Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 67: Chiếc Nhẫn Quý Giá

Chương 67: Chiếc Nhẫn Quý Giá





- Năm mươi tỷ, ba miếng ngọc giản này nhất định có chưa bí mật kinh thiên động địa nào đó rồi. Hiện tại vị khách quý đằng kia đã ra giá năm mươi tỷ để mua về, nếu như không có người nào tăng giá, vậy cái bí mật ấy sẽ thuộc về vị khách quý đó đấy nha.

Đới Hách dồn hết toàn lực hô lên, làm cho Địch Cửu thiếu chút nữa đã bắt chước cái tên gia hoả khi nãy kêu cô nàng ngậm miệng lại, cô gái này quả thật là quá sức ồn ào.

Điều làm cho Địch Cửu nghi ngờ chính là ba tên gia hỏa liên tục nâng giá trước đó rất quyết liệt, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu; liệu đó có phải là người của Hội đấu giá phái ra nhằm kích khách chi tiền nhiều hơn không nhỉ?

- Năm mươi tỷ lần thứ nhất...

Đới Hách kêu nửa ngày cũng không thấy ai tiếp tục nâng giá, cô ta chỉ có thể bắt đầu tuyên bố.

Sau ba lần, ba miếng ngọc giản này cuối cùng cũng được bán ra với giá năm mươi tỷ liên minh tệ.

Chỉ một lát sau, chuông phòng khách của hắn liền vang lên. Địch Cửu tiến ra mở cửa thì thấy một thiếu nữ đang bưng cái hộp đứng phía bên ngoài, mà phía sau người thiếu nữ này còn có hai tên vệ sĩ khá to con.

- Tiên sinh, đồ vật của ngài đã được đem tới, xin dựa vào giá đã đấu ra mà thanh toán ạ.

Thiếu nữ tiến vào gian phòng của Địch Cửu rồi đưa cái hộp trên tay cho hắn. Đồng thời, hai đại hán lực lưỡng phía sau cũng lấy một cái máy quẹt thẻ ra.

Trên máy đã được viết xong giá cả cụ thể, là năm mươi tỷ liên minh tệ.

Trong lòng Địch Cửu lại lần nữa cảm tạ Tiên Thiên Sòng Bạc, nếu không phải nhờ có bọn họ thì hắn đời nào có đủ ngân tệ để mua ba miếng ngọc giản này chứ.

Sau khi kiểm tra đồ vật trong hộp xong, Địch Cửu nhanh chóng quẹt thẻ để hoàn thành giao dịch. Chờ thiếu nữ cùng hai anh chàng vệ sĩ kia đi ra ngoài, Địch Cửu mới đem cửa phòng khoá lại, trực tiếp lấy ba miếng ngọc giản được đặt ngay ngắn bên trong hộp ra.

Không đợi Địch Cửu quan sát xong, Đới Hách đứng trên sân khấu lần nữa hô to:

- Ba miếng ngọc giản thần bí của Tiên Nữ Tinh đã được mua đi với giá năm mươi tỷ liên minh tệ. Bởi vật quý vị có thể thấy được, thứ chúng ta không biết nhưng lại có rất nhiều khách nhân tại đây thông tuệ. Tiếp theo, vật chúng tôi muốn đấu giá được lấy ra cùng một chỗ với ba miếng ngọc giản kia, đó là... một chiếc nhẫn!

Địch Cửu vốn muốn tiếp tục xem xét ngọc giản, nhưng khi nghe thấy chiếc nhẫn được lấy ra cùng một chỗ với món đồ trong tay thì hắn bèn theo bản năng chú ý tới.

Đới Hách tiếp tục giới thiệu:

- Lúc ấy, ba miếng ngọc giản kia được lấy từ trong một động phủ cổ xưa, mà tại đó còn có một bộ hài cốt không biết đã nằm đó từ khi nào. Chiếc nhẫn này chính là được lấy ra từ bộ hài cốt đó. Nhắc tới lại càng kỳ quái, sau khi chiếc nhẫn được lấy về, ngay lập tức bộ hài cốt đó liền tan thành tro bụi, mà chiếc nhẫn vẫn nguyên vẹn không hề bị tổn hại gì.

- Chiếc nhẫn này là bảo vật gì thì tôi không dám khẳng định, nhưng chỉ cần dựa vào việc sau bao năm tháng lịch sử kéo dài mà chiếc nhẫn vẫn còn có thể vẹn nguyên vô khuyết như thế này, thì chúng tôi liền có thể khẳng định lai lịch của nó ắt hẳn sẽ không đơn giản. Hiện tại mức giá sàn của chiếc nhẫn là năm tỷ, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn năm mươi triệu, đấu giá bắt đầu!

Thật ra giá quy định lúc đầu của chiếc nhẫn vốn là một tỷ năm trăm triệu, mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn mười triệu. Nhưng bởi vì ba miếng ngọc giản khi nãy được đấu ra với giá trên trời, cho nên Đới Hách liền làm chủ, đem giá cả chiếc nhẫn nâng lên gấp ba lần.

Làm một người chủ trì Hội đấu giá, cô có quyền đề cao giá cả cạnh tranh.

Địch Cửu đối với chiếc nhẫn này không có chút nào hứng thú. Trên người hắn mặc dù còn rất nhiều tiền, hơn nữa hôm nay tới đây vốn hắn cũng muốn mua sắm một ít thứ hữu dụng mang theo bên người, thế nhưng chiếc nhẫn kia bề ngoài nhìn quá xấu xí, đen đen tròn tròn, vô cùng khó coi, không khơi dậy được chút nào hảo cảm của Địch Cửu.

Chỉ vì vật này xuất phát từ Tiên Nữ Tinh mà muốn ra giá là năm tỷ liên minh tệ, vậy thì quá mức lừa người rồi. Nếu hắn muốn đeo nhẫn cũng nên là một chiếc có hai viên kim cương lớn gắn ở phía trên chứ. Tùy tiện ra tiệm trang sức kiếm một viên cũng có thể đẹp hơn cái nhẫn này không biết bao nhiêu lần.

- Năm tỷ mốt.

Vào lúc Đới Hách vừa mới nói xong, ngay lập tức liền có người báo giá. Địch Cửu nhìn thử số thứ tự, liền phát hiện ra đây là tên gia hỏa đã cùng hắn tranh đoạt ba miếng ngọc giản kia.

Lần này Địch Cửu không chạy theo cạnh tranh với kẻ đó nữa, tuy quả thật hắn vô cùng muốn làm khó dễ cái tên đấy một chút, nâng giá lên thực cao chẳng hạn; nhưng mà hiện giờ hắn chỉ vội vã muốn đem ngọc giản ra nghiên cứu, thế nên đành buông tha cho gã ta vậy.

- Mười tỷ.

Đúng lúc này, có một người trực tiếp cạnh tranh giá cả với gã kia. Địch Cửu không nghĩ tới, vậy mà lại có người đem giá đôn lên so với hắn càng lợi hại hơn. Vừa mới là lần thứ hai kêu giá mà đã đem giá trị chiếc nhẫn này đẩy lên tới mười tỷ rồi.

- Hai mươi tỷ.

Tên gia hỏa nọ tiếp tục tăng giá, một lần đã thêm vào mười tỷ, biểu thị thái độ nhất quyết phải có cho bằng được.

Địch Cửu đình chỉ việc nghiên cứu ngọc giản, xem ra chiếc nhẫn này không hề đơn giản nha. Chỉ là một chiếc nhẫn, không phải chỉ là đồ trang sức thôi sao?

- Ba mươi tỷ!

Giá cả liên tục thay đổi, bây giờ đã tăng lên gấp sáu lần so với mức giá sàn rồi.

Một vài người muốn tham gia nhưng khi trông thấy xu thế tăng giá như thế này thì không khỏi chùn bước. Toàn bộ Hội đấu giá đều bị xu hướng tăng-giá-cực-đại-gia như vậy làm cho ngây người. Mỗi năm, khắp nơi trên thế giới đều có không biết bao nhiêu hội đấu giá, nhưng phong cách nâng giá giống như Hội đấu giá Tiên Nữ Tinh này thì chính là lần đầu bọn họ nhìn thấy, mỗi lần tăng là tăng lên đến một chục tỷ!!!

Ba viên ngọc giản trước đó đã làm người ta cảm thấy không chân thật rồi, vậy mà lần đấu giá chiếc nhẫn này lại càng ảo diệu hơn; làm cho mọi người không khỏi cảm thấy liên minh tệ cứ như là vật rơi đầy đất vậy, nói một tiếng liền lấy ra vài chục tỷ rồi.

Địch Cửu âm thầm suy đoán, bên trong chiếc nhẫn này hẳn có ẩn giấu một bí mật nào đó, cho nên hắn liền quả quyết tăng giá lên đến năm mươi tỷ.

Đối với Địch Cửu mà nói, tiền của hắn chính là dùng để tham gia Hội đấu giá. Nếu không thì giữ trong tay cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.

Oanh!

Toàn bộ mọi người có mặt ở đây liền huyên náo đứng lên, mỗi lần ra giá lên mười tỷ đã là rất đáng sợ rồi, thậm chí đây là điều trước nay chưa hề có. Vậy mà hiện tại vị đại gia kia vừa ra giá đã lên tới thêm hai chục tỷ, thẳng đến năm chục tỷ luôn ư?

Với loại biên độ tăng giá đó, cho dù Đới Hách đã tận lực áp chế nhưng cũng vô pháp ngăn chặn toàn bộ hội trường oanh động.

Trên thực tế, Đới Hách cũng không biết nên áp chế như thế nào, cô hiện tại còn không có cách nào cất lời nổi đây. Giá cả kia vậy mà trực tiếp nhảy từ năm tỷ lên đến năm mươi tỷ, tăng gấp mười lần, làm gì cần cô hỗ trợ nữa chứ.

- Năm mươi tỷ, chiếc nhẫn này....

Đới Hách còn chưa dứt lời, giá của chiếc nhẫn lần nữa lại nhảy lên sáu mươi tỷ.

Địch Cửu thấy được rõ ràng, người ra giá lần này chính là tên gia hỏa đã cạnh tranh cùng hắn ban nãy. Tiền của gã ta có hơn năm mươi tỷ, nhưng khi nãy lại không cùng hắn tranh đoạt tới cùng, nói lên giá trị của ba miếng ngọc giản trong mắt hắn không bằng chiếc nhẫn này.

Địch Cửu quyết định lại đôn giá, bất quá lần này cũng không khác trước mấy, hắn chưa kịp ra tay thì trên màn hình báo giá ở trên đài đã thay đổi từ sáu mươi tỷ lên tới một trăm tỷ.

Cái giá tiền này so với Địch Cửu định tăng lên tám mươi tỷ thì càng cao hơn gấp bội, Địch Cửu không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Cái người kia thật quá lợi hại đi. Một lần tăng bốn mươi tỷ, dứt khoát ra tay mà không chút do dự nào.

Cách đó không xa gian phòng của Địch Cửu, một nam tử đầu đội đạo quan khẽ cau mày, mà đứng bên cạnh hắn là một người thanh niên đang cung kính nói:

- Sư phụ, con cho là nếu không đến hai trăm tỷ thì chiếc nhẫn này sẽ rất khó đoạt được. Cho đến bây giờ bên kia vẫn còn chưa ra tay. Lai lịch người thứ hai tham gia đấu giá rất thần bí, đó là một người đàn ông có bộ râu dài, ông ta ở bên trong gian phòng của Giả Bất Liễu, thế nhưng tuyệt đối không phải là gã đàn ông họ Giả đó. Người còn lại thì mặc áo choàng màu tối, thế nên không nhìn rõ được mặt mũi. Mới vào mà đã nâng giá lên đến một trăm tỷ thì xem ra lai lịch cũng không nhỏ đâu ạ.

Nam tử đội đạo quan phẩy tay:

- Giả Bất Liễu coi như xong, gã ta căn bản không có tư cách tranh cái loại bảo vật này. Còn bên kia, bọn hắn cũng không tới được nên đã uỷ thác Tiên Thiên Sòng Bạc tới hỗ trợ cạnh tranh, nhưng đáng tiếc Tiên Thiên nửa đường đã bị người khác xử lý. Người có chòm râu dài chiếm cứ gian phòng của Giả Bất Liễu ở trên kia rất đáng nghi, rất có thể đó chính là người đã đánh hạ Tiên Thiên Sòng Bạc, thầy đoán chừng hắn hẳn là đang dịch dung thôi.

- Sư phụ, người này tốn mấy chục tỷ chỉ để đoạt ba viên ngọc giản trống không thôi ư? Liệu chúng ta có nên phái người chú ý tới hắn không?

m thanh người thanh niên có chút kích động nói.

Nam tử đội đạo quan tất nhiên hiểu rõ ý tứ học trò của mình, ông ta thoáng nhìn qua rồi thở dài đáp:

- Tiết Bình, từ nhỏ thầy đã được sư tổ thu dưỡng rồi ở lại Dưỡng Bình quan tĩnh tu sáu mươi năm. Sư tổ đã dạy thầy làm người phải đứng đắn, khi ấy mới có thể đường đường chính chính làm việc mà không bận lòng. Nếu không phải vì Hội đấu giá Tiên Nữ Tinh, có lẽ thầy vẫn đang ở tại Dưỡng Bình quan như cũ chứ không phải là nơi này. Con giống thầy, từ nhỏ đã là cô nhi, thế nhưng tính cách lại có chút tranh giành thắng thua. Thầy ở Dưỡng Bình quan từ xưa đến nay đều tu đạo nhờ vào hương hỏa xung quanh, thầy cũng hi vọng con có thể tri ân đội ơn mà không phải chất chứa quá nhiều lệ khí rồi đi cướp đoạt những thứ không thuộc về mình.

- Vâng, sư phụ, đệ tử thụ giáo.

Tiết Bình khom người thi lễ.

Nam tử đội đạo quan gật đầu, một lát sau tiếp tục nói:

- Đem toàn bộ tiền chúng ta có báo lên đi, nếu không thể đấu được thì chỉ có thể nói vật này vốn không thuộc về chúng ta. Đạo gia rất coi trọng nhân quả, đồ vật không thuộc về mình thì không cần phải cưỡng cầu.

- Vâng.

Tiết Bình trực tiếp viết lên bảng đấu giá một trăm tám mươi tỷ, đây là tất cả số tiền mà bọn họ có thể lấy ra được.

Nếu như không thể có được chiếc nhẫn này, Tiết Bình cũng không thèm để ý nữa. Sư phụ hắn thật ra vốn không biết chiếc nhẫn dùng để làm gì, chỉ là do gieo một quẻ bói rồi tính toán được chiếc nhẫn này là vật quý giá nhất tại Hội đấu giá lần này mà thôi.

Xem bói dù sao cũng quá hư vô mờ mịt rồi, không thể chắc chắn được bất cứ cái gì. Chỉ tiếc ba miếng ngọc giản kia bị Địch Cửu giành lấy khiến hắn có chút canh cánh trong lòng.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch