- Mùi máu ở đây đã quá nồng, mọi người tranh thủ thời gian thu thập những thứ có giá trị trên người yêu thú rồi đi thôi.
Trong lòng Địch Cửu có chút kích động, hắn chỉ liều mạng muốn thử vận may một lần, không ngờ cuối cùng thật sự thành công.
- Lão đại, tại sao cậu dùng đao đánh lén yêu thú cá sấu mà con sư tử mọc sừng còn lại không động thủ với cậu vậy?
Lúc này Bàng Phàm dần lấy lại tinh thần từ trong cơn kích động, tư duy của cậu đã rõ ràng hơn một chút, bèn thắc mắc vấn đề mà ban nãy cậu cứ lấn cấn.
Không đợi Địch Cửu trả lời thì Hà Thai đã tranh đáp trước:
- Đồ đần, là động khẩu chứ không phải động thủ.
- Tôi nói động thủ vẫn đúng mà, con yêu thú sư tử kia có bốn cái móng vuốt, đó không phải cũng là tay nó sao?
Cho dù không học cùng lớp với Bàng Phàm nhưng cái tật lẩm bẩm linh tinh của cậu Hà Thai vẫn rất biết rõ, anh lười cãi lại cậu ta, chỉ đơn giản giải thích:
- Nếu có một tên lợi hại hơn cậu đánh nhau với cậu, sau đó lại có người đến giúp cậu đánh tên kia, vậy cậu sẽ giúp người nào đây?
- Cậu nói như vậy thì tôi hiểu rồi, con yêu thú sư tử này xem như có một một chút trí khôn, còn biết là lão đại tới giúp nó.
Bàng Phàm gật đầu đồng ý với lời giải thích của Hà Thai.
Hà Thai tiếp tục nói:
- Cho dù không có trí khôn đi nữa thì động vật cũng sẽ không lập tức tấn công người đến cứu nó đâu.
Địch Cửu lười đứng nói nhảm với hai tên rảnh hơi này, hắn bắt đầu đi thu thập hai cái sừng của con sư tử kia. Trong ngọc giản tu chân đã từng giới thiệu qua, những thứ trên người yêu thú chính là vật liệu cần thiết cho quá trình luyện khí.
Hai cái sừng của con sư tử dài hơn một thước, trông khá giống với sừng trâu, nhưng khi Địch Cửu chém một đao lên đó lại không để lại bất kỳ dấu vết gì thì hắn biết đây chắc chắn là đồ tốt rồi.
Bàng Phàm cố chịu mùi máu gay mũi, đưa tay vào trong miệng cá sấu kéo thanh đao ra. Đây chính là bảo đao yêu quý của cậu, sau khi rút ra cậu bèn vội vã lau đi máu tươi còn dính trên đó.
- Lão đại, chúng ta xử lý con cá xấu xí này như thế nào đây?
Nhìn thấy Địch Cửu đang thu thập hai cái sừng của sư tử, Hà Thai chỉ vào yêu thú cá sấu đầy lân giáp còn lại rồi hỏi.
- Thứ đáng giá nhất của con cá sấu này chắc là lân giáp đấy, mọi người tự mình thu thập đi.
Địch Cửu vừa dứt lời liền thu thập xong hai cái sừng của yêu thú sư tử.
Hà Thai và Bàng Phàm nghe lời Địch Cửu nói, cũng nhanh chóng đi sang thu thập lân giáp, mỗi miếng lân giáp đều có đường kính chừng một thước vuông, trọng lượng khá nặng.
Ở phần lưng của cá sấu có ba miếng lân giáp lớn nhất, sau khi mỗi người lấy một mảnh thì Bàng Phàm dừng lại, không tiếp tục đào nữa:
- Tôi sắp phải thở oxi luôn rồi, với lại mấy thứ này nặng quá, lấy nhiều mang đi không nổi đâu.
- Hay là chúng ta chôn xác bọn chúng ở đây đi, tương lai nếu có dịp sẽ quay lại tìm sau.
Hà Thai đề nghị.
Địch Cửu rất đồng ý với lời đề nghị này, lấy sức của ba người thì đào hố vô cùng nhanh.
Nửa tiếng sau, thi thể của hai con yêu thú đã được bọn họ giấu đi.
Xung quanh ngoại trừ hơi bừa bộn ra thì mùi máu tanh đã nhạt bớt rất nhiều.
- Lão đại, hiện tại chúng ta nên đi đâu?
Hiện tại thì Hà Thai đã phục Địch Cửu sát đất rồi, bây giờ hắn nói gì thì tuyệt đối anh ta sẽ nghe đó.
Bàng Phàm ôm đao đi tới một bên, có chút nịnh nọt nói:
- Lão đại à, một đao kia của cậu quả thật đáng sợ nhưng lại rất có phong cách, cậu có thể dạy tôi một chút không?
Nghe thấy lời Bàng Phàm nói, Hà Thai cũng quên đi vấn đề mình vừa hỏi, hai người dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Địch Cửu. Một đao Địch Cửu bổ ra khi nãy làm cho bọn họ thậm chí cảm thấy nhiệt độ trong không khí giảm xuống mãnh liệt, loại sát thế kia đừng nói là ngăn cản, cho dù là né cũng không thể né được.
Hà Thai suy đoán một đao ấy cho dù viện phó Võ Thừa cũng chưa chắc đã đỡ nổi.
Về phần Địch Cửu và Võ Thừa ai lợi hại hơn, Hà Thai căn bản không cần suy nghĩ, cậu khẳng định trăm phần trăm Địch Cửu lợi hại hơn. Lúc trước hai con yêu thú tranh đoạt địa bàn, Võ Thừa lựa chọn tránh đi mà Địch Cửu lại chọn xông đến, đó là chưa nói đến một đao kia của Địch Cửu. Chiêu ấy không chỉ đẹp đến ngây người mà còn vô cùng lợi hại nữa.
Địch Cửu thẳng thắn trả lời:
- Đừng có nằm mơ nữa, chiêu kia cho dù tôi dạy cho cậu thì cậu cũng không học được, chờ lúc có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu hai chiêu đao pháp khác. Còn nữa, đừng gọi tôi là lão đại. Tôi không phải là học sinh lớp tinh anh, tôi chỉ nương nhờ lớp tinh anh để tiến vào đây thôi.
Câu này không phải Địch Cửu đang làm giá, Phong Tiêu Đao do hắn đốn ngộ trong lúc tu luyện, hắn phải dựa vào kiến thức tu đạo cộng với sự lý giải sâu sắc với Địch Thị Thất Đao mới lĩnh ngộ ra được. Địch Cửu thậm chí hoài nghi hắn sở dĩ có thể lĩnh hội nó chính là nhờ vào cục đá kia.
Loại đao pháp này không phải là thứ có thể tùy tiện dạy cho người khác, cho dù hắn đến lúc này mới chỉ ngộ ra một phần mà thôi.
- Được, tôi biết chắc đội trưởng.. Cửu ca sẽ không bỏ rơi tôi mà.
Bàng Phàm vỗ vỗ đao trong tay đắc ý nói, đảo mắt lại đổi cách xưng hô. Trước đó cậu một mực coi Địch Cửu thành tiểu đệ đệ, hiện tại cậu đã tự giác hạ mình xuống làm đàn em của hắn rồi.
Đối với cậu mà nói, hễ là thứ mà Địch Cửu dạy thì tất nhiên đó là chiêu tốt.
- Hai con yêu thú này lúc trước vì tranh đoạt địa bàn mới đánh đến tận đây, thi thể đã xử lý xong rồi, chúng ta đến địa bàn tụi nó tranh đoạt xem thử chút đi.
Địch Cửu chỉ vào con đường đầy vết tích xung đột trước mặt.
Bàng Phàm và Hà Thai hiển nhiên sẽ không phản đối đề nghị đó.
. . .
Vết tích hai con yêu thú đánh nhau để lại rất rõ ràng, ba người một đường đi tới, sau nửa giờ bọn họ đã đến phía dưới một vách núi.
Nói là vách núi nhưng kỳ thật nhìn giống như một khối đá lớn bị đao chẻ ra hơn. Từ bên dưới nhìn lên, ba người cảm thấy như thể mình đang đứng ở dưới chân núi vậy.
Khối đá này dài chừng mấy ngàn thước, cao như một ngọn núi.
Bên dưới khối đá khổng lồ là một gò đất bằng phẳng, ở giữa gò đất ngay cả một cọng cỏ cũng chẳng có, vừa nhìn bọn họ liền biết đây hẳn là nơi ở của một trong hai con yêu thú vừa rồi.
- Chỗ này không biết là ổ của con cá sấu hay con sư tử hai sừng kia nhỉ?
Bàng Phàm tò mò suy đoán. Không ngờ có ngày cậu lại có thể tìm đến tận hang ổ của yêu thú, hiện tại trong lòng Bàng Phàm đắc ý không thôi.
- Chẳng lẽ bình thường yêu thú đều ngủ trên gò đất đó ư? Cũng đúng ha, nơi này thoạt nhìn khá giống một sân bóng lớn đấy.
Hà Thai giẫm giẫm chân lên mặt đất.
- Đương nhiên không phải, bên dưới khối đá khổng lồ ấy chắc hẳn có hang ổ của yêu thú, chúng ta tìm thử xem.
Địch Cửu vừa nói vừa bước lại gần khối đá khổng lồ kia.
Ba người tìm không bao lâu Bàng Phàm liền kêu lên:
- Chỗ này sao kỳ quái thế!
Địch Cửu và Hà Thai lập tức đi đến bên cạnh Bàng Phàm, quả nhiên phát hiện nơi Bàng Phàm chỉ có vấn đề. Xung quanh chỗ đó hơi bóng loáng thái quá, giống như có thứ gì thường xuyên ma sát qua vậy.
- Phía sau tảng đá này có đường nè.
Địch Cửu có thần niệm, tuy nhìn xung quanh tảng đá không có gì khác thường nhưng hắn lại biết chẳng qua tảng đá này chỉ là một cái chặn cửa mà thôi.
Địch Cửu dùng sức đẩy một chút, tảng đá kia thật giống như cánh cửa di chuyển sang một bên, trong quá trình di chuyển cơ hồ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lúc này trước mắt ba người là một miệng hang đen ngòm. Đứng trước hang động ấy, cả ba bọn họ đều cảm nhận được một loại rét lạnh đến tận xương.
- Đây nhất định là nơi ở của con cá sấu chết tiệt kia, sư tử sẽ không sống ở nơi như thế này đâu.
Hà Thai vừa nhìn vô miệng hang vừa nói.
- Vào xem thử nào.
Hà Thai lấy một cây đèn pin từ trong ba lô ra, Địch Cửu chờ Hà Thai và Bàng Phàm tiến vào mới di chuyển tảng đá kia về vị trí cũ.
Trong lúc ba người vô hang động thám hiểm, nếu như có một con yêu thú tình cờ nhìn thấy cửa hang mà theo vào vậy thì không hay rồi.
Cái hang này rất sâu, bên trong lại không có quá nhiều mùi tanh hôi, xem ra con yêu thú này rất thích sạch sẽ.
Càng đi sâu vào trong, Địch Cửu càng cảm giác linh khí ở đây cực kỳ nồng nặc. Linh khí trên Tiên Nữ Tinh vốn nhiều hơn Địa Cầu, nhưng linh khí ở trong hang động này còn nhiều hơn cả bên ngoài nữa.
- Tôi cảm thấy nơi này rất thích hợp cho chúng ta tu luyện đấy.
Đến cả tên thần kinh thô như Bàng Phàm còn cảm thấy cái hang động đó rất tốt nữa là.
- Í, một quả cầu bằng đá đúng không? Ui da!
Hà Thai ré lên một tiếng sau đó ôm chặt lấy chân mình.
Địch Cửu và Bàng Phàm đều nhìn thấy đồ vật trên đất, đó là một tảng đá khá giống với trái banh.
- Mấy thứ này bộ mọc ra từ đất hả, vừa nãy tôi thử dùng chân đá nhưng nó chẳng nhúc nhích tẹo nào kìa.
Hà Thai nhe răng trợn mắt chỉ vào cục đá tròn trước mặt nói.
Bàng Phàm thử dùng sức nâng lên, vừa nâng lên được một chút cậu liền đặt ngay xuống đất:
- Trời đất, nó nặng đến mấy ngàn cân là ít, bên trong nó chứa thứ gì vậy trời?
Địch Cửu đã tiếp xúc qua tri thức tu chân, hắn biết có chút vật bình thường sau khi khắc họa một trận văn sẽ làm cho trọng lượng của nó thay đổi.
- Để tôi xem thử.
Địch Cửu đi qua cúi người xuống để thần niệm thẩm thấu vào bên trong quả banh đá này.
Thần niệm của hắn giống như bùn đổ vào biển, khi hắn muốn cưỡng ép thẩm thấu vào, một cỗ khí tức băng hàn xông thẳng vào thức hải của hắn làm Địch Cửu há mồm phun ra một ngụm máu.
- Có chuyện gì vậy?
Hà Thai và Bàng Phàm lập tức ngồi xổm xuống xem xét.
- Thật lợi hại!
Địch Cửu lau đi vết máu trên khóe miệng rồi đáp:
- Thứ này không đơn giản đâu, đem nó giấu đi đi, tương lai đợi chúng ta có năng lực rồi hẵng quay lại đây lấy.
Địch Cửu mơ hồ cảm thấy quả cầu đá này không đơn giản chút nào, dựa theo thông tin trên ngọc giản, đây rất có thể là một loại tài liệu luyện khí đỉnh cấp.
Đáng tiếc mặc dù hắn nhờ vào ba chiếc ngọc giản mà biết nhiều hơn người khác, nhưng nói cho cùng hắn vẫn chỉ là một tên gà mờ mới bước chân vào tu chân giới mà thôi. Quả cầu đá này nặng đến mấy ngàn cân, hiện tại hắn không có đủ năng lực để mang đi.
Địch Cửu không giải thích nguyên nhân vì sao hắn hộc máu, Bàng Phàm và Hà Thai cũng không dám hỏi thêm. Bọn họ đều cảm nhận được, không chỉ thực lực Địch Cửu khủng bố mà kiến thức trên con đường tu luyện của hắn cũng chẳng tầm thường tẹo nào.
Sau khi chôn quả cầu đá xuống, ba người đi chưa đến 200 mét đã nhìn thấy một cái hố tròn, bên trên lượn lờ không ít màng sương màu trắng.
- Đây là nơi nào vậy? Con cá sấu đó không phải sống trong cái hố tròn kia đấy chứ?
Bàng Phàm đứng trên rìa chiếc hố hình chảo kinh ngạc cảm thán.
- Trong đám sương trắng kia có một gốc thực vật màu xanh, phía trên có bảy bông hoa.
Địch Cửu dùng thần niệm xuyên qua sương trắng quan sát cảnh vật bên trong.