Sau khi quan sát mấy tiếng đồng hồ, Địch Cửu xác định không có bất cứ vấn đề gì mới cẩn thận bước lên.
Khi hắn di chuyển trên đó, âm thanh vỏ cây khô héo phát ra tiếng rào rạt không dứt. Địch Cửu cố ý dùng sức đạp thêm mấy cái nữa, chỉ khi cảm thấy dưới chân rắn chắc, không có bất kỳ tình huống dị thường nào mới yên tâm đi về phía trước, hai chân toàn bộ đều đứng trên nhánh rễ trồi lên mặt đất.
Không đúng, tình huống lúc này rõ ràng có gì đó không ổn. Ban nãy cả người hắn vừa mới đạp lên vỏ cây thì rõ ràng có âm thanh phát ra, sau khi nhấc chân lên rồi lại không nghe được bất cứ âm thanh nào cả, chung quanh yên tĩnh đến mức làm người ta có chút sợ hãi.
Tại Tiên Nữ Tinh, khắp nơi đều là tiếng yêu thú cùng chim muông gào thét. Vậy mà hiện tại hắn cư nhiên lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, hiển nhiên là không bình thường rồi.
Địch Cửu lập tức muốn lui về phía sau, nhưng hắn phát hiện ra bản thân không thể lui được. Chung quanh một mảnh mờ mịt tối tăm, nào còn khung cảnh rừng rậm hoang sơ như mới rồi nữa chứ.
Trong lòng Địch Cửu không nhịn được trầm xuống, hắn biết chắc chắn bản thân hẳn đã bước nhầm vào một khốn trận (trận pháp nhằm mục đích nhốt một người ở bên trong) nào đó. Mấy cái trận pháp thông thiên gì gì đó, hắn căn bản là dốt đặc cán mai.
Thế nhưng đã lâm vào tình trạng này rồi thì hắn càng phải giữ cho bản thân mình thật tỉnh táo. Địch Cửu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút về phương hướng hiện tại của bản thân, sau đó thử lui một bước về phía sau.
Bởi vì không hiểu quá nhiều về trận pháp, Địch Cửu suy đoán có lẽ làm như vậy sẽ khiến hắn có thể trở về đứng trên cái rễ cây trồi lên mặt đất khi nãy. Nhưng thực tế không như tưởng tượng, sau khi lùi về sau, hắn không hề đứng trên rễ cây, mà chung quanh vẫn một mảnh đen tối mờ mịt.
Địch Cửu rút thanh đao đeo bên hông ra. Nếu nơi này quả thật là một pháp trận, Địch Cửu mà lấy đao ra phi hành thì rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh càng thêm hỏng bét.
Hắn tụ tập chân nguyên trên thanh đao rồi chém mạnh ra khoảng không trước mặt một đường.
Thanh đao mang theo ánh sáng trắng, bổ vào khoảng không gian đen tối càng hiện rõ sự âm u xung quanh.
“Oanh!”
Sau khi âm thanh đó vang lên, Địch Cửu cảm giác được dưới chân không còn gì chống đỡ, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Hắn vội vàng ngưng tụ chân nguyên xuống dưới chân, vậy mà lại phát hiện chân nguyên trong cơ thể căn bản không cách nào sử dụng được. Không đợi Địch Cửu kéo thanh đao ra, hắn đã rơi xuống đất.
“Răng rắc!”
m thanh xương chân bị gãy ngay lập tức vang lên.
Địch Cửu vội vàng móc một viên đan dược từ trong túi ra uống, sau đó nhanh chóng điểm liên tục lên mấy huyệt ở trên chỗ xương đùi của mình.
Từ độ cao kia rơi xuống, với tu vi của Địch Cửu tuyệt đối sẽ không thể gãy xương, nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại không hề như hắn nghĩ. Nơi mà hắn rơi xuống thật giống như phản phệ lại vậy, cho nên hắn mới bị thương nặng tới như thế.
Cũng may Địch Cửu là Y Đạo tông sư Đỉnh cấp, trên người lúc nào cũng mang theo đan dược chữa thương thượng thừa, nếu không hắn cũng không dám tưởng tượng tình cảnh tiếp theo của mình sẽ thê thảm cỡ nào.
Dựa vào viên đan dược cực phẩm và những lần điểm huyệt chính xác nọ, vết gãy trên đùi hắn lấy thời gian nhanh chóng nhất phục hồi như cũ. Đan dược hóa thành dịch dược, bị chu thiên của Địch Cửu vận chuyển đi nhằm nhanh chóng làm dịu cơn đau của hắn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, Địch Cửu đã có thể miễn cưỡng đứng lên được. Nhưng hắn vẫn như cũ ngồi yên, lý do là vì nơi này có chút quỷ dị, cùng với xương chân hắn tuy đã hồi phục nhưng vẫn còn rất yếu, hắn không muốn mạo hiểm.
Thời gian Địch Cửu tự trị liệu cho mình chỉ trong vài cái chớp mắt, đồng thời thần niệm của hắn cũng bao vây nơi này. Việc duy nhất làm hắn thở phào nhẹ nhõm chính là bản thân còn có thể dùng thần niệm xem xét tình huống xung quanh. Thế nhưng chỉ vừa dạo một vòng, Địch Cửu đã không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Toàn bộ không gian nơi này đều là do rễ cây lập nên. Những chiếc rễ cây đó quấn tròn xung quanh tạo thành không gian độc lập. Địch Cửu không hiểu được, vì sao hắn lại rơi xuống nơi này, hắn còn chưa nhìn thấy chỗ nào để ra vào kia mà.
Chuyện này coi như qua đi, điều làm hắn lạnh gáy hơn đó là ở giữa vô số rễ cây có những bộ hài cốt trắng hếu. Xương người, xương thú, toàn bộ đều có…
Rất nhanh, Địch Cửu liền biết người phát ra tín hiệu cầu cứu là ai rồi, đó chính là Du Tiệp, giáo viên chủ nhiệm của lớp tinh anh năm.
Thời điểm này, quần áo toàn thân Du Tiệp không khác gì vải rách, trên cơ thể lộ ra không ít chỗ cần phải che giấu.
Bản thân Du Tiệp đã là một cô gái cực kỳ xinh đẹp rồi, dưới loại tình huống này hẳn là càng làm cho người ta chú ý không thôi. Thế nhưng hiện giờ Địch Cửu chỉ có duy nhất một cảm giác lạnh buốt chứ chẳng hề thấy Du Tiệp có tí dụ hoặc nào.
Bên hông cô ta bị một đầu rễ cây xuyên qua, treo người lên trên cái rễ đó. Sắc mặt tái nhợt đáng sợ, tay chân còn run rẩy. Vỏn vẹn chỉ hơn một tháng không gặp thôi mà Địch Cửu cảm thấy Du Tiệp bây giờ gầy yếu không khác gì cây gậy trúc cả.
Sở dĩ hắn có thể nhận được tín hiệu cầu cứu của Du Tiệp là bởi vì trên tay cô bây giờ đang cầm máy định vị, nhưng hai mắt Du Tiệp nhắm nghiền, có vẻ là đã hôn mê rồi. Xem ra cô ta có thể đè lên nút cầu cứu chỉ là việc ngẫu nhiên mà thôi.
Khi thần niệm của Địch Cửu rơi vào trên cái rễ cây xuyên qua người Du Tiệp, lập tức hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn thấy được rõ ràng cái rễ cây đó đang hút máu Du Tiệp, quá trình tuy rằng phi thường chậm chạp nhưng máu của cô đích thật là đang dần chảy vào bên trong rễ cây.
Địch Cửu cảm nhận được xương đùi của mình đã có thể động đậy bèn cố sức đứng lên, đem chân nguyên ngưng tụ tới thanh đao trong tay.
Vào lúc hắn đứng lên, Du Tiệp cũng mở mắt ra, sau khi trông thấy Địch Cửu cô ta liền lộ ra biểu cảm tuyệt vọng. Có lẽ do mất máu quá mức nghiêm trọng, nên căn bản không hề nghĩ đến vì cái gì mà Địch Cửu lại có thể tới nơi đây.
Du Tiệp rất muốn nói gì đó với Địch Cửu, thế nhưng một chữ cũng không nói nổi.
Còn không đợi Địch Cửu động thủ thì mấy cái rễ xung quanh đã trực tiếp kéo tới, trong đó có một cái hướng về phía giữa bụng Địch Cửu mà tấn công, tựa hồ muốn treo hắn lên giống như Du Tiệp vậy.
Thấy thế, Địch Cửu cực kỳ giận dữ, vũ khí trong tay bổ ra tạo thành một đạo đao pháp mãnh liệt, mang theo âm thanh gào thét kéo tới, sát ý cường đại kia công khai biểu thị bất cứ thứ gì dám ngăn cản hắn đều sẽ bị chém rơi.
“Phốc phốc phốc!”
Mấy tiếng phốc liên tiếp vang lên. Những cái rễ cây muốn ngăn cản Địch Cửu đã bị hắn chém đứt. Địch Cửu trông thấy vô cùng rõ ràng, từ chỗ bị hắn chém có máu không ngừng chảy ra. Thậm chí Địch Cửu còn nghe được âm thanh kêu gào đau đớn nhỏ xíu nữa.
Cảm nhận được sự lợi hại của Địch Cửu, mấy cái rễ cây còn lại nhanh chóng rụt về, Địch Cựu sải bước trên không, người còn chưa kịp rchạm đất đã bổ tiếp thêm một đao.
Đao khí mang theo vòng xoáy xé rách đánh xuống, rễ cây xung quanh dường như cảm nhận được ý nghĩ của Địch Cửu, vào thời điểm một đao kia chém tới liền có thêm bảy tám rễ cây muốn chặn đường hắn. Đao khí xoắn thành một vòng lớn, đem bọn nó đánh cho tan tác, cuối cùng đao mang kia không bị một chút ngăn trở nào xuyên qua rễ cây đang đâm vào người Du Tiệp.
Địch thị đao thứ ba, Tuyền Phong Đao.
- A!
Lần này Địch Cửu nghe được tiếng kêu đau kia rõ ràng hơn, nó tuyệt đối không phải phát ra từ phía Du Tiệp.
Rễ cây bị cắt đứt, Du Tiệp rơi từ trên không xuống được Địch Cửu tiếp lấy.
Sau khi kéo Du Tiệp ra, trên thân cô dường như chỉ còn lại bộ xương cốt, không có lấy nửa điểm huyết nhục, mà xương đùi cùng đã đứt gãy, còn nghiêm trọng hơn vết thương lúc nãy của Địch Cửu nữa, cả hai bên xương đùi đều chấn thương nặng. Cộng với việc bị hút máu trong thời gian dài khiến cơ thể muốn khôi phục lại đoán chừng rất khó.
Thời điểm một đao của Địch Cửu được bổ ra, Du Tiệp vừa vặn trông thấy mấy đầu rễ thay nhau ùn ùn kéo tới, trong lòng tuyệt vọng đến hôn mê bất tỉnh.
Địch Cửu tiện tay lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Du Tiệp, đồng thời càng tăng thêm cảnh giác với tình huống xung quanh. Rễ cây bị hắn chém đứt hết mười mấy cái, dường như đã thấy được sự lợi hại của Địch Cửu thế nên sau đó không tiến hành vây công nữa.
Vì xương đùi của mình vừa mới bình phục cách đây vài phút, cùng với việc bản thân đã chém đứt mấy cái rễ cây khổng lồ kia. Cho nên nếu bọn chúng không tiếp tục gây phiền phức cho hắn, hắn cũng không muốn đi gây chuyện với chúng làm gì.
Thần niệm Địch Cửu mở rộng ra ngoài, làm hắn nhìn thấy được ở tận sâu bên trong đám rễ cây kia có một tiểu thụ nhân đang ngồi ngay ngắn. Mấy cái rễ cây lít nha lít nhít này rất có thể là phân thân của nó. Dù cho thần niệm của Địch Cửu chỉ quét qua có một chút nhưng đã có thể cảm nhận được bên trong thân thể tiểu thụ nhân này ẩn chứa nồng đậm sinh cơ rồi.
Hấp thụ máu người cùng yêu thú để tăng cường sinh cơ của chính mình, không biết tiểu thụ nhân này là thứ đồ gì đây. Còn có pháp trận bên ngoài mà hắn không cách nào tìm được đường ra, không biết có quan hệ gì với nhóc con đó không nữa.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Địch Cửu liền quyết định xử lý tiểu thụ nhân ấy trước. Không nói đến tới cơ thể nhóc con nồng đậm sinh cơ, chỉ riêng việc nó có ý định muốn hút máu hắn cũng đủ để hắn quyết định khai sát rồi. Cũng may Địch Cửu gặp được cơ duyên bước vào Luyện khí tầng sáu, nếu như còn ở Luyện khí tầng bốn, một lưỡi đao của hắn làm sao có đủ khả năng cùng một lúc xử lý được nhiều rễ cây như vậy chứ.
Nếu một đao đó không đủ sức chống lại, không phải vận mệnh của Địch Cửu hắn sẽ chẳng khác gì Du Tiệp, trở thành phân bón cho đám rễ cây này sao? Hoặc nếu như hắn không phải là Y Đạo tông sư, sau khi bị gãy chân cũng rất khó để đánh lại mấy cái rễ cây đó.
Thế nhưng muốn động thủ vẫn còn phải chờ một ít thời gian đã, đến khi chân của Địch Cửu hoàn toàn hồi phục, nắm chắc mười phần mới được.
Đan dược của Địch Cửu có hiệu quả rất lớn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Du Tiệp đã có thể tỉnh lại, trông thấy Địch Cửu ngồi ngay ngắn bên cạnh, cô ta mừng rỡ hỏi:
- Địch Cửu, là em cứu cô sao?
- Nơi này hình như không còn ai khác đâu nhỉ.
Địch Cửu nhớ tới lúc trước Du Tiệp từng nói mình là rác rưởi trong lòng có chút khó chịu. Sớm biết là người phụ nữ này, hắn tuyệt đối sẽ không vác xác tới chịu khổ.
- Không nghĩ tới thực lực em cường đại như vậy.. Thật xin lỗi, trước đó cô còn nghĩ em là hạng người chỉ biết đi cửa sau, trong lòng còn khinh thường em nữa.
Trong lòng Du Tiệp tràn ngập cảm kích đối với Địch Cửu. Cô ta vẫn nghĩ mình sẽ chết dần chết mòn ở nơi này, loại cô độc cùng sợ hãi đó không phải ai cũng có thể thừa nhận được, cô bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi.
- Được rồi, em đại nhân đại lượng, không so đo với cô.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, trong lòng của hắn bây giờ chỉ tràn ngập suy nghĩ làm cách nào để xử lý tiểu thụ nhân bên trong. Còn có, nếu như hắn cùng Du Tiệp di chuyển, những cái rễ cây xung quanh có thể lần nữa đột nhiên động thủ hay không?
Mấu chốt nhất là Du Tiệp hiện giờ đã trở thành gánh nặng, hai chân bị gãy, muốn đi cũng không đi nổi nữa kìa.