Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 47: Nhân Phẩm Là Cái Gì?

Chương 47: Nhân Phẩm Là Cái Gì?





- Không sai, tôi chính là Tằng Bắc Tử. Anh cần vé vào cửa hội đấu giá bảo vật ở Tiên Nữ Tinh đúng không? - - Tôi có thể giúp anh lấy được. Điều kiện là anh phải tự mình truyền dạy đao pháp kia cho tôi.

Giọng nói Tằng Bắc Tử không nhanh không chậm.

- Trước khi tiến hành giao dịch với cô thì tôi có một chút nghi vấn, cô có thể trả lời hay không?

Sau khi nhìn thấy Tằng Bắc Tử, trong lòng Địch Cửu có chút ngạc nhiên.

Tằng Bắc Tử không mấy phật ý thái độ nghi hoặc của Địch Cửu, cô thoải mái đáp:

- Anh hỏi đi, chỉ cần tôi có thể trả lời thì nhất định sẽ nói với anh.

- Tốt.

Địch Cửu thẳng thắn hỏi:

- Hơn một tháng trước, ở võ học viện có một người đàn ông tóc bạc họ La tới. Người này rất lợi hại, nghe nói ông ta đã thu được truyền thừa tiên đạo trên Tiên Nữ Tinh, giơ tay lên liền có thể sinh ra hỏa cầu, tôi tin rằng cô đã nghe nói qua chuyện đó rồi đúng không? Vị La tiền bối kia theo lý thuyết là tới đây tìm kiếm truyền nhân y bát, vì sao ông ta không chọn cô mà lại chọn một cô gái khác?

Trong mắt Tằng Bắc Tử hiện lên một chút ảm đạm và thất lạc, một lát sau cô mới hồi đáp:

- La tiền bối quả thật đã tìm đến tôi, thế nhưng tôi vẫn không đạt được tới mức yêu cầu của ngài ấy.

Địch Cửu rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Tằng Bắc Tử đang cực kỳ xuống dốc, có thể thấy được trong lòng của cô gái này vẫn vô cùng thất vọng khi không được người đàn ông họ La kia chọn.

- Đó là tổn thất của ông ta, tư chất của cô so với Lục Uyển tốt hơn nhiều. Cô gái họ Lục này nhìn qua liền thấy nhân phẩm thấp, đâu có thể so sánh cùng với cô. Cô xinh đẹp hơn cô ấy, khả năng so với cô ấy... ừm, tóm lại là so với cô ấy nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Địch Cửu nghe thấy danh ngạch của Lữ Uyển vốn là của Tằng Bắc Tử, trong lòng hắn lập tức khó chịu hẳn lên.

Cho dù không có giao dịch với Tằng Bắc Tử thì trong lòng hắn vẫn nhịn không được so sánh Lữ Uyển và Tằng Bắc Tử một phen.

Tằng Bắc Tử vốn nghe vậy sắc mặt liền lạnh xuống, giọng điệu lạnh nhạt đáp:

- Tôi không thích nói xấu sau lưng người khác, cũng không thích có người ở trước mặt tôi nói xấu người khác, đây là vấn đề nhân phẩm đấy.

Địch Cửu bật cười, không để ý nói:

- Nhân phẩm của chúng ta đều chẳng có bao nhiêu đâu, cô rất nhanh sẽ biết thôi, cho nên cô đừng bàn về vấn đề này ở trước mặt tôi. Nếu như cô không thích vậy thì cũng có thể lựa chọn không cần giao dịch với tôi mà.

Ở trong lòng Địch Cửu, cái cô Lữ Uyển thối này chẳng phải là thứ tốt lành gì. Nếu không phải người đàn ông tóc bạc kia đúng lúc xuất hiện thì dám hắn đã ra tay đối phó với người phụ nữ ấy luôn rồi. Đối với người muốn giết mình, vô luận là ai thì Địch Cửu hắn cũng sẽ không bao giờ nương tay, bất kể sau lưng của kẻ đó có ai chống lưng hay không đi chăng nữa. Chờ hắn có thực lực rồi thì ngay cả trước mặt hắn cũng dám mắng như thế.

Hơn nữa theo Địch Cửu biết, hắn cũng không hề oan uổng Lữ Uyển tí nào. Người phụ nữ này rõ ràng phụng lệnh Giả Bất Liễu tới bắt hắn, thế mà vừa nhìn thấy người đàn ông tóc bạc kia muốn thu mình làm đồ đệ liền đem Giả Bất Liễu quăng hẳn sang một bên. Có thể thấy nhân phẩm của cô ta rõ ràng rất kém. Còn về phần nhân phẩm của hắn thì hắn cần phải quan tâm sao? Năm đó ở thành phố Minh Châu nhắc tới Địch Lão Cửu đây thì một trăm người hết cả một trăm người chỉ hận không thể nguyền rủa hắn rồi.

- Tôi nghe nói Lữ Uyển là bạn gái của anh, mới đi hơn một tháng mà anh đã nói xấu sau lưng người ta rồi. Nói thật, nếu như không phải tôi muốn giao dịch với anh thì tôi lập tức sẽ đi ngay.

Thái độ Tằng Bắc Tử càng lúc càng lạnh nhạt.

Địch Cửu bật cười:

- Cô gái này ở sau lưng tôi không biết đã câu kết làm bậy với bao nhiêu người đàn ông rồi, tôi đã sớm chia tay với cô ta, cô ta muốn đi với ai đều chẳng có tí quan hệ nào với tôi. Nếu như tôi vẫn còn dây dưa với người phụ nữ này hẳn tương lai phải đội cả mảng đồng cỏ xanh trên đầu lận đấy.

- Lời này của anh Cửu em rất tán thành, người phụ nữ đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì, anh Cửu bỏ là đúng.

Tề Hưởng lập tức phụ họa theo.

Trên thực tế, cậu vốn cũng không hề vừa mắt với Lữ Uyển, đã vậy cô ta còn là người do Giả Bất Liễu phái tới để bắt Địch Cửu, kẻ địch của anh Cửu cũng là kẻ địch của cậu, đối với kẻ thù thì chả có chuyện tốt gì để nói cả, cậu và Địch Cửu đều không phải là loại người coi trọng nguyên tắc “không nói xấu sau lưng người khác” này. Đối với Tề Hưởng cậu mà nói đó là chuyện thường như cơm bữa, chẳng đáng phải để ý.

Sắc mặt Tằng Bắc Tử bộc phát khó coi, cô rất có nguyên tắc, không thích nhất chính là nói xấu người khác ở sau lưng. Nếu không phải cô rất muốn học đao pháp Địch thị thì cô đã xoay người bỏ đi ngay lập tức rồi.

- Việc khác đừng nói nữa, đề nghị của tôi khi nãy anh thấy sao?

Tằng Bắc Tử hít sâu một hơi, cố nín nhịn để thay đổi chủ đề.

- Tôi còn tưởng rằng cô sẽ hủy bỏ giao dịch này rồi chứ? Không nghĩ tới cô vẫn muốn ở lại tiếp tục bàn chuyện cơ à?

Đã có một chút da mặt, vậy thì có tư cách giao dịch với hắn.

Địch Cửu chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo Tằng Bắc Tử ngồi xuống nói chuyện.

Tằng Bắc Tử vẫn đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn Địch Cửu, chờ đợi hắn trả lời.

- Đao pháp Địch thị tổng cộng có bốn đao, đao thứ nhất tôi đổi lấy vé vào cửa của cô, đao thứ hai tôi đổi lấy một tỷ tiền liên minh. Nếu như cô vẫn còn dư tiền thì chúng ta sẽ bàn luận một chút làm sao đổi lấy đao thứ ba.

Địch Cửu lấy điều kiện chuẩn bị cho Kế gia nói ra.

Dưới tình hình chung, loại hội đấu giá này dùng đều là tiền liên minh. Loại tiền này là sau khi phát hiện Tiên Nữ Tinh, toàn cầu đã thống nhất ban hành một loại tiền tệ chung, một đồng tiền liên minh có thể đổi đến hai đồng tiền Hoa Hạ.

- Tôi không có nhiều tiền như vậy.

Trong lòng Tằng Bắc Tử dâng lên một loại cảm giác vô lực, gia thế của cô mặt dù khá tốt nhưng cũng không thể nào dễ dàng lấy ra một tỷ liên minh được. Quả nhiên đúng như lời Địch Cửu nói trước đó, cô rất nhanh sẽ biết được nhân phẩm của hắn.

- Không có tiền, vậy cũng chỉ có thể dùng vé tham gia hội đấu giá Tiên Nữ Tinh đổi lấy đao thứ nhất thôi.

Địch Cửu sẽ không thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Địch Thị Thất Đao là Địch thị tổ tiên truyền lại, nếu cha hắn là Địch Sam còn sống, hiện tại biết hắn đem Địch Thị Thất Đao truyền thụ khắp nơi cho người ta, nói không chừng sẽ tức đến đội mồ sống lại mất.

Sau khi kiến thức công pháp tu đạo và bí mật của Võ Vương, Địch Thị Thất Đao ở trong lòng Địch Cửu sớm đã không còn địa vị như trước đây. Huống hồ căn cứ theo cách nói lão tổ Địch Dược thì Địch Thị Thất Đao này lúc ban đầu cũng không phải của Địch gia hắn.

- Được, bây giờ anh hãy dạy tôi đao thứ nhất của Địch thị, chỉ cần tôi học xong liền sẽ đưa vé vào cửa cho anh.

Tằng Bắc Tử cực kỳ dứt khoát, cũng không có cò kè mặc cả cùng Địch Cửu.

- Đi thôi.

Địch Cửu nắm cương đao bên cạnh đứng lên.

Hắn càng không muốn làm lỡ thời gian, nếu như không phải Tề Hưởng tới, lúc này hắn đã trên đường đi đến dãy núi Vong Xuyên rồi.

...

Trong võ trường, Địch Cửu nghiêm túc thi triển hai lần đao thứ nhất, hơn nữa mỗi lần thi triển hắn đều sẽ cặn kẽ giảng giải một lần.

Không thể không nói năng lực lĩnh ngộ của Tằng Bắc Tử rất mạnh, chỉ cần xem Địch Cửu thi triển hai lần đã có thể tự mình thi triển ra một đao kia, đồng thời không ngừng dò hỏi rất nhiều điểm mấu chốt. Chỉ bằng vào điểm này, Tằng Bắc Tử đã mạnh hơn Tề Hưởng nhiều.

Địch Cửu cũng không có ý định giấu giếm, chẳng những đem Địch thị nhất đao truyền thụ mà còn đem cả cách phối hợp hô hấp hành khí tu luyện nói cho Tằng Bắc Tử.

Nếu như còn kết hợp thêm với một phần dược liệu, Địch Cửu khẳng định Tằng Bắc Tử tối đa chỉ cần một tuần liền có thể lĩnh ngộ xong đao thứ nhất. Loại tư chất này tuyệt đối là hạng nhất, tên gia hỏa tóc bạc kia cho rằng tư chất Tằng Bắc Tử không bằng Lữ Uyển, thật không biết ông ta ta nhìn thế nào nữa.

- Cảm ơn anh nhiều nhé.

Mấy tiếng sau, Tằng Bắc Tử thu hồi đao rồi ôm quyền cảm tạ Địch Cửu, đồng thời lấy ra một tấm vé vào cửa hội đấu giá đưa cho hắn.

Cô nhìn ra Địch Cửu là tận tâm tận lực truyền thụ Địch thị đệ nhất đao cho cô chứ không có nửa điểm ẩn giấu.

Gián tiếp vài lượt, vé vào cửa rốt cục tới tay, Địch Cửu cảm thấy phi thường vui vẻ. Hiện tại với hắn mà nói chỉ còn có vấn đề tiền bạc nữ thôi.

- Không đúng... trên vé vào cửa tại sao lại không có địa chỉ?

Địch Cửu sau khi cầm vé vào trong tay mới cảm thấy có gì đó không đúng. Tấm vé vào cửa này chỉ ghi là hội đấu giá bảo vật Tiên Nữ Tinh, thời gian tuy có nhưng lại không có ghi địa chỉ.

Tằng Bắc Tử bình tĩnh đáp:

- Tất cả vé vào cửa hội đấu giá Tiên Nữ Tinh đều là như thế này, nhưng mà đến lúc đó tôi biết chỗ nào...

- Vậy cô dẫn tôi đi ư?

Địch Cửu vội vàng hỏi, trong lòng hắn đã có một loại dự cảm không ổn.

- Đao thứ hai.

Lần này Tằng Bắc Tử chỉ nói có ba chữ.

Quả nhiên là thế. Địch Cửu thu hồi vé vào cửa hội đấu giá, mỉm cười nói với Tằng Bắc Tử:

- Không tồi, da mặt của cô so với tôi tưởng tượng còn dày hơn, nhân phẩm cũng đủ làm cho tôi choáng, thành giao. Chờ đến ngày, tôi ở võ học viện chờ cô, sau khi cô đưa tôi đến nơi tổ chức, tôi sẽ truyền thụ cho cô đao thứ hai.

Hắn đã xem thường người phụ nữ này rồi, dễ dàng thông qua một tấm vé vào cửa mà lấy được đến hai đao.

- Thành giao.

Sắc mặt Tằng Bắc Tử hơi đỏ lên, đây là một chút thủ đoạn đùa bỡn của cô. Địch Cửu nói nhân phẩm của cô cùng hắn như nhau, cô cũng không thể nói gì hơn. Cho nên sau khi đồng ý điều kiện của hắn cô liền rời khỏi, về phần tạo quan hệ cùng Địch Cửu, ngay cả ý nghĩ cô đều chưa từng nghĩ qua.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch