Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 54: Cho Mọi Người Lấy Số Thứ Tự

Chương 54: Cho Mọi Người Lấy Số Thứ Tự





Lúc hắn đối chiến với Tang Sát đã cố ý bị thương ư? Địch Cửu hơi sững sờ nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần. Thì ra Giả Duyên nói vậy là vì căn bản không tin hắn lại có thể trong vòng hai tháng tăng thực lực lên đến mức độ như thế này.

Nếu như chỉ tu luyện võ thuật theo cách thông thường thì đúng là trong quãng thời gian vỏn vẹn hai tháng rất khó để thực lực của Địch Cửu tăng lên đến mức có thể giết chết được Giả Duyên. Hắn tiến bộ nhanh như vậy xem ra phần lớn công lao là do tư chất của hắn vốn không tệ, cộng thêm có Đại Hành Môn Lục phụ trợ.

Nếu như Địch Cửu không tu luyện Đại Hành Môn Lục, đoán chừng muốn đánh bại Giả Duyên như ngày hôm nay hẳn là sẽ rất khó khăn, nếu không muốn nói gần như là chuyện bất khả thi.

Không có Đại Hành Môn Lục thì hắn chẳng cách nào tu luyện được đao thứ ba cường đại như vậy. Chí ít Địch Cửu chưa từng thấy qua đệ tử Địch gia nào tu luyện đao thứ ba có được uy lực lớn như hắn. Còn về việc lĩnh ngộ cũng như sáng tạo ra đao thứ tư mới mẻ hơn lại càng là việc không có khả năng.

Địch Cửu biết rõ nếu không tu luyện Địch Thị Thất Đao mà chỉ dựa vào Đại Hành Môn Lục tu luyện tới luyện khí tầng hai thì đến đây chỉ có nước đưa cổ cho Giả Duyên chém.

Cho dù hắn có dùng Hỏa Cầu Thuật và Phong Nhận Thuật thì loại tiểu pháp thuật này ngoại trừ đánh lén thành công ra sẽ khó mà trực diện giao chiến với Giả Duyên được.

- Nếu như cậu tha cho tôi, tôi...

Giả Duyên còn chưa nói xong đã bị trường đao của Địch Cửu đâm thẳng vào mi tâm.

Giả Duyên rất lợi hại, đây là việc mà toàn bộ người trong phòng họp đều phải thừa nhận. Thế nhưng một Giả Duyên lợi hại như thế lại bị Địch Cửu dễ dàng xử lý xong thì lại là điều không ai dám ngờ tới. Giờ phút này, tuy người trong phòng rất đông nhưng xung quanh lại im ắng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Địch Cửu.

Lúc đầu Địch Cửu dự định từ trên người Giả Duyên moi một chút tiền để chuẩn bị cho hội đấu giá, xong xuôi mới giết ông ta. Thế nhưng thấy nơi này có nhiều “ví tiền” như vậy, hắn liền lười đi bức bách Giả Duyên.

Đối với Địch Cửu mà nói, tất cả những ai có mặt trong căn phòng này hiện giờ đều là “ví tiền” cả.

- Anh bạn à, mặc dù chúng tôi ngồi họp cùng với Giả Duyên nhưng hoàn toàn chẳng có một tí quan hệ nào với ông ấy hết.

Một người đàn ông đầu trọc ôm quyền hướng về phía Địch Cửu nói.

Chỉ cần không phải thằng ngốc thì đều có thể nhìn ra Địch Cửu đến tìm Giả Duyên là để trả thù.

Địch Cửu thản nhiên đáp:

- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, tôi và mọi người làm một chút giao dịch nào!

Nói xong Địch Cửu tự mình ngồi xuống đầu tiên.

Nhìn thấy Địch Cửu an vị, những người còn lại tuy trong đầu có rất nhiều điểm không cam lòng nhưng cũng đành phải ngồi theo.

- Cô cũng tìm chỗ ngồi đi!

Sắc mặt cô gái báo tin cho Giả Duyên tái nhợt, tựa hồ không biết có nên ngồi xuống hay không.

Thế nhưng hiện tại Địch Cửu đã bảo cô ngồi, cô nào dám không vâng theo.

- Trong tay tôi hiện tại đang thiếu một chút tiền, đáng tiếc là ngoại trừ y thuật tàm tạm ra thì tôi chỉ biết đi khi dễ kẻ khác. Chỉ là y thuật của tôi có chút thành tựu, trên Địa Cầu này nếu tôi nhận mình thứ hai thì chắc chắn không có người nào dám nhận thứ nhất. Thói hư tật xấu duy nhất của tôi chính là thích giúp người khác làm niềm vui, như vậy đi, trước tiên tôi cho tất cả mọi người một con số. Mỗi một người đăng ký sau này đều có thể tìm tôi khám bệnh. Đương nhiên, tôi cần phải thu một ít phí đăng ký, ai tới trước nào?

Ánh mắt Địch Cửu quét một lượt qua hơn hai mươi người ở đây.

Người đầu tiên xăng xái giơ tay chính là gã đàn ông gầy gò lúc trước muốn lui ra nhưng lại bị Địch Cửu gọi trở về, gã cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa lên bảo:

- Tiền bối, chỗ của tôi có tám trăm vạn liên minh, tôi muốn lấy số thứ tự trước...

Gã vừa mới nói xong liền cảm giác được một trận đau nhói truyền tới, một luồng gió lạnh lẽo thổi phớt qua, chỉ nhoáng cái cổ tay của gã đã bị chém bay, tấm thẻ ngân hàng và cả bàn tay lập tức rơi xuống bàn họp.

Sự tình giống hệt như người đàn ông da trắng cầm súng trước đó, cổ tay bị chém phăng, sau đó cả cái tay và đồ vật cầm trên đấy đều cùng rơi xuống một chỗ. Tất cả mọi người rõ ràng trông thấy Địch Cửu chỉ là phất tay một chút mà thôi, thế mà… Thoáng chốc, không khí của phòng họp càng thêm nặng nề, đè nén.

Địch Cửu cười lạnh một tiếng:

- Tôi nói chỉ cần một ít phí đăng ký thôi là được, vậy mà anh keo kiệt đến nỗi ngay cả một chút xíu như sợi lông trâu cũng không nguyện ý đưa ra ư? Anh đang xem thường y thuật của tôi hay là xem thường thói quen xấu thích làm việc tốt của tôi vậy?

- Không phải, không phải, tiền bối à, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi nói nhầm, tôi nói là 180 triệu liên minh...

Sắc mặt người đàn ông gầy trong nháy mắt liền trắng bệch như tờ giấy, dù đau đớn kịch liệt nhưng gã vẫn ráng dùng cái tay còn lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ bên trong túi ra. Trên cái trán của gã đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

Thật sự là tiền mặt mà gã có thể lấy ra chỉ có 180 triệu, nếu có nhiều hơn, nhất định gã sẽ lấy ra bằng hết để dâng lên Địch Cửu.

Gã hiểu rất rõ tình huống hiện tại của mình, nếu như gã còn dám dông dài vậy thì không chỉ đơn giản là một bàn tay như mới rồi, mà dám gã sẽ nối gót theo bước chân Giả Duyên mất thôi.

Hiện tại gã chỉ muốn Địch Cửu nhanh nhanh thu tiền rồi tha cho gã một mạng, sau đó gã có thể đi đến bệnh viện để nối lại cái tay bị chặt đi này.

Địch Cửu gật đầu:

- Không tệ, lần này xem như anh biết một chút lý lẽ rồi đấy, mặc dù vẫn chưa tới “một chút xíu” nhưng ai bảo tôi dễ mềm lòng làm chi? Cho anh tí phúc lợi, mang cái tay bị chặt của anh lại đây!

Lần này Địch Cửu không tiếp tục chèn ép nữa, hắn đoán chắc tên gia hỏa này hẳn chỉ có thể lấy ra được bấy nhiêu tiền mà thôi.

- Vâng, vâng...

Vô luận Địch Cửu vì nguyên nhân gì kêu gã mang cái tay đã bị chặt kia lại, gã đàn ông gầy cũng không dám phản đối tiếng nào.

Địch Cửu chờ gã đi đến trước mặt, sau đó hắn cầm cái tay bị chặt áp vào cổ tay của gã đàn ông gầy rồi liên tục điểm điểm vào cổ tay gã ta.

Trước khi tu luyện Đại Hành Môn Lục, Địch Cửu mặc dù cũng có thể nối lại tay chân bị chặt nhưng tuyệt đối không có khả năng dưới loại tình huống này mà làm được. Hắn cần một căn phòng giải phẫu, còn cần dụng cụ trợ giúp.

Thế nhưng lúc này Địch Cửu đã lên luyện khí tầng hai, nhãn lực và sự linh hoạt vững vàng của đôi tay đã sớm vượt qua y học bình thường. Tu luyện Địch Thị Thất Đao và Đại Hành Môn Lục làm cho hắn vô cùng rõ ràng với cấu tạo thân thể con người.

Gã đàn ông gầy cũng cảm nhận được chỗ bị chặt trên cổ tay đã không còn đau đớn như trước nữa, thật giống như có từng nguồn lửa cực nóng đang chạy vòng quanh chỗ bị thương kia.

Tất cả mọi người không thể tin được nhìn chằm chằm Địch Cửu, chẳng lẽ Địch Cửu thật là bác sĩ ư? Cho dù Địch Cửu là bác sĩ nhưng ở trong tình huống như thế này còn có thể nối lại tay bị chặt sao?

Thời gian qua gần hai mươi phút, Địch Cửu từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, đem thuốc bột trong bình rắc một vòng ở trên chỗ tay bị thương của gã đàn ông gầy. Sau đó đưa tay nắm trường đao bên cạnh lên, sau khi hạ xuống mấy đao, một chiếc ghế đã bị hắn gọt ra thành vài miếng tấm ván gỗ thật mỏng.

Địch Cửu đem tấm ván gỗ cố định ở chỗ cổ tay vừa được nối lại kia, nhìn cô gái bên cạnh lúc trước báo tin cho Giả Duyên, nói:

- Giúp anh ta buộc lại một chút rồi treo vào trên cổ ấy.

- Vâng… vâng.

Cô gái này nào dám có nửa câu nói nhảm, nhanh chóng bước qua hỗ trợ.

- Tay của anh chỉ cần qua một tháng nữa sẽ không sao, qua một bên ngồi đi, chờ tôi phát số xong thì anh có thể đi.

Địch Cửu thuận miệng bảo.

- Vâng, vâng... cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối...

Người đàn ông gầy vội vàng nói, ngữ khí kính cẩn, thậm chí còn mang theo một chút kích động.

Gã vừa rồi thử một chút, Địch Cửu vừa mới giúp gã nối lại bàn tay bị chặt thì ngón tay của gã liền có cảm giác lại. Điều này chứng minh cho y thuật Địch Cửu giống như lời hắn nói vậy, lợi hại tới mức không hợp thói thường. Còn tay của gã có phải bị Địch Cửu chém đứt hay không, gã sớm đã không còn quan tâm nữa.

Ở chỗ này tụ họp có ai không phải lăn lộn thành tinh? Tay bị chặt tính là thứ gì? Cho dù Địch Cửu có giết gã, gã cũng chỉ có thể tự nhận không may mà thôi.

Địch Cửu lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn:

- Anh đem phí đăng ký chuyển vào tài khoản này là được.

Địch Cửu không có thẻ ngân hàng riêng, tấm thẻ ngân hàng này là Thẩm Tử Ngữ cho hắn.

- Tiền bối, tôi cũng muốn đăng ký!

Người đàn ông da trắng trước đó cầm súng định bắn Địch Cửu, nhưng đã bị Địch Cửu chém đứt cổ tay thấy thế cũng vội vàng đứng lên nói.

Tay của gã cũng đã bị chặt một lúc lâu rồi, nếu như vẫn còn không được chữa trị thì chắc chắn sẽ bị hoại tử mất.

Ánh mắt Địch Cửu nhìn gã đàn ông da trắng này một lượt, lúc này mới thản nhiên bảo:

- Anh cầm súng đối phó tôi, tâm tình bác sĩ tôi đây rất là khó chịu.

- Tiền bối, tôi có 360 triệu liên minh tiền mặt, nếu như tiền bối có thể đợi, tôi còn có thể bán cổ phiếu thành tiền, bán cả bất động sản cũng được.

Tên da trắng này liên mồm nói như thể sợ Địch Cửu không vừa mắt với số tiền của hắn vậy.

Trong lòng Địch Cửu cũng âm thầm khâm phục tố chất và bản lĩnh của người này, cổ tay bị chặt thời gian dài như vậy rồi, chỉ thực hiện một chút biện pháp cầm máu lại mà vẫn có thể kiên trì đến tận bây giờ.

- Ba trăm triệu liên minh miễn cưỡng đủ, ai bảo tâm tôi nhân từ làm chi.

Địch Cửu cười nhạt trả lời. Hắn mới không rảnh chờ tên gia hỏa này đi bán nhà bán đất để kiếm tiền đưa hắn đâu.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch