Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 26: Lộ Tẩy Vụ Án

Chương 26: Lộ Tẩy Vụ Án





Giữa đại sảnh tầng ngầm xa hoa nhất cao ốc Bỉ Hà, nét mặt Bỉ Trịnh Sinh nhìn không ra bất luận vẻ hỉ nộ gì. Ở trước mặt ông ta là sáu thi thể xếp thành hàng, sáu người này đều là thuộc hạ của ông, trong đó có một người là Cuồng Hoa – cánh tay đắc lực của Bỉ Trịnh Sinh.

Lúc trước khi Bỉ Trịnh Sinh phụng mệnh tới Lạc Tân sáng lập đấu trường hắc ám lớn nhất trong nước, Cuồng Hoa chính là người bỏ nhiều công sức nhất. Hiện giờ tên trợ thủ đắc lực này của ông lại biến thành một khối thi thể rồi.

- Thằng kia rất mạnh, nơi này ngoại trừ Thang Tam gia, chỉ e không ai có thể đối phó được nó.

Nói chuyện chính là cô gái có vết sẹo trên mặt.

Ra ngoài dự kiến của mọi người chính là Bỉ Trịnh Sinh cũng không hề tức giận, ông bình tĩnh nói:

- Thang Tam cũng không phải đối thủ của thằng nhóc này, nếu ta không nhìn lầm nói, thực lực của tên này đã gần vào Hoàng Cấp trung kỳ rồi.

- Hả?

Cô gái kinh la lên một tiếng, mọi người trong đại sảnh đều kinh hãi nhìn Bỉ Trịnh Sinh.

Có thể xuất hiện ở trong phòng này cùng Bỉ Trịnh Sinh thì mỗi một người đều là tâm phúc của ông ta. Dù bọn họ đều không phải võ giả nhưng họ hiểu rất rõ rằng võ giã Hoàng Cấp chân chính lợi hại đến nhường nào, lại càng hiểu rõ hơn việc trở thành võ giả là chuyện khó khăn đến đâu.

Sinh gia sở dĩ được mệnh danh là Sinh gia, sở dĩ có thể đứng vững trong hắc đạo chính là bởi vì Sinh gia là Hoàng Cấp cường giả. Đương nhiên, sau lưng Sinh gia còn có lực lượng càng lớn mạnh hơn ủng hộ cũng là một nguyên nhân.

Ánh mắt Bỉ Trịnh Sinh đảo qua mọi người trong phòng, chậm rãi nói:

- Là ta sai lầm, đáng ra nên bảo Cuồng Hoa mang súng theo. Hiện tại kinh động người này, ngoại trừ chính ta ra tay thì rất khó bắt được nó. A Hoành, cậu dẫn các anh em đi bố trí đi. Chờ ta đem nó về đây báo thù cho những anh em đã chết.

- Vâng, Sinh gia.

Một người thanh niên tóc dài nhanh chóng tiến lên một bước rồi lên tiếng, sau đó ở cửa tiếp ra hiệu một cái, năm sáu người rất nhanh bắt đầu dọn dẹp thi thể trong đại sảnh.

Mấy thi thể vừa mới dọn đi, di động của cô gái mặt sẹo bên cạnh Bỉ Trịnh Sinh liền vang lên.

Cô nàng khẽ nhíu mày, lấy di động ra đang muốn tắt đi. Có điều ngay khi cô thấy số máy hiển thị thì sắc mặt hơi đổi, ngay sau đó lập tức bấm nghe.

Chỉ là hơn mười giây, cô nàng mặt sẹo liền buông xuống di động, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bỉ Trịnh Sinh:

- Sinh ca, Hoàn tiên sinh đột ngột rời đi Lạc Tân, chuyện Tô Mẫn Vũ chưa thể áp xuống được, club Bỉ ngạn sắp bị phong tỏa để kiểm tra……

- Chẳng phải Miêu Tử đi dựng hiện trường tai nạn xe rồi sao?

Sắc mặt Bỉ Trịnh Sinh khó coi hẳn lên, cao ốc Bỉ Hà là hang ổ kinh doanh nhiều năm của ông ta. Một khi chuyện bị xáo trộn lên thì ngay cả lực lượng sau lưng cũng khó bảo vệ cho ông ta tiếp tục ở lại cao ốc Bỉ Hà.

Điều này còn không phải thứ khiến ông ta sợ hãi, Bỉ Trịnh Sinh sợ nhất chính là đấu trường Thái Bình trong tầng ngầm cao ốc Bỉ Hà là do ông ta phụng mệnh tới thành lập. Hiện tại bởi vì ông không cẩn thận nên mới lộ ra đấu trường ngầm này, ông cần phải suy xét xem chính mình sắp sửa gặp phải dạng xử phạt thế nào.

- Sở cảnh sát Lạc Tân mới có một người mời tới, người này căn bản là không nể mặt chúng ta, hắn tự mình ra tay, điều tra ra chuyện Tô Mẫn Vũ bị bắn chết mà không phải tai nạn xe cộ. Tô Mẫn Vũ mới ra khỏi club Bỉ Ngạn của ta thì bị bắn chết, người nọ bảo nơi đầu tiên phải phong tỏa là club Bỉ Ngạn. Hoàn tiên sinh rời đi, hẳn là cũng có liên quan tới kẻ này……

Cô gái mặt sẹo nói chưa nói xong, màn hình theo dõi trong đại sảnh liền xuất hiện đông đảo một loạt xe cảnh sát.

- Khá lắm!

Vẻ mặt Bỉ Trịnh Sinh đầy tàn bạo, gắt gao mà nhìn chằm chằm những chiếc xe cảnh sát kia, qua mấy phút ông ta mới nói nói:

- Mọi người rút trước đi, tới biên giới Nam Việt, chờ đợt sóng gió này qua đi rồi tính.

Giờ phút này ở trong lòng Bỉ Trịnh Sinh sớm đã coi Địch Cửu trở thành người chết trong đám người đáng chết. Bỉ Trịnh Sinh xuất đạo nhiều năm rồi còn chưa bao giờ bị hành mệt thế này. Nếu lại để ông ta trông thấy Địch Cửu, không xé Địch Cửu ra thành nghìn mảnh thì ông ta chẳng thể nuốt trôi cục tức này.

……

Địch Cửu sớm đã rời khỏi thành phố Lạc Tân, hắn ngồi trong xe tiến thẳng tới Lâm Xuyên, hơi ngây người nhìn cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ.

Thật giống như đang nằm mơ vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà trên người hắn đã xảy ra quá nhiều sự tình.

Truyenyy . com

Đại Hành Môn Lục cùng với Võ Vương Chi Bí của Địch Dược đều làm hắn càng khắc sâu, càng hiểu rõ hơn.

Hắn đã từng gặp bao nhiêu cửa ải trắc chở trong việc tu luyện. Một lòng học y, mục đích thực ra chỉ là vì có được võ căn, sau đó bắt đầu tu võ. Lúc trước hắn căn bản là không biết còn có con đường càng thêm xuất sắc và cường đại hơn việc tu võ.

Chờ hắn tới Lâm Xuyên an toàn rồi, chuyện thứ nhất chính là muốn đem Đại Hành Môn Lục và Địch Thị Thất Đao ra tập hợp để tu luyện.

Dùng Đại Hành Môn Lục tập nguyên khí, dùng Địch Thị Thất Đao để tăng lên thực lực.

Lấy tầm nhìn của Địch Cửu hiện tại, hắn suy đoán Địch Thị Thất Đao đích xác không phải là công pháp tu luyện, mà là một loại võ kỹ. Khác với các loại võ kỹ khác phải dựa vào người tu luyện đã có nguyên khí thì loại võ kỹ này vào thời điểm tu luyện, đồng thời có thể tu luyện luôn cả nguyên khí.

Chỉ là không biết Địch Dược vì sao không nói ra chuyện này, còn cả người cha Địch Sam của ahứn nữa, vì sao ông cũng không nói ra Địch Thị Thất Đao không phải công pháp tu luyện mà là võ kỹ.

Thanh âm báo đã tới trạm Lâm Xuyên khiến Địch Cửu bừng tỉnh, hắn nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ rồi đứng lên, nắm bao bố dưới chân lên đeo ở trên người, đi theo mọi người ra khỏi trạm xe.

……

Vừa ra khỏi trạm, Địch Cửu lập tức gọi ngay một chiếc taxi đến bệnh viện Bác Ái.

Lúc trước viện trưởng Du Kiến Phu của bệnh viện Ái Bác đã để lại một tấm danh thiếp cho hắn, mặt sau danh thiếp còn viết mấy chữ, có thể sắp xếp đến khoa độc dược để thực tập, sau đó là chữ kí của Du Kiến Phu.

Hiện tại Địch Cửu một lòng muốn tìm kiếm nơi an tĩnh để tu luyện, chuyện tìm công việc dĩ nhiên là càng đơn giản càng tốt.

Bệnh viện Ái Bác cũng không quá xa trạm xe, nửa giờ sau, xe taxi liền ngừng lại ngay cổng bệnh viện.

Xuống khỏi xe, Địch Cửu mới biết được bệnh viện này lớn đến cỡ nào.

Đứng ở ngoài cổng bệnh viện rộng lớn, nhìn vào toàn bộ là các tòa nhà cao tầng đồ sộ. Từ phòng khám bệnh đến nơi an dưỡng, nối dài thành một mảnh.

Địch Cửu hơi nhíu mày, nhiều tòa nhà như vậy, chẳng lẽ bảo hắn vào phòng khám để tìm người sắp xếp công việc à?

- Xin hỏi bộ phận nhân sự của bệnh viện ở đâu vậy?

Địch Cửu chỉ có thể dò hỏi bảo vệ gác ngoài cổng.

Bảo vệ còn chưa trả lời Địch Cửu, sau lưng hắn liền có người lên tiếng hỏi:

- Cậu muốn tới phòng nhân sự của bệnh viện làm gì?

Dò hỏi Địch Cửu chính là một người đàn ông trung niên, hắn mặc áo blouse trắng mặt trên còn có hai chữ Ái Bác, Địch Cửu suy đoán người này hẳn là bác sĩ của bệnh viện này.

Có người dò hỏi, Địch Cửu cũng nhanh chóng trả lời:

- Trước kia tôi đi xin việc đã được một vị trong bệnh viện Ái Bác thông qua một vị trí, hiện tại muốn tới phòng nhân sự báo danh.

Người bác sĩ này cũng không nghĩ gì nhiều, tuy rằng được nhận vào bệnh viện Ái Bác rất khó, nhưng không có nghĩa là bệnh viện không nhận người. Một bệnh viện lớn thế này dĩ nhiên thường xuyên có người mới được nhận vào.

- Cậu theo tôi đi, tôi cũng tới phòng nhân sự đây.

Vị bác sĩ trung niên này có vẻ là người rất nhiệt tình, nghe được lời Địch Cửu nói, lập tức liền đưa ra đề nghị giúp đỡ ngay.

- Vâng, cám ơn.

Địch Cửu cảm ơn một câu.

- Cậu học khoa nào?

Người bác sĩ nọ đi ở phía trước, thuận miệng hỏi một câu.

Địch Cửu còn chưa kịp trả lời thì di động của người kia đã vang lên. Thính giác của Địch Cửu rất mạnh, lúc người này nghe điện thoại, hắn có thể nghe thấy rành mạch. Điện thoại hẳn là do một hộ sĩ gọi tới, báo tin bệnh nhân giường 19 mà hắn phụ trách đột nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt phát tím, tay chân lạnh lẽo.

Vị bác sĩ trung niên nghe thấy tin này tựa hồ cực kỳ sốt ruột, hắn cúp điện thoại cong liền bước nhanh về phía một tòa nhà.

Có điều hắn lao ra vài bước xong lại vẫn còn nhớ tới Địch Cửu, quay đầu lại kêu một tiếng, “Phòng nhân sự ở tầng năm tòa nhà thứ bảy.

Người này không tồi, Địch Cửu nhìn bóng dáng vị bác sĩ kia biến mất ở khu an dưỡng, trong lòng âm thầm cảm thán một câu.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch