Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 155: Trận Vương Cấp Bảy

Chương 155: Trận Vương Cấp Bảy





Có người mở đầu, lập tức có vô số tu sĩ vội vàng lấy ngọc giản ra, hắn bất đắc dĩ đành phải thu hồi sạp hàng để tập trung kiểm tra một lượt những thứ bọn họ đưa.

Thế nhưng, suốt một canh giờ tiếp theo, hắn chẳng thấy được một miếng ngọc giản nào hữu dụng như miếng đầu tiên nữa.

Hắn thu về một đống ngọc giản ghi lại phương pháp luyện thể, nhưng chẳng có một cái nào lọt vào mắt hắn hết. Rất nhiều ngọc giản ngay cả hắn cũng có thể viết ra được, hoàn toàn là một đống phế vật mà.

Ngọc giản ghi lại pháp kỹ cũng tương tự như thế, tuy số lượng nhiều nhưng vật hữu dụng lại chẳng được bao nhiêu.

Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, pháp kỹ tốt nhà ai lại muốn giao ra cơ chứ, trừ phi có kẻ giống như tên tu sĩ Trúc Cơ muốn tiến vào Kim Đan đến phát điên kia thôi. Mà ngọc giản Đoán Thần nọ thật ra cũng không phải pháp kỹ gì, vốn có ai nguyện ý dâng lên vật áp hòm của mình ra đâu.

- Tại hạ Lý Xán đến từ Thường Thiên đại lục, xin chào đạo hữu, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?

Thấy Địch Cửu chuẩn bị dọn sạp hàng, tên tu sĩ Nguyên Hồn tầng hai liền đi tới trước mặt Địch Cửu ôm quyền hỏi thăm.

Lúc hắn mở sạp, tên Nguyên Hồn tầng hai không dẫn người công kích đại trận Thượng Cổ Tông Môn, cũng không đứng ra ngăn hắn buôn bán, thế nên ít nhiều Địch Cửu cũng có chút hảo cảm với y. Hắn lịch sự ôm quyền đáp:

- Ta đến từ Cực Dạ đại lục, chỉ là tán tu mà thôi, phải rồi, ta tên Địch Cửu.

- Ta thấy đạo hữu có lý giải sâu sắc với trận đạo, không biết Địch đạo hữu có thể cùng chúng ta công kích hộ trận nơi này không? Nếu như Địch đạo hữu đồng ý, ta nguyện để đạo hữu chỉ huy tất cả mọi người.

Ngữ khí Lý Xán rất thành khẩn, nội dung lại càng vô cùng khách khí.

Địch Cửu thầm hiểu, xem ra đối phương thấy tài nghệ trận đạo của mình lợi hại cho nên mới cố ý muốn mời mình trợ giúp.

Ban đầu quả thật hắn cũng dự định tiến vào Thượng Cổ Tông Môn để tìm cơ duyên, chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ là người dẫn đầu mà thôi.

Nếu là lúc trước, nói không chừng Địch Cửu sẽ lập tức nhận lời. Nhưng trải qua những tháng ngày lăn lộn ở tu chân giới, kiến thức của hắn đã tăng lên rất nhiều. Hắn biết sự tồn tại của những nơi như Thượng Cổ Tông Môn đều chẳng hề tầm thường chút nào.

Đừng thấy nơi đây bị bỏ hoang trong Thiên Mạc rất lâu mà lầm, điều đó không chứng minh rằng những tông môn này không còn ai đâu. Vũ trụ mênh mông không biết có bao nhiêu vị diện và giới diện, tuy Thượng Cổ Tông Môn bị hủy nhưng ai biết được siêu cấp cường giả thuộc mấy tông môn đó có phi thăng đến thế giới khác không?

Hủy hộ trận của tông môn người ta chính là đại thù đó. Thích Chí Thương sở dĩ dám đánh vỡ hộ trận của Tinh Hà Phái là bởi vì ông ta không đặt bọn họ trong mắt, chưa kể thậm chí ban đầu ông ấy còn muốn diệt toàn bộ phái luôn cơ mà. Chỉ là không ngờ Tinh Hà Phái lại xuất hiện một vị cường giả Nguyên Hồn, thế nên dưới sự vây công của những vị trưởng lão trong đó mới khiến Thích Chí Thương mất đi một cánh tay.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc được, một khi Tinh Hà Phái xuất hiện cường giả đỉnh cấp, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho Thích Gia Thương Lâu. Đồng dạng, nếu như cường giả Thích Gia Thương Lâu trở về, vậy Tinh Hà Phái rất có thể sẽ trở thành một hồi dĩ vãng mà thôi.

Cho nên, muốn tầm bảo ư? Được! Muốn hắn hỗ trợ ư? Cũng được nốt! Nhưng nếu bảo hắn ra mặt, vậy thì quên đi!

- Lý đạo hữu, ta đối với sự bố trí lúc trước của ngươi quả thật vô cùng bội phục, cảm thấy rất hợp lý. Thật ra kiến thức trận đạo ta chỉ biết được da lông mà thôi, nếu như Lý đạo hữu không chê, vậy ta hy vọng Lý đạo hữu có thể chủ trì lần công kích này, ta ở phía sau nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ.

Địch Cửu nở nụ cười thân thiện.

- Địch đạo hữu, tu vi của ngươi cao nhất...

Không đợi Lý Xán nói hết câu, Địch Cửu đã dứt khoát ngăn lại:

- Lý đạo hữu, lúc trước chúng ta không quen biết nhau, ta chỉ lừa ngươi thôi. Hiện tại mọi người cũng coi như bằng hữu, ta sẽ nói thật cho ngươi biết vậy, thật ra tu vi của ta thấp hơn ngươi nhiều.

Kỳ thật Lý Xán cũng chẳng muốn chủ trì chuyện này, ai bảo tu vi của y cao nhất làm chi, làm sao y có thể từ chối không đứng ra lãnh đạo cho được? Hiện giờ Địch Cửu lại bảo tu vi hắn thấp hơn y, y còn biết nói sao nữa? Y vốn không hề hoài nghi Địch Cửu đang nói dối, bởi vì tuổi Địch Cửu còn rất trẻ, vả lại tài nguyên ở thế giới này thật sự quá ít, muốn trước trăm tuổi bước vào cảnh giới Hư Thần gần như là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Vậy nên lúc trước Địch Cửu tự nhận mình có tu vi cao như thế, hiển nhiên y chẳng tin xíu nào.

- Đã thế, vậy ta không khách khí nữa.

Lý Xán dứt lời liền ôm quyền nhìn đông đảo tu sĩ, cố gắng hắng giọng nói thật lớn:

- Các vị đạo hữu, Thượng Cổ Tông Môn này không biết đã tồn tại qua bao nhiêu tuế nguyệt, hiện tại muốn phá vỡ hộ trận không phải là chuyện dễ dàng gì, chí ít cần tốn đến mấy tháng. Địch Cửu đạo hữu tinh thông trận đạo, hắn sẽ liên thủ với ta để phá hộ trận đó, mọi người hãy công kích theo trận kỳ của Địch đạo hữu nhé.

Nghe vậy, hầu hết tất cả tu sĩ đều gật gù hưởng ứng.

Địch Cửu cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng nếu muốn vào đấy tìm bảo vật thì chỉ đành nghe theo Lý Xán mà thôi.

- Địch đạo hữu, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu luôn chưa?

Địch Cửu khẽ lắc đầu:

- Hộ trận này ít nhất cũng là cấp chín, để ta quan sát trước đã rồi mới quyết định nên hành động như thế nào.

- Được, chúng ta đều nghe theo Địch đạo hữu.

Lý Xán không chút do dự đặt cái nón "chỉ huy" lên đầu hắn.

Lão già này quả thật sống thành tinh rồi, thôi mặc kệ, mình nhiều nhất cũng chỉ là một tên tòng phạm mà thôi. Địch Cửu dùng thần niệm thẩm thấu vào trong hộ trận, tập trung quan sát cặn kẽ trận cơ và trận tâm.

Thấy Địch Cửu nhắm mắt nghiên cứu hộ trận, hầu hết mọi người đều bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, thậm chí có mấy người còn nhắm mắt tranh thủ tu luyện.

Tất cả mọi người đều minh bạch, tuy người ở đây nhiều nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ có Nguyên Hồn sơ kỳ. Đối mặt với hộ trận cấp chín, nếu như không có tu sĩ tinh thông trận đạo hoặc cả đám cùng liên tục công kích một năm, vậy hộ trận ấy có khi chẳng phá nổi đâu.

Thời gian Thiên Mạc mở ra không cố định, lần dài nhất chính là ba năm, ngắn nhất chưa đến một năm đã đóng lại.

Phá giải hộ trận liên tục trong một năm ư? Không nói cái khác, chỉ sợ đến lúc Thiên Mạc đóng lại bọn họ còn chưa giải quyết xong đấy.

Cho nên Địch Cửu bảo muốn dùng thời gian để nghiên cứu hộ trận này, đương nhiên chẳng ai phản đối cả.

Thấm thoát mấy ngày trôi qua, Địch Cửu đột ngột mở mắt đứng lên.

- Địch huynh, có tiến triển gì không?

Lý Xán vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Địch Cửu, ngay lúc hắn vừa đứng dậy, y liền nhanh chóng chạy quả hỏi thăm.

Địch Cửu gật đầu:

- Có một chút, mọi người công kích theo trận kỳ của ta nhé.

Lý Xán vội vàng tập hợp đội ngũ, sau đó chỉ huy:

- Mọi người thấy trận kỳ của Địch đạo hữu đi đến đâu thì hãy công kích vào chỗ đấy!

Địch Cửu lấy ra một thanh trận kỳ, đồng thời gọi Tiểu Thụ Nhân ra.

- Đạo hữu có được thụ linh như thế này, vận khí quả thật rất tốt.

Trông thấy gốc cây nhỏ linh hoạt di chuyển tới lui, Lý Xán chậc lưỡi tán thưởng.

Địch Cửu không đáp lại, hắn đang tập trung ném ra cây trận kỳ thứ nhất. Lý do hắn gọi nhóc con ra là chờ đến khi hộ trận bị phá, bên mình có thêm một tay để giành bảo vật mà thôi. Hiện giờ Tiểu Thụ Nhân xuất hiện, ai cũng sẽ biết tên nhóc này là huynh đệ của hắn, bằng không lúc nữa hỗn loạn sẽ có người lén lút phục kích đệ ấy mất.

- Động thủ!

Ngay lúc Địch Cửu ném thanh trận kỳ thứ nhất xuống, Lý Xán là người đầu tiên tế ra pháp bảo, sau đó lớn tiếng hét thúc giục mọi người.

Pháp bảo Lý Xán vừa đánh tới, lập tức mấy ngàn pháp bảo cũng đồng dạng oanh theo, đối với việc công kích hộ trận, tất cả mọi người đều dùng toàn lực. Cho dù có lưu thủ thì cũng chỉ là để lại sát chiêu cuối cùng của mình mà thôi.

Địch Cửu liên tục ném từng thanh trận kỳ xuống, pháp bảo lập tức theo sau đến. Công kích với cường độ lớn như thế làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác không gian xung quanh giống như đang lắc lư theo vậy.

- Rầm rầm rầm!

m thanh chiến đấu bên ngoài hộ trận vang lên liên miên không dứt, vị trí công kích cũng liên tục thay đổi.

Địch Cửu có thể cảm nhận hộ trận đang không ngừng được chữa trị tu bổ, sau mỗi lần bị “va chạm”, hộ trận đều có thể tự hồi phục chính mình một phần.

Chuyện này càng khiến Địch Cửu thêm khát vọng, loại tình huống như vậy có thể chứng minh một điều, đó chính là bên dưới hộ trận ắt hẳn có tồn tại linh mạch.

Linh mạch còn tốt hơn linh thạch gấp chục lần, trong lòng Địch Cửu nôn nóng muốn phải lấy bằng được đầu linh mạch đỉnh cấp ấy.

Đến ngày thứ hai mươi mốt, một tiếng răng rắc nứt vỡ truyền đến, tất cả mọi người đều chấn động không thôi.

Giai đoạn khó khăn nhất khi công phá hộ trận chính là khoảng thời gian lúc đầu, một khi trận cơ bị xé mở, vậy có nghĩa là hộ trận này sắp bị hủy diệt rồi.

Khi trận cơ thứ nhất bị oanh phá, Địch Cửu đột nhiên có sự đốn ngộ, giờ khắc đó vô số chi tiết trận đạo đang dung hợp lại ở trong đầu hắn. Một loại tri thức trận đạo hoàn toàn mới được hình thành, rất nhiều khái niệm lúc trước hắn còn mơ hồ nhưng hiện giờ đã có lời giải đáp.

Theo lý thuyết, sau khi trận cơ dầu tiên bị phá, mọi người nên tiếp tục công kích mới đúng.

Thế nhưng lúc này Địch Cửu lại lâm vào đốn ngộ, cuộc chiến không người chỉ huy, dĩ nhiên mọi người buộc phải dừng lại.

- Hắn đang đốn ngộ sao?

Nhìn thấy Địch Cửu khựng lại, có người lập tức suy đoán.

Rất nhiều người hâm mộ nhìn Địch Cửu, nhưng cũng có những kẻ cực kỳ khó chịu:

- Chúng ta vất vả công kích suốt một tháng, hiện tại sắp thành công lại phải dừng, chẳng phải là đang uổng phí công sức của mọi người ư?

Kỳ thật người kia nói cũng chẳng sai, hộ trận cấp chín này có thể tự động chữa trị, hiện giờ Địch Cửu lại lâm vào đốn ngộ, nếu như cứ kéo dài thời gian thì nói không chừng hộ trận sẽ tự động khôi phục lại như lúc ban đầu mất. Mặc dù bọn họ vẫn có thể tiếp tục oanh phá, nhưng như thế sẽ tốn thêm một khoảng thời gian lãng phí nữa.

- Vậy theo ý của ngươi, nếu như Địch huynh không xuất thủ thì ngươi có thể tự mình trong vòng một tháng oanh phá đại trận này à?

Một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ chướng tai với lời nói của tên gia hỏa kia liền lên tiếng phản bác.

Lý Xán vội chủ động hòa giải:

- Chúng ta cứ đợi Địch đạo hữu đốn ngộ đi. Vốn dĩ không có Địch đạo hữu, cho dù có thêm mấy tháng nữa chưa chắc chúng ta đã phá vỡ được hộ trận này mà.

Đúng lúc này Địch Cửu lại mở mắt ra, hắn ôm quyền nhìn về phía Lý Xán và vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ vừa lên tiếng ban nãy:

- Đa tạ mọi người đã không quấy rầy ta, hiện tại chúng ta cứ tiếp tục công kích hộ trận thôi.

Trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ. Tuy tốn hơn hai mươi ngày chỉ để ở đây chỉ huy đám người nọ, thế nhưng trong nháy mắt khi trận cơ bị phá, hắn đã thuận lợi bước vào hàng ngũ trận vương cấp bảy rồi.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch