Nhân ngôn hữu hạn, há dám cẩn tuân thiên mệnh.
Xuyên qua thành hậu bối Thẩm gia bị chán ghét mà vứt bỏ, vậy mà hoàng thất lại tứ hôn thiên chi kiêu nữ cho hắn.
Thiên chi kiêu nữ vui thích trưởng tử Thẩm gia, còn Thẩm gia thì lại không muốn hắn cưới được một vị tiên tử như thế.
Người đời đều nói thiếu niên nghèo túng kia đành cam chịu vận mệnh, sao có thể trèo cao đến mức chạm tới thiên kiêu.
Thế nhưng dù có gọi là thiên mệnh, chẳng lẽ lại không phải do nhân sự mà thành sao!