Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 38: Lọt Vào Trong Tay Mày Thì Sao?

Chương 38: Lọt Vào Trong Tay Mày Thì Sao?





Tề Hưởng kích động đứng lên lớn tiếng nói:

- Anh Cửu, em cũng không biết sợ là gì. Đối với Giả Bất Liễu này lúc trước nhiều nhất là kiêng kỵ mà thôi, nhưng nếu bây giờ em đã đi theo anh học võ thì kẻ thù của anh cũng chính là kẻ thù của Tề Hưởng em.

- Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, cậu ngồi xuống trước đi.

Địch Cửu sau khi bảo Tề Hưởng ngồi xuống mới tiếp tục nói:

- Có một người bằng hữu của tôi bị Giả Bất Liễu bắt đi, tôi nhất định phải cứu cô ấy, cậu có biết bọn họ đi đến chỗ nào không?

Tề Hưởng lắc đầu, thế nhưng ngay lập tức liền nhớ ra một chuyện:

- Em có nghe nói bọn họ phải đi giết Địch Văn Thành của Địch thị luyện dược. . . Anh à, không phải là Địch thị luyện dược có quan hệ với anh sao?

Địch Cửu khoát tay áo:

- Lúc trước quả thật tôi có một chút liên quan với Địch thị luyện dược, nhưng hiện tại đã không còn bất cứ liên hệ gì. Nếu như đã biết bọn chúng đi đâu vậy thì dễ hành động rồi.

- Anh Địch Cửu, đừng nói là anh muốn đến Địch thị luyện dược ôm cây đợi thỏ nhé?

Tề Hưởng có chút không xác định hỏi lại.

Địch Cửu gật đầu:

- Không sai, tôi chính là muốn đi ôm cây đợi thỏ đấy.

- Được, nếu như anh tin em thì có thể trước tiên đến chỗ em, em có thể định vị được chiếc xe kia đến chỗ nào rồi chúng ta hãy hành động.

Tề Hưởng xung phong nhận nhiệm vụ.

Địch Cửu nhớ lại lúc trước Tề Hưởng có thể thay đổi hình ảnh camera liền biết hẳn là cậu ta đang tính xâm nhập vào thiết bị an ninh. Hắn lập tức đồng ý với ý kiến của cậu ấy.

. . . . .

Nơi Tề Hưởng ở không nhỏ, là một căn phòng khoảng chừng hai trăm mét vuông.

Vừa về tới nhà Tề Hưởng liền mở máy vi tính lên.

Hai tay Tề Hưởng gõ bàn phím vô cùng nhanh, từng dãy số liệu được cậu nhóc hiển thị sau đó thay đổi xoành xoạch khiến Địch Cửu âm thầm thán phục không thôi về trình độ vi tính tinh thông của cậu ấy.

Chỉ chưa tới mười phút Tề Hưởng đã xâm nhập vào kho dữ liệu của camera giám sát thứ nhất, Tề Hưởng vừa thoăn thoắt lia chuột vừa khẽ lẩm bẩm:

- Đây là dữ liệu thông tin camera phường Yến Chân, cơ sở dữ liệu giám sát ở nơi này em rất quen thuộc. Chờ một chút, em tìm được rồi, chính là cái này.

Tề Hưởng rất nhanh liền mở ra một cái video trong cơ sở dữ liệu, cậu di động mũi tên con chuột kéo lên kéo xuống, ngay lập tức Địch Cửu liền nhìn thấy chiếc xe kia.

Sau đó mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn, Tề Hưởng bắt đầu loại trừ từng cái video một, một lát sau, hắn chợt khựng lại rồi reo lên:

- Đã tìm được rồi, chính là ở chỗ này nè. Thật không ngờ đây lại là hang ổ của Giả Bất Liễu.

Tề Hưởng ngạc nhiên mừng rỡ nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình thông báo.

Địch Cửu sau khi xem liền hiểu được vì sao Tề Hưởng nghĩ không ra, bởi vì nơi này chính là viện dưỡng lão.

- Ở bên trong viện dưỡng lão sao? Suy nghĩ thấu đáo thật! Tề Hưởng, hiện tại tôi sẽ đi qua đó, cậu lái xe dẫn đường nhé.

Địch Cửu khá sốt ruột tình huống của Tô Du, bản thân hắn không muốn Tô Du xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, nói cho cùng cũng là do hắn liên lụy cô nàng.

- Được, em lập tức đi lấy xe.

. . .

Hơn nửa tiếng sau, Tề Hưởng và Địch Cửu đã chạy đến bên ngoài viện dưỡng lão.

- Anh Cửu à, trên đường đến đây em đã xóa hết dữ liệu hình ảnh của chúng ta rồi. Bây giờ mình vào ha.

Tề Hưởng tiện tay vẽ một đường thẳng trên màn hình laptop.

- Không, cậu ở yên tại đây nhé, một mình tôi đi vào thôi. Nếu xảy ra chuyện gì thì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Địch Cửu bác bỏ chuyện Tề Hưởng muốn cùng đi với hắn.

. . .

Vẻ mặt Tô Du tuyệt vọng nhìn hai gã đàn ông trước mặt, chỉ là lúc này hai tay cô và bác Tô Thục Phương đều bị trói sau lưng, miệng cũng bị bịt kín lại.

Bây giờ Tô Du vô cùng hối hận vì đã đến Yến Kinh, nếu như không đến đây thì bác Thục Phương cũng sẽ không bị liên lụy vào chuyện này.

- Nguyễn Thủ, chúng tôi tối đa chỉ đợi ở đây đến tối, nếu như Bỉ Trịnh Sinh còn không có tin tức vậy chúng tôi sẽ chuyển người đi trước đấy.

Một người đàn ông râu rậm ngồi ở phía bên trái cất tiếng, biểu tình của hắn hiện giờ có chút ngưng trọng.

Người tên Nguyễn Thủ chính là gã đàn ông mặt trắng xấu xí còn lại, nghe người nọ nói hắn liền bật cười đáp:

- Anh Quách à, cần gì phải lo lắng như thế chứ? Lần này là chị Lục Uyển tự mình xuất thủ đó, tôi không tin tên họ Địch này có ba đầu sáu tay đâu. Cái thằng vô dụng Bỉ Trịnh Sinh kia đúng là giẫm phải cứt chó, còn được Giả gia thu làm đệ tử ký danh. Phế vật vẫn là phế vật, không phải cuối cùng chúng ta đều phải ra trận sao?

Nguyễn Thủ đang lúc nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Tô Du, gã nuốt nước miếng một cái rồi nói tiếp:

- Cô nàng này quả thật là xinh đẹp, da dẻ coi kìa, chậc chậc. .

- Cô ta chính là người Giả gia chỉ định phải mang về đó, anh đừng có động vào.

Quách Uy nhàn nhạt nói một câu.

- Phi, để cho lão tử ở cái nơi khốn kiếp này một ngày, tên họ Địch kia tốt nhất đừng lọt vào trong tay tao.

Ánh mắt Nguyễn Thủ lại lướt qua một vòng trên người của Tô Du và Tô Thục Phương, gã liếm môi một cái rồi bảo:

- Tuy rằng hơi già một chút nhưng xem ra cũng có hương vị khác.

Không đợi Nguyễn Thủ tiến về phía Tô Thục Phương, thanh âm Địch Cửu đúng lúc truyền đến:

- Nếu tao lọt vào trong tay mày thì sao?

Gần như là trong nháy mắt khi Địch Cửu nhảy từ cửa sổ vào, Quách Uy liền rút súng lục ở bên hông ra, phản ứng có thể nói là nhanh tới cực hạn.

Chỉ là súng lục của hắn vừa mới rút, thậm chí ngay cả chốt bảo hiểm còn chưa kịp mở thì một vệt sáng trắng đã trực tiếp bắn vào mi tâm của hắn. Địch Cửu phóng lại sát gần, vung tay đâm thêm vài cái vào cùng một chỗ.

Con dao được rút ra, chỗ mi tâm Quách Uy ấy vậy mà lại không chảy nhiều máu lắm.

Động tác Địch Cửu vô cùng liền mạch lưu loát, ngoại trừ Quách Uy kịp phản ứng thì Nguyễn Thủ đến tận bây giờ vẫn chưa nhúc nhích được gì.

Thẳng đến lúc Quách Uy ngã nhào trên đất và Địch Cửu thì nhàn nhã ngồi xuống ngay chỗ gã ta mới vừa ngồi lúc trước để thưởng thức thanh chủy thủ của mình, thì Nguyễn Thủ mới kịp thời tỉnh hồn lại, gã theo bản năng đưa tay qua bên hông để tìm vũ khí.

- Tốt nhất là mày đừng cử động, hẳn mày biết trước đây tao đã giết bảy người của Bỉ Trịnh Sinh. Hơn nữa cộng thêm tên vừa rồi đã là tám người. Ngươi như mày động đậy chỉ tổ góp thêm một mạng vào danh sách của tao mà thôi.

Địch Cửu nhàn nhạt lên tiếng.

Đừng thấy lúc trước Nguyễn Thủ nói Địch Cửu không nên lọt vào trong tay của gã, hiện tại Địch Cửu thực sự tới thì gã lại chính là người sợ nhất. Mấy tên Nguyễn Thủ như gã cộng lại cũng không phải là đối thủ của Quách Uy, mà Quách Uy chỉ vừa kịp động vào cây súng đã lập tức bị Địch Cửu giết. Nếu mà gã dám động thủ, vậy người nằm xuống tiếp theo nhất định là gã. Lúc này điều Nguyễn Thủ đang nghĩ không phải là làm như nào để đối phó với Địch Cửu, mà là suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục Địch Cửu tha cho gã một mạng.

Một khắc khi vừa nhìn thấy Địch Cửu, trong mắt Tô Du hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, cho dù là Địch Cửu ở trước mặt cô giết chết Quách Uy thì cô cũng không mấy để ý.

Sau khi Địch Cửu dọa sợ Nguyễn Thủ, lúc này mới đi tới kéo sợi dây trói Tô Du và Tô Thục Phương ra.

- Tô Du, thực sự xin lỗi. Lần này xem ra là tại anh liên lụy đến em rồi.

- Anh Địch Cửu, anh đừng nói vậy. Là do em chọn sai nơi để tổ chức buổi tiệc mới khiến cha mẹ mất mạng, không có quan hệ gì đến anh cả.

Vành mắt Tô Du đỏ ửng lên.

- Cảm ơn cháu liên tục cứu Tô Du hai lần, bác là cô của Tô Du, Tô Thục Phương.

Tô Thục Phương cảm kích nói.

Bà hiểu rất rõ ràng việc nếu mà Địch Cửu không tới, có lẽ hai cô cháu không chỉ đơn giản là bị vũ nhục như thế thôi đâu.

- Hai người có tính toán gì không?

Địch Cửu trong lúc nói chuyện vẫn nhạy bén đá ra sau một cước.

Nguyễn Thủ đang len lén trốn ra ngoài đã bị một cước này của Địch Cửu đá văng đi rất xa, ngã nhào vào bên cạnh cái kệ đặt TV.

. . .

- Chỉ cần cô có thể mang Tô Du tiến vào học viện võ thuật Yến Kinh thì sẽ không có việc gì nữa.

Tô Thục Phương lập tức nói, bà đoán được ý tứ của Địch Cửu. Lấy năng lực của Giả Duyên thì cho dù ngày hôm nay bà và Tô Du được cứu, nhưng tương lai không biết chừng vẫn có thể lại rơi vào trong tay của ông ta.

- Được, vậy hiện tại hai người đi liền đi, nơi này cứ giao cho cháu.

Địch Cửu nhanh chóng giúp cả hai cởi trói.

Lúc này camera phía ngoài đều bị Tề Hưởng khống chế, Tô Thục Phương và Tô Du đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện. Còn một việc chính là trời gần sáng rồi, hắn cần phải đi làm sớm nữa.

- Được, cám ơn cháu nhiều lắm, Địch Cửu.

Tô Thục Phương hiển nhiên biết chuyện này rất nghiêm trọng, vừa rồi Địch Cửu ngay trước mặt hai người giết tên họ Quách, có thể thấy được Địch Cửu cũng không phải hạng người đơn giản gì, bà và Tô Du vẫn nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn.

- Anh Địch Cửu, anh cẩn thận một chút, em và bác phải đi rồi. Em sẽ ở Yến Kinh chuyên tâm học võ, tương lai nếu có việc cần em hỗ trợ thì anh nhất định phải nói với em nhé.

Tô Du thành khẩn nói.

Vào cái đêm mà Tô Du mất đi cả cha lẫn mẹ, cô đã hiểu ra rất nhiều đạo lý. Cô không suy nghĩ rối rắm như cô của mình, cô chỉ biết Địch Cửu cứu cô, vậy thì cô nên báo ân cho hắn.

- Được, chuyện hai người bị trói và chuyện xảy ra ở đây xem như cái gì cũng không biết, nhớ đừng tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.

Địch Cửu cẩn thận dặn dò một câu.

- Em hiểu mà.

Tô Du gật đầu đáp.

Dù cho Địch Cửu không nói cô cũng biết. Hai người bị bắt đến đây, hơn nữa đối phương ngay cả một người cũng không làm kinh động, điều này chứng minh có một số việc không phải cứ làm ầm lên cảnh sát thì có thể giải quyết được.

------------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch