.

Lúc ban đầu, quả thật Tiểu Thụ Nhân không hề tình nguyện nhận Địch Cửu làm chủ, đúng hơn là nó còn bị ép buộc nữa. Tuy nhiên bây giờ nhìn lại, gốc cây nhỏ mới thấy may mà mình được đi theo Địch Cửu, bởi vì nếu không theo vị đại ca này, không biết nó còn phải ở trong rừng cây kia hút máu bao nhiêu năm nữa mới bước vào nổi cấp ba, đó là chưa nói tới trường hợp lỡ xui xẻo giữa chừng bị người ta chém chết luôn cũng nên.

- Đệ có thể luyện được Bồi Chân Đan không?

Địch Cửu tương đối hài lòng với Tiểu Thụ Nhân, bây giờ mà luyện chế được linh đan cấp ba thì chứng tỏ nó đã cực kỳ siêng năng tu luyện rồi.

- Được ạ, đệ đã từng luyện chế thứ đại ca cần rồi đấy.

Vừa dứt lời, Tiểu Thụ Nhân liền lấy một bình đan dược đưa cho Địch Cửu. Trong lòng gốc cây nhỏ hơi bị đắc ý, nếu nó không thể làm ra được loại đan dược lạc hậu như Bồi Chân Đan thì còn gì là thể diện của Linh Đan sư tam phẩm nữa chứ.

Thứ Địch Cửu hỏi là đan dược rất cần thiết cho tu sĩ từ Trúc Cơ viên mãn bước vào Kim Đan kỳ, dược liệu chủ yếu là Tố Đan Thảo. Thế nhưng với tu vi hiện tại của cả hai huynh đệ hắn thì đều không cần dùng tới nó nữa.

Còn về chuyện thật ra nó mới chỉ luyện được Bồi Chân Đan cách đây hai tháng đã sớm bị Tiểu Thụ Nhân lựa chọn “quên” sạch sành sanh.

Địch Cửu dùng thần niệm quét qua liền biết đây là đan dược thượng phẩm, vốn đan hỏa của Tiểu Thụ Nhân không đủ đẳng cấp, bằng không thì bình đan dược này đã đạt tới độ đỉnh cấp luôn rồi.

Thế nhưng dẫu sao cũng phải dành lời khen cho gốc cây nhỏ, nhóc con này quả là luyện đan sư trời sinh. Địch Cửu khẽ mân mê cái bình trên tay, trầm ngâm một lát rồi bảo:

- Rễ nhỏ, đưa hết đan dược đệ đã luyện được cho ta đi.

Tiểu Thụ Nhân từng luyện chế rất nhiều loại đan dược, ngoài Bồi Chân Đan còn có Trúc Cơ, Phục Chân, Ích Nguyên, Uẩn Nguyên Đan,...

Hiện tại hắn có thể lấy được công pháp luyện thể đỉnh cấp hay không phải xem thử vận khí của chính mình rồi.

Đang lúc Địch Cửu định bố trí trận pháp, đột nhiên hắn thấy mấy đạo độn quang xẹt ngang qua thần niệm của mình. Việc di chuyển với tốc độ cao trong Thiên Mạc rất nguy hiểm, nếu không phải có việc cực gấp thì chắc chắn sẽ chẳng có ai dám dùng tốc độ cỡ này mà đi đường cả.

Lúc đầu vốn Địch Cửu dự định bố trí một cái Tụ Linh trận thật lớn để hấp dẫn mọi người tới, sau đó hắn sẽ mở quầy hàng đan dược nhằm trao đổi công pháp luyện thể.

Thế nhưng bây giờ thấy có nhiều người đang gấp rút di chuyển như vậy, Địch Cửu bèn thu hồi trận kỳ trong tay rồi nhanh chóng đuổi theo.

- Vị đạo hữu này, xin dừng bước một chút.

Địch Cửu tăng tốc độ, trên đường tiện tay ngăn cản một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.

Người nọ thấy tốc độ Địch Cửu còn nhanh hơn mình, hơn nữa y lại không dò xét được tu vi của hắn bèn thả chậm cước bộ lại để trò chuyện:

- Xin hỏi đạo hữu có chuyện gì thế?

Địch Cửu khách sáo ôm quyền đáp:

- Ta thấy rất nhiều người đều đang vội vàng chạy tới cùng một phương hướng, vậy nên muốn thỉnh giáo các hạ một chút, không biết là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Tu sĩ kia mỉm cười, tốt bụng giải thích cho hắn:

- Có người phát hiện một di tích của thượng cổ tông môn, chỉ là nơi đó đã được bảo vệ bởi hộ trận đỉnh cấp. Rất nhiều người hiện đang ở đó công kích hộ trận, tuy nhiên nó quá mạnh mẽ, đến giờ vẫn chưa thể phá nổi. Tại hạ vừa mới nhận được tin liền tới đó ngay đây, nếu đạo hữu cũng muốn xem thử thì chúng ta cùng đi thôi.

- Vậy làm phiền các hạ rồi.

Hiển nhiên Địch Cửu rất muốn đến quan sát coi thượng cổ tông môn trông ra làm sao.

Lại thêm hiện giờ hắn đang cần mua công pháp luyện thể đỉnh cấp, tới chỗ nhiều người tụ tập như vậy là quá tiện đường.

Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lại tăng tốc độ di chuyển, Địch Cửu theo sát phía sau, mất hơn nửa ngày cả hai mới đến nơi.

Địch Cửu nhìn đoàn người đông nghịt bèn âm thầm cảm thán trong lòng. Nơi này phải có đến ít nhất hai nghìn tu sĩ góp mặt, chỉ là một cái di tích thôi mà gần như đã khiến tất cả tu sĩ vào Thiên Mạc đều tụ tập lại đây vậy.

Nhìn thoáng qua di tích, Địch Cửu lại càng thêm ngạc nhiên. Không rõ tông môn này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi mà đến hiện tại vẫn giữ nguyên khí thế vô cùng hào hùng. Địch Cửu có thể phần nào tưởng tượng được tình cảnh thịnh vượng trước đây của nó.

- Tất cả cường giả Nguyên Hồn đứng hàng thứ nhất, tu sĩ Kim Đan đứng hai bên trái phải, Trúc Cơ đứng phía sau nhé.

Một âm thanh hùng hậu đột ngột vang lên cắt đứt dòng tưởng tượng của Địch Cửu.

Tất cả cường giả Nguyên Hồn ư? Lúc này hắn mới phát hiện người vừa nói chính là cường giả Nguyên Hồn tầng hai, không chỉ vậy, bên cạnh y còn có thêm ba tu sĩ Nguyên Hồn tầng một khác, trong đó có một người mà hắn quen, chính là Thành Bích Quân.

Đôi sư huynh sư muội kia đã trông thấy Địch Cửu, thế nhưng cả hai đều lựa chọn im lặng và lơ đi, không nói gì cả. Cánh tay Tông Mẫn đã phục hồi như thường, quả nhiên các tông môn lớn đều có đan dược trị thương đỉnh cấp.

Thần niệm Địch Cửu vừa quét qua đã khiến cho tu sĩ Nguyên Hồn tầng hai cảm ứng được, y nhìn chằm chằm Địch Cửu, ngữ điệu ra lệnh:

- Mọi người đều đang đồng tâm hợp lực công kích viễn cổ đại trận đấy. Nếu ngươi ẩn nấp thực lực sẽ làm rối loạn an bài của ta, ngươi hãy hiển lộ tu vi chân chính đi.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch