Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 42: Người Này Thật Mạnh

Chương 42: Người Này Thật Mạnh





- Tiên đạo coi trọng tiên duyên. Nếu con thật sự không muốn thì ta cũng không cưỡng ép. Có điều với tư chất tu tiên của con mà không đi tu luyện cùng ta thì thực sự là đáng tiếc. – Người đàn ông tóc bạc lắc lắc đầu nói, rõ ràng là đang thấy rất tiếc nuối.

Ánh mắt Lữ Tiểu Uyển nhìn về phía Địch Cửu cách đó không xa. Nói thật, mục đích chính của cô khi tới đây lần này là đưa Địch Cửu đi. Nếu đây không phải là học viện võ thuật của Đại học Yến Kinh thì cô hoàn toàn sẽ không dùng mấy loại thủ đoạn vặt vãnh như chứng minh thư, mà đã trực tiếp lao tới động tay động chân bắt Địch Cửu đi rồi.

Ở trước cửa học viện võ thuật của Yến Đại, cho dù sư phụ Giả Bất Liễu của cô có tới đây thì cũng không dám hành động bừa bãi.

Nhưng giờ cô còn chưa đem được Địch Cửu đi thì đã gặp cơ duyên của mình.

Lữ Tiểu Uyển không phải là kẻ ngốc, cô hiểu rõ dạng cơ duyên thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Hôm nay mà cô từ chối rồi thì có lẽ sẽ chẳng còn có lần sau. Cho dù cô có tư chất đi chăng nữa thì cơ duyên tiên đạo cũng tuyệt đối sẽ không chiếu cố đến cô lần thứ hai.

Sư phụ hiện giờ của cô truyền dạy cũng không nhiều, nhưng cô vẫn có thể gia nhập hàng ngũ Huyền cấp chỉ trong thời gian ngắn. Cho nên bản thân cô cũng tự biết tư chất của mình vốn không tồi.

Địch Cửu cảm nhận được Lữ Tiểu Uyển đang nhìn mình, tim hắn liền nhảy lên một cái. Khi hắn mới gặp Lữ Tiểu Uyển thì cô gái này là một thiếu nữ da mặt mỏng, dễ thẹn thùng. Nói với hắn một câu cũng có thể đỏ mặt tới tận mang tai.

Vậy mà sự thay đổi trên vẻ mặt cô lúc này chỉ còn lại tâm lý đang dao động mãnh liệt, làm gì có chút thẹn thùng đỏ mặt nào? Thậm chí Địch Cửu còn trông thấy có một chút không cam lòng trong đôi mắt cô.

Hắn đột nhiên nghĩ ra, hồi nãy hắn còn tự cảm thán mình số may, có thể trùng hợp gặp được Lữ Tiểu Uyển đang tới học viện võ thuật. Sau đó trùng hợp làm sao mà Lữ Tiểu Uyển lại không mang theo chứng minh thư…

Địch Cửu hít sâu một hơi, trên đời này lấy đâu ra nhiều trùng hợp đến thế? Nếu Lữ Tiểu Uyển mà bỏ chữ Tiểu ở giữa, thì chẳng phải là Lữ Uyển sao. Lúc trước hắn nghe Nguyễn Thủ nói, Giả Bất Liễu phái Lục Uyển đến xử lý hắn. Xem ra cô gái tên Lữ Tiểu Uyển này chính là Lục Uyển rồi.

Bản thân hắn đã trải qua chuyện cả gia tộc bị diệt nhưng khi tới địa cầu rồi mà vẫn quên đi ý thức cảnh giác. Điều này khiến cho Địch Cửu vô cùng tự trách. Lữ Tiểu Uyển không có ý giết hắn, chỉ có nét không cam lòng đang vương rõ trên mặt cô. Rất có khả năng cô gái này được giao nhiệm vụ phải mang hắn về cho Giả Bất Liễu chứ không phải là tự tay giết hắn.

- Đệ tử Lữ Uyển, tình nguyện xin theo sư phụ tu luyện. Chỉ là ở chốn hồng trần vẫn còn chút vướng mắc, xin sư phụ hãy giúp con chặt đứt… - Trong một khoảnh khắc ấy, Lữ Uyển đã thay đổi suy nghĩ. Cô không thể về được, bất kể thế nào cô cũng phải đi cùng người tóc bạc này, sau đó tu đạo thành tiên.

Lúc trước Giả Duyên đối xử với cô cũng không tệ. Vậy nên trước khi đi hãy cứ nhờ sư phụ ra tay xử lý Địch Cửu rồi tính tiếp. Dựa vào người chẳng khác chi tiên nhân giống sư phụ cô đây, xử lý một tên Địch Cửu hẳn là chuyện đơn giản, chẳng có áp lực gì.

Người đàn ông tóc bạc mỉm cười, thỏa mãn gật gù:

- Con nói đi. Ta nhất định sẽ giúp con.

Địch Cửu thấy thế liền biết sự tình không ổn, hắn bèn nhanh chóng bước lên thi lễ:

- Tiền bối, ngài là tiên thiên cường giả sao ạ? Bản lĩnh này quả thực khiến con nằm mơ cũng không nghĩ tới nổi.

Người tóc bạc liếc nhìn qua Địch Cửu. Lúc trước, khi mới trông thấy Địch Cửu, ông tựa hồ cảm nhận được ở Địch Cửu có gì đó huyền diệu khó hiểu. Hiện giờ nhìn lại thì cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Có lẽ là do ban đầu nhìn nhầm rồi.

Hồi nãy Địch Cửu đứng chung với Lữ Uyển, tất nhiên hẳn cũng là người quen biết. Giờ Địch Cửu mở miệng làm ông dường như đang nhớ lại chuyện rất lâu ngày trước. Một lát sau, ông mới lên tiếng:

- Ta cũng từng nghĩ tiên thiên là kẻ mạnh hàng đầu. Hiện tại mới hay, tiên thiên không phải là kẻ mạnh. Kẻ mạnh thực sự có thể phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ. Đấy mới là đạo lý mà kiếp này ta theo đuổi.

- Sư phụ…

Lữ Uyển vừa gọi thêm một câu thì đã bị Địch Cửu cắt ngang:

- Tiểu Uyển, em định đi sao? Anh, anh….

Địch Cửu nhìn gương mặt thanh tú của Lữ Uyển, đôi mắt gần như đã ngập nước. Chỉ còn thiếu mỗi một câu “Em đừng đi”.

Sẽ chẳng có ai hoài nghi bộ dạng của Địch Cửu cả. Khi ở ngoài cửa, hắn và Lữ Uyển trông rất thân mật, có thể thấy được hai người hẳn là một đôi. Hiện giờ Lữ Uyển muốn đi, Địch Cửu tất nhiên sẽ lưu luyến.

Lữ Uyển đang định bảo sư phụ giúp mình chặt đứt tục duyên để cô an tâm tu luyện. Nhưng lời nói đã ra đến miệng thì cô lại đột nhiên dừng lại. Trong lòng cô có cảm giác sư phụ sẽ không theo ý cô. Đặc biệt là vừa rồi khi Địch Cửu nói chuyện với hai mắt đẫm lệ, cô thấy được trong mắt sư phụ có chút dao động.

Xem ra vị sư phụ này của cô và Giả Duyên là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Vị sư phụ này khá coi trọng tình nghĩa. Nếu như bây giờ cô nhờ sư phụ tiêu diệt Địch Cửu, chưa biết chừng còn phản tác dụng.

Nghĩ tới đây, Lữ Uyển hơi hé môi, nhìn Địch Cửu với vẻ khó tin:

- Nhưng…nhưng chúng ta mới chỉ vừa quen không lâu. Sao anh…sao anh lại…

Địch Cửu ngẩn người ta, hắn đoán sai rồi sao? Người này không phải là Lục Uyển mà Giả Duyên phái tới giết hắn ư?

Thế nhưng chỉ thoáng chốc Địch Cửu liền hiểu ra ngay vấn đề. Chắc chắn hắn không đoán sai. Lữ Uyển không phải Lục Uyển ấy à? Sự thay đổi đột ngột của đối phương suýt làm hắn thay đổi suy nghĩ. Xem ra Lữ Uyển rất có thể đang lo người tóc bạc kia sẽ không ra tay với hắn, thậm chí thay đổi cái nhìn đối với Lữ Uyển. Cho dù là xảy ra chuyện gì thì đối với hắn đều là chuyện tốt.

Lấy tay lau đi nước mắt, Địch Cửu lắc đầu:

- Đối với em có lẽ chúng ta chỉ mới vừa gặp mặt. Nhưng đối với anh, hai ta đã sớm quen biết từ lâu. Anh vẫn luôn đặt em ở trong lòng, không ngờ chúng ta còn chưa kịp làm nhiều chuyện hơn thì em đã phải đi… Anh biết, anh không thể cản em lại được. Em nhớ tu luyện cho tốt. Nếu tương lai có một ngày em tu đạo thành công mà còn nhớ tới anh, thì hãy tới gặp anh...

Nói đến đây, Địch Cửu thoáng ngừng lại, nhìn giấy chứng nhận trong tay Lữ Uyển:

- Lúc trước em nhất định muốn đưa anh tờ giấy chứng nhận này, anh không cần. Anh chỉ hi vọng em có thể vào được học viện võ thuật. Hiện giờ, chính anh chủ động muốn có. Anh sợ có một ngày, em cách anh quá xa, anh sẽ không theo kịp bước chân em nữa. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng, không để mình bị em bỏ lại quá xa…

Địch Cửu vừa nói vừa tiến lên một bước, định lấy tờ chứng minh tư cách báo danh học viện võ thuật.

Trong lòng Lữ Uyển cực kỳ giận dữ. Nhưng cô vừa nhìn thấy sư phụ nhìn mình, khóe miệng còn mang theo nét cười thì lại lập tức bình tĩnh. Vậy là sư phụ đang muốn xem cô giải quyết chuyện này thế nào. Nếu giải quyết không ổn, vậy thì nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho sư phụ.

Hít một hơi thật sâu, Lữ Uyển chủ động đưa tờ giấy chứng minh trong tay cho Địch Cửu:

- Cái này cho anh. Đây là thứ mà cha em đã bán phần lớn của cải trong nhà để đổi lấy. Em cũng không biết là chúng ta chỉ vừa gặp chưa bao lâu mà anh đã nặng lòng với em như thế. Em muốn theo sư phụ theo đuổi con đường lớn hơn. Những điều trần tục thì hãy để nó tan theo mây khói cùng tờ giấy này đi. Anh tự mình bảo trọng. Mọi thứ không can hệ gì tới em cả.

Quả nhiên Lữ Uyển nói xong, sư phụ liền gật đầu với cô:

- Không sai. Con đường mà ta bước lên là phải quên đi quá khứ chứ không nên canh cánh trong lòng. Tâm trí còn có bất kỳ lo toan vướng mắc gì đều nhất định phải buông, hơn nữa còn phải buông cho được. Cho dù con có yêu thương đối phương hay không thì con có thể thông qua tờ tư cách bao danh học viện võ thuật này để cắt đứt chuyện giữa đối phương và mình, đây cũng chính là một loại đạo. Từ hôm nay trở đi, con cùng ta tới Tiên Nữ Tinh bái sư rồi theo ta học đạo.

- Vâng, thưa sư phụ. – Lữ Uyển ngoan ngoãn quỳ rạp xuống. Sự không vui khi phải đưa tờ giấy chứng minh cho Địch Cửu lúc này cũng bị gạt qua một bên.

- Chúc mừng tiền bối thu được cao đồ - Sau khi Lữ Uyển xác định bái sư, toàn bộ những người tới cùng người đàn ông tóc bạc đều khom người nói.

- Tốt lắm. Hôm nay xem như không uổng một chuyến đi. Sau này gặp lại.

Người đàn ông tóc bạc vung tay. Lữ Uyển đang quỳ trước mặt ông liền bị mang theo. Sau đó Địch Cửu thấy ông lướt một cái đã qua luôn cái hồ lớn trước cửa học viện rồi biến mất sau rừng cây.

“Người này mạnh thật.” Địch Cửu sợ hãi than thầm trong lòng.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch