Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 50: Trên Người Có Bảo Bối Mà Không Biết

Chương 50: Trên Người Có Bảo Bối Mà Không Biết





Mỗi lần Địch Cửu chém ra đao thứ ba đều sẽ cảm nhận được mình có tiến bộ. Đao phong lúc đầu chỉ có thể khóa chặt một hướng, nhưng bây giờ đã có thể hướng đến cả một khu vực rộng lớn.

Sau hai ngày luyện tập cần mẫn, cuối cùng Địch Cửu đã bắt đầu cảm nhận được đao thứ tư.

Người Địch thị khi tu luyện Địch Thị Thất Đao đều là thông hiểu rõ ràng đao thứ ba thì mới dựa theo đao phổ hoặc là tìm một sư phụ để học đao thứ tư.

Nhưng Địch Cửu thì không cần phải xem đao phổ hay nhờ sư phụ chỉ dẫn, tự hắn đã lĩnh ngộ được đao thứ tư này rồi.

Địch Cửu có thể khẳng định, qua nhiều thế hệ Địch thị luyện Địch Thị Thất Đao chưa từng có ai giống như hắn. Không chỉ là vì thiên phú và tư chất của hắn tốt, mà còn có thể là do hắn đã tu luyện Đại Hành Môn Lục đến luyện khí tầng hai cho nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến khả năng cảm ngộ của hắn.

Không cần xem đao phổ của Địch Thị Thất Đao, Địch Cửu dựa vào cảm giác của mình mà đánh ra đao thứ tư.

Đao thứ tư có ẩn chứa một loại đao ý, một đao chém ra đao thế bắt đầu hóa thành đao ý, sau đó đao ý ngưng tụ lại trở thành một ánh đao. Ánh đao này chính là tinh túy của đao thứ tư, ánh đao này một khi đã chém ra thì sẽ mang theo khí tức tử vong nồng đậm.

Rõ ràng là thời tiết vẫn đang bình thường, nhưng mà sau khi dùng lực phát ra ra một đao này, Địch Cửu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách rõ rệt.

- Ầm!

Đao chém xuống đất, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức trở lại bình thường. Chỉ là mặt đất đã bị một đao vừa rồi của Địch Cửu chém xuống tạo ra rất nhiều vết nứt, vô cùng đáng sợ.

Địch Cửu nhìn thanh cương đao trong tay hắn, một đao vừa rồi đã làm cho lưỡi đao hoàn toàn biết mất, tựa như đã bị luồng sát ý vừa rồi hòa tan vậy.

Trong lòng Địch Cửu kích động không thôi, đây mới thật sự là đao đạo, hoặc là có thể nói sau khi chém ra một đao vừa rồi, Địch Cửu mới bắt đầu tiếp xúc với đao đạo.

Một đao này nếu theo thường thức mà nói thì không thể coi là Địch Thị Thất Đao, bởi vì Địch Cửu rõ ràng hắn không hề xem qua đao phổ của đao thứ tư trong Địch Thị Thất Đao.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn dừng lại, không tiếp tục tập luyện nữa mà tìm chỗ mở thức thứ tư của đao phổ Địch Thị Thất Đao ra.

“Đao thứ tư Địch Thị Thất Đao, đao xuất thành ảnh, khí thế thôn hình, đao lạc kinh phong…”

Nhìn về miêu tả chi tiết thì đao thứ tư hoàn toàn là dựa theo phương thức hành khí mà tu luyện. Chỉ có dựa theo phương thức hành khí thì mới có thể từ từ từng bước một mà luyện thành đao thứ tư. Trong đao phổ không hề nhắc một chút gì tới đao ý, chỉ có là dựa vào đao thế để áp chế đối thủ mà thôi. Mà đao vừa rồi của Địch Cửu là từ đao thế đột phá tới đao ý, nếu như nói đao thứ tư Địch Thị Thất Đao đã thành hình, vậy thì đao thứ tư của Địch Cửu đang hình thành hình thức ban đầu.

Địch Cửu hít một hơi thật sâu, hắn biết đao thứ tư của hắn đã hoàn toàn thoát ra khỏi Địch Thị Thất Đao. Không chỉ như vậy, mà hắn xem như đã sáng tạo ra được một hệ thống đao đạo mới luôn rồi.

Bởi vì đao thứ tư của Địch Cửu không hề phối hợp với phương thức hành khí của Địch Thị Thất Đao, chỉ là dựa vào chân nguyên do tu luyện Đại Hành Môn Lục mà thành. Địch Thị Thất Đao sở dĩ lợi hại mà còn rất khó bị học trộm chính là vì người luyện nhất thiết phải phối hợp với phương thức hành khí, nếu chỉ bắt chước hình thức thì hoàn toàn không có uy lực gì cả.

Địch Cửu thấy rất rõ mặc dù đao vừa rồi là dựa vào nền tảng ba đao đầu tiên trong Địch Thị Thất Đao, nhưng uy lực của nó đã vượt xa so với uy lực mà đao thứ tư vốn có.

- Sau này hai đao đầu là đao thứ nhất và đao thứ hai của Địch Thị Thất Đao, đao thứ ba gọi là Địch Thị Toàn Phong Đao, còn đao này …

Địch Cửu tự lẩm bẩm, khi nói đến đây là dừng một chút rồi hét lên:

- Gọi là Phong Tiêu Đao.

Câu thơ “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” theo Địch Cửu thấy là vô cùng chuẩn xác để hình dung về đao này.

Một đao này của hắn hình thành đao ý khiến cho nhiệt độ xung quanh vì vậy mà hạ thấp xuống, cho nên dùng cái tên Phong Tiêu Đao là hay nhất.

Địch Cửu càng thích đao thứ tư hơn so với ba đao trước. Không chỉ vì đao này lợi hại hơn mà chủ yếu là đao này do chính hắn sáng tạo, khi sử dụng thì nhuần nhuyễn và trôi chảy hơn rất nhiều.

Lúc chạy trốn khỏi nước Tề, Địch Cửu cũng đã có cảm giác “tiêu dịch thủy hàn”, đó chính là lần này đi rồi thì không biết đến bao giờ mới có thể trở về báo thù được...

Ngày hôm nay Địch Cửu lĩnh ngộ được Phong Tiêu Đao, nếu hắn cứ tiếp tục đột phá như vậy thì ngày trở về nước Tề báo thù của hắn có lẽ không còn xa nữa.

Sau khi đánh ra thêm vài lần Phong Tiêu Đao thì Địch Cửu liền dừng việc tập luyện. Hắn cảm giác Phong Tiêu Đao hoàn toàn khác với ba đao trước, một là thành công hai là thất bại, hoàn toàn không có chuyện luyện tập nhiều thì sẽ tốt hơn, đây là sự khác biệt của đao thế và đao ý.

Với thực lực bây giờ của Địch Cửu, nếu đi tìm Giả Bất Liễu thì phần thắng hẳn là hơn bảy phần mười, chỉ đáng tiếc là Đại Hành Môn Lục vẫn chưa thể tu luyện tới mức như người đàn ông tóc bạc kia, không thể phóng ra hỏa cầu hay là đứng trên không mười giây được. Hắn đã xem kĩ càng Đại Hành Môn Lục mấy lần, hoàn toàn không thấy nhắc đến phương diện này.

Địch Cửu cảm thán một chút thì chợt sực tỉnh, nếu Đại Hành Môn Lục đã không có, vậy sao hắn không xem thử bí mật Vũ Vương?

Trong bí mật Vũ Vương cũng có phương pháp tu đạo do tổ tiên Địch gia lưu lại. Chỉ là Địch Cửu không có hỏa linh căn nên không có khả năng tu luyện mà thôi.

Mặc dù hắn không luyện được công pháp nhưng các thứ khác trong đó hẳn là vẫn có thể hiểu được chứ?

Trước đây bởi vì hắn đã kiểm tra là không có khả năng tu luyện Tuyền Hỏa Quyết cho nên cũng không cần xem những gì ở sau, nhưng hiện tại hắn đã tu luyện Đại Hành Môn Lục tới luyện khí tầng hai, chắc là có thể xem được rồi.

Địch Cửu nghĩ vậy liền vọt vào trong phi thuyền, mở hành lý lấy bí mật Vũ Vương ra.

Ngoại trừ giới thiệu và yêu cầu đặc tính linh căn ra thì phần sau đều là tranh vẽ cách vận khí, lúc Địch Cửu lật tới vài tờ sau cùng thì rất kích động, tay cũng có chút run rẩy.

Hắn nhìn thấy rõ ràng những dòng giới thiệu về pháp thuật, trong đó bao gồm hỏa cầu thuật, ẩn thân thuật, độn địa thuật, phong nhận thuật, tổng cộng là bốn pháp thuật. Cho dù không có chiêu thức lơ lửng trong không trung vài giây thì Địch Cửu vẫn cảm thấy khó mà tự chủ, thật đúng là trên người có bảo bối mà không biết.

Quả nhiên đồ do tổ tiên Địch thị để lại đều là thứ tốt, đặc biệt là cái hỏa cầu thuật kia là thứ mà hắn ao ước bấy lâu nay.

“Người tu đạo tu luyện nội khí, luyện khí không có cách nào ngưng tụ chân hỏa, nhưng lại có thể thông qua chân khí mà ngưng tụ hỏa cầu, pháp thuật…”

Phía sau có giới thiệu và thủ quyết rất rõ ràng.

Điều này làm cho Địch Cửu nhớ lại tình cảnh người tóc bạc phóng hỏa cầu, lúc đó ông ta cũng dùng mấy cái thủ quyết, chỉ là tốc độ ông ta quá nhanh khiến hắn không thể nhìn rõ mà thôi.

Bây giờ thấy được giới thiệu về hỏa cầu, Địch Cửu tự dưng lại có cảm giác thì ra chỉ có như vậy, tưởng gì ghê gớm lắm.

Giống như trẻ con lấy được món đồ chơi mà mình thích vậy, vài ngày tiếp theo Địch Cửu chỉ tập trung luyện tập thủ quyết để ngưng tụ hỏa cầu.

Đến ngày thứ ba thì Địch Cửu đã lần đầu tiên ngưng tụ được hỏa cầu thành công, bởi vì là lần đầu nên Địch Cửu hơi khẩn trương, ngay lập tức ném hỏa cầu ra ngoài.

- Ầm!

Hỏa cầu rơi vào trên một tảng đá liền khiến tảng đá nổ tung.

Hóa ra là đơn giản như vậy, xem ra người tóc bạc nọ cũng không mạnh hơn hắn là bao, uy lực hỏa cầu của hai người cũng không khác biệt lắm.

Những lần ngưng tụ hỏa cầu sau đó Địch Cửu đã có thể ung dung vờn nó trong lòng bàn tay. Theo bí mật Vũ Vương miêu tả, hỏa cầu này là do chân khí của hắn tạo ra, trừ khi là hắn cố ý nếu không thì nó không thể gây tổn thương tới hắn được.

Chỉ là hỏa cầu thuật tiêu hao quá nhiều chân khí, với công lực hiện tại của Địch Cửu thì chỉ có thể phóng ra năm hỏa cầu. Nếu cố hơn nữa thì sẽ có cảm giác kiệt sức, vả lại uy lực của hỏa cầu cũng sẽ giảm sút đáng kể.

Liên tục ngưng tụ hỏa cầu khiến cho tốc độ ngưng tụ của Địch Cửu ngày càng nhanh. Địch Cửu chìm đắm trong phép thuật, ngay cả độn địa thuật hắn cũng đã thí nghiệm nhiều lần. Cho dù là lúc lương khô không đủ Địch Cửu cũng chẳng muốn ra ngoài, chỉ có lúc đói lắm rồi thì hắn mới đi ra kiếm vài thứ bỏ bụng để lót dạ mà thôi, thời gian còn lại Địch Cửu đều dành toàn bộ cho việc chuyên tâm luyện tập phép thuật để sớm ngày tiến bộ hơn nữa.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch