Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 35: Đi Bắt Địch Cửu

Chương 35: Đi Bắt Địch Cửu





- Vâng.

Cô gái dứt lời bèn đứng lên, nói tiếp bằng giọng điệu không chút dao động.

- Địch Cửu là con trưởng của Địch Văn Thành ở Yên Kinh. Tên thật là Địch Tử Mặc. Mẹ là Hề Tú Mai, người đầu tiên kế thừa của Địch Thị Luyện Dược. Năm năm trước, Địch Cửu rời khỏi Yên Kinh, tới học lớp 11 ở Lạc Tân. Tới lớp 12, Địch Cửu thi trượt. Mà Địch gia thì lại không có ý tìm đường ra khác cho Địch Cửu, cho nên hắn mới ở lại Lạc Tân. Sau đó Địch Cửu kết hôn với Thẩm Tử Ngữ của Thẩm gia. Một năm sau, Địch Cửu ly hôn với Thẩm Tử Ngữ.

Nguyên nhân là vì Địch Cửu chỉ là con nuôi của Địch Văn Thành, Địch Tử Hằng mới là người thừa kế thực sự của Địch thị. Sau đó, Địch Cửu rời khỏi Lạc Tân, biến mất chừng một năm. Cách đây không lâu, Địch Cửu mới trở lại Lạc Tân, rồi tìm được công việc ở Đàm Hạnh Đường. Lúc ở đó, hắn thay Đàm Nguyệt Nguyệt đi tham dự vũ hội sinh nhật Tô Du, thế là bị Bỉ Trịnh Sinh vô tình phát hiện ra…

Cô gái nói xong, lại đứng về một bên như cũ. Những chuyện phía sau không cần cô phải nhắc lại, vì vừa rồi Bỉ Trịnh Sinh đã kể qua một lượt rồi.

GiảDuyên nhìn Bỉ Trịnh Sinh đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói :

-Con có biết những chuyện này không?

-Đệ tử không biết, xin sư phụ trách phạt.

Trán Bỉ Trịnh Sinh lấm tấm mồ hôi. Những chuyện sư phụ điều tra ra này, hắn chẳng biết một chút gì. Thậm chí cả việc tên thật của Địch Cửu là Địch Tử Mặc hắn cũng vừa rồi mới được nghe.

Hắn biết rất rõ sự đáng sợ của sư phụ. Hắn từng có một vị sư huynh, tự ý lấy danh nghĩa của sư phụ đi đàm phán với một kẻ máu mặt trong giới hắc đạo Đông Nam Á. Sau đó tiến hành thỏa thuận vài chuyện mà không trưng cầu ý kiến của sư phụ. Sau khi chuyện này bị sư phụ biết được, hắn liền không nghe được bất kỳ tin tức gì về vị sư huynh kia nữa. Mà chuyện làm ăn ở Đông Nam Á cũng đã được giao cho một sư đệ khác lo liệu.

-Những chuyện đó đều không biết, vậy mà con dám hành động. Đã thế thì thôi đi, nhưng không ngờ con dám vì một đứa con gái mà làm lộ cả lôi đài Thái Bình… - Nói tới đây, lửa giận trong lòng Giả Duyên lại bùng lên, ném luôn cái chén trước mặt.

Cái chén đập phải trán Bỉ Trịnh Sinh, máu tươi hòa với nước trà nóng bỏng cùng chảy xuống. Bỉ Trịnh Sinh vô cùng đau đớn nhưng một chút cũng không dám động đậy. Ngược lại, trong lòng hắn thầm thở phào một hơi.

Hắn sợ nhất là sư phụ không nổi giận. Nếu sư phụ nổi trận lôi đình, vậy tức là đã bỏ qua cho cái mạng nhỏ của hắn rồi.

-Lục Uyển, nói qua về hành tung của Địch Cửu đi.

Thiếu nữ bên cạnh ông mở laptop ra, hai tay gõ trên bàn phím nhanh tới hoa mắt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô nói lại. Lúc Đàm Hạnh Đường bị đóng cửa, tin tức tra được là Địch Cửu đã tới Lâm Xuyên. Vừa rồi tra trên trang mua bán vé thì cô phát hiện Địch Cửu đã đi Yên Kinh rồi.

- Sư phụ, hãy để con đến Yên Kinh một chuyến. Lần này con tự mình ra tay, nhất định sẽ xử lý được hắn.

Bỉ Trịnh Sinh lập tức lên tiếng, mong được lấy công chuộc tội.

Hắn ta hận Địch Cửu tới thấu xương. Nếu không có Địch Cửu, hiện giờ hắn vẫn tự do tự tại ở Lạc Tân mà làm Hắc Quyền Vương của lòng đất. Những ngày tháng hoan hỉ tự do, tất cả đều vì Địch Cửu mà tan thành mây khói cả rồi. Hắn biết rõ, nếu võ đạo của mình không đột phá được huyền cấp mà muốn tiếp tục ở lại một nơi như Đàm Hạnh Đường thì đó là điều vô cùng khó khăn.

Lần này hắn giữ được cái mạng nhỏ rất có thể là vì Tiên Nữ Tinh mở cửa, nơi cần tới người cũng nhiều, sư phụ mới buông tha cho hắn một lần. Bất kể là vì sự căm hận của hắn dành cho Địch Cửu hay vì để thay đổi cái nhìn của sư phụ về mình, hắn cũng đều phải nhanh chóng tìm ra Địch Cửu.

Giả Duyên hừ một tiếng:

- Con còn không hiểu sao? Dựa vào năng lực có thể dễ dàng chém chết Hà Sơn của Địch Cửu thì con đi cũng chỉ có nước toi mạng. Dù là nắm đấm hay đầu óc thì con cũng không phải là đối thủ của Địch Cửu đâu.

Trong lòng Bỉ Trịnh Sinh chẳng phục, có điều hắn ta cũng không dám phản bác lời Giả Duyên nói.

-Có điều, lần này con đã thua dưới tay Địch Cửu, thế nên vẫn phải tự mình đi một chuyến thôi. Lục Uyển! – Ánh mắt Giả Duyên hướng về phía cô gái vẫn đứng thẳng ngay bên cạnh.

-Có đệ tử. – Lục Uyển hơi khom người.

Giả Duyên gật gật đầu:

-Lần này con đưa Trịnh Sinh đi Yên Kinh. Bắt được Địch Cửu xong thì tiện thể mang luôn cả cô gái tên Tô Du về đây.

-A... – Bỉ Trịnh Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng. Sư Phụ bảo Lục Uyển đi cùng hắn, hắn không lấy làm lạ. Bất kể mánh khóe hay thực lực thì Lục Uyển đều mạnh hơn Bỉ Trịnh Sinh. Đây là thiên phú, không phải thứ mà Bỉ Trịnh Sinh hắn nỗ lực là có thể theo kịp. Điều mà hắn nghi hoặc là vừa rồi sư phụ tức giận chuyện hắn vì cô gái tên Tô Du kia mà làm lộ lôi đài Thái Bình, giờ lại muốn bắt cô ấy về đây.

Giả Duyên thản nhiên nói:

-Khiến lôi đài Thái Bình của ta ở Lạc Tân bị đóng cửa, nếu cứ thế tùy tiện cho qua thì Cổ Duyên ta cũng không cần đứng trong giới hắc quyền làm gì nữa.

….

Yên Kinh rất rộng, khoảng chừng hai mươi hai khu.

Căn cứ theo lời Hồ Thiên Lý thì trang viên của Kế Gia thuộc khu Bình Lộ. Sau khi Địch Cửu tới được Yên Kinh thì không chần chừ chút nào, mà lập tức bắt xe tới thẳng đảo Thái Nguyệt của khu Bình Lộ.

Gọi là một hòn đảo, nhưng thực ra chỉ là một tiểu khu mà thôi. Có điều, bốn bề xung quanh tiểu khu là hồ nước bao quanh, thoạt trông chẳng khác gì một hòn đảo thực sự.

Đảo này có hai lối vào, một ở phía Nam, một ở phía Bắc. Hai lối này đều được canh phòng nghiêm ngặt. Địch Cửu còn chưa tới gần cổng đã bị hai người gác cổng ngăn lại.

-Hắn định làm gì? – Người giữ Địch Cửu lại là một cảnh vệ cao lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Địch Cửu của anh ta tràn ngập sự cảnh giác.

-Kế Bách Thiện mời tôi tới xem bệnh cho Kế Hiểu Đinh. Anh có chắc là anh muốn cản tôi lại không?

Địch Cửu mở miệng nói luôn. Ở nước Tề, chẳng có người gác cổng nào dám cản Địch Cửu hắn cả.

Nghe thấy lời Địch Cửu nói, hai người thủ vệ kia không kinh ngạc chút nào. Ngược lại còn đổi sang dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn. Địch Cửu liền hiểu, kẻ tới cửa quảng cáo y thuật hẳn là không phải chỉ có mình hắn. Kế gia chắc hẳn đã bị làm phiền nhiều, thế nên bây giờ mới không cho ai thông báo nữa.

Đặc biệt là cái túi lớn sau lưng cùng với tuổi tác của hắn đã biến thành thứ cho thấy hắn chẳng phải lương y từ mẫu gì. Lần này rất có khả năng hắn thậm chí không vào nổi cửa.

- Kế lão gia đã dặn bọn này, về sau không được cho phép đám giả mạo vô dụng vào trong. Mày có tin tao báo cảnh sát không? Người thủ vệ cao lớn gần như nhại lại cách nói của Địch Cửu.

Nếu chỉ là vì tiền thì Địch Cửu cũng lười tiếp tục nghĩ cách. Thế nhưng hôm nay hắn tới đây không chỉ là vì tiền, mà còn là vì tấm vé vào cửa hội đấu giá.

Sau khi hắn tới đây, cơ bản là chẳng quen ai. Hắn biết chuyện Kế gia có thể kiếm được vé vào hội đấu giá cũng là nhờ Hồ Thiên Lý nói.

Dựa vào năng lực có thể tới Tiên Nữ Tinh của Hồ Thiên Lý, cũng chỉ có thể nói cho Địch Cửu biết làm thế nào lấy được vé vào chứ chẳng thế giúp được gì hơn. Địch Cửu chỉ biết là nếu không tìm tới Kế gia thì dám tới khi hội đấu giá kết thúc chắc hẳn hắn vẫn không kiếm nổi vé vào cửa mất.

Địch Cửu xem xét tình hình xung quanh. Người sống ở đây không giàu thì cũng là bậc phú quý. Quanh đây được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Có điều, nếu hắn đã quyết tâm muốn vào trong thì bảo đảm vẫn sẽ có cách.

Xông vào thì chắc chắn là không ổn rồi, xem ra chỉ có thể dùng cách lén lút.

Thấy trời đã bắt đầu tối, Địch Cửu quyết định đêm nay sẽ lẻn vào. Cho dù người của Kế gia có tin hay không thì chỉ cần hắn có thể chữa khỏi cho Kế Hiểu Đinh, vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết.

-----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch