Khi Lôi Vô Kiệt tỉnh lại, Anh Hùng Yến đã kết thúc được một ngày. Hắn nằm trên giường, quấn vải khắp toàn thân, cố gắng mở mắt ra quan sát cảnh tượng trong phòng. Chỉ thấy Đường Liên cũng bị quấn vải khắp người, đang ngủ trên một chiếc giường bên cạnh.
“Đại sư huynh, đại sư huynh.” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng gọi hắn, Đường Liên vẫn nhắm mắt, không trả lời.
Lôi Vô Kiệt nhớ khi đó Lôi Vân Hạc đem hắn và mọi người vào Lôi gia bảo được một lúc, trong lòng yên tâm nên hôn mê bất tỉnh. Giờ hắn chỉ thấy toàn thân đau đớn, không biết đã ngủ bao lâu. Hắn gắng gượng ngồi dậy, hét lớn với bên ngoài: “Có ai không! Có ai không!”
“Đừng có gọi, gọi nữa thì vết thương rách ra đấy.” Lôi Vân Hạc đẩy cửa bước vào, không nhịn được nhìn Lôi Vô Kiệt một cái.
“Sư bá.” Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng gọi.
“Chút tu vi đó của ngươi mà còn cưỡng ép bước vào Hỏa Chước thuật Nghiệp Hỏa cảnh, đúng là không muốn sống.” Lôi Vân Hạc tức giận nói: “Ngoan ngoãn nằm ba ngày nữa đi, nếu không chưa nói tới chuyện phá hỏng công lực cả đời, không khéo sau này còn không đi lại nổi.”
“Những người khác sao rồi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Hình như trên người đại sư huynh của ngươi vẫn còn thương tích, chắc phải nằm mấy hôm nữa mới đứng lên được. Cô gái họ Diệp kia không bị thương gì, chỉ trúng phải một chút chưởng kình cuối cùng của Tô Xương Hà, nhưng thân thể cô bé này trước giờ không tốt, cũng phải nằm nghỉ. Con gái Tư Không Thiên Lạc bị thương không nhẹ hơn các ngươi, nhưng tỉnh lại nhanh nhất.” Trong lời nói của Lôi Vân Hạc như có ẩn ý.
“Vậy giờ các cô ấy đang ở đâu?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc: “Nghe giọng điệu của sư bá, các cô ấy tỉnh lại rồi?”
“Không chỉ tỉnh rồi, giờ đang ngồi trước cửa Kỳ Lân các đây.” Lôi Vân Hạc nói.
“Kỳ Lân các? Hai người ấy đến đó làm gì?” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ là Tiêu Sắt?”
“Đúng là Tiêu huynh đệ của ngươi.” Lôi Vân Hạc gật đầu: “Hòa thượng và Tạ Tuyên đã ở trong đó suốt mười hai canh giờ nhưng không có chút động tĩnh gì. Nếu không phải Tạ Tuyên từng nói người ngoài tuyệt đối không được bước vào, không khéo hai cô gái ấy đã xông vào rồi.”
“Cái gì!” Lôi Vô Kiệt cả kinh, vội vàng bò từ trên giường xuống, nhưng hành động này lại chạm tới vết thương, đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Lôi Vân Hạc tò mò nhìn hắn: “Rốt cuộc Tiêu Sắt có ma lực gì mà khiến ai nấy canh cánh trong lòng như vậy?”
Lôi Vô Kiệt cố nhịn đau, không còn sức nói chuyện nữa, hắn đẩy cửa bước khập khễnh về phía Kỳ Lân các. Lôi Vô Kiệt khó nhọc bước đi, chỉ chốc lát sau đã gặp hai cô gái. Chỉ thấy Diệp Nhược Y và Tư Không Thiên Lạc đang đợi ở đó, một người trông có vẻ không bị thương nhưng thần sắc càng tiều tụy suy yếu; còn một người khác toàn thân quấn đầy băng vải, còn kinh khủng hơn mình.
“Sao rồi?” Lôi Vô Kiệt đi tới hỏi.
Diệp Nhược Y đáp “Vẫn không có tin tức gì.”
Tư Không Thiên Lạc lẩm bẩm: “Không được, còn một canh giờ nữa mà vẫn không có tin gì, ta nhất định phải đi vào.”
“Không được!” Diệp Nhược Y từ chối thẳng thừng: “Tạ tiên sinh đã nói, ông ấy chưa ra thì chúng ta không được vào. Huống chi ông ấy vẫn còn trong đó chứng tỏ còn đang chữa trị cho Tiêu Sắt, tình hình còn chưa tới mức quá tệ.”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng.”
“Thiếu chủ!” Đột nhiên sau lưng vang lên hai giọng nói quen thuộc. Lôi Vô Kiệt kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Hà Khứ Hà Tòng của Kiếm Tâm trủng đang đứng đó, bèn vui vẻ nói: “Sao hai vị lại tới đây?”
“Lần này Lôi gia bảo tổ chức Anh Hùng yến, vốn dĩ lão trủng chủ không muốn tới. Nhưng thiếu chủ đi được chưa bao lâu thì lão gia tử đổi ý, phái hai người chúng ta tới bái kiến. Thế nhưng không ngờ lại gặp chuyện kinh khủng như vậy.” Hà Khứ lắc đầu, giọng nói hơi áy náy: “Hai người chúng ta không giúp được gì, chỉ tiếc Lôi bảo chủ anh hùng cả đời...”
Hà Tòng vốn không mấy khi nói chuyện cũng lên tiếng: “Vốn lần này tới đây hai người chúng ta còn thầm lo lắng. Dù sao năm xưa Lôi tướng quân bị Lôi gia bảo khai trừ, sợ rằng lần này sẽ bị đóng cửa không tiếp. Nhưng thái độ của Lôi Thiên Hổ bảo chủ khiến chúng ta rất bất ngờ.”
“Chuyện này không trách các ngươi được.” Lôi Vô Kiệt thở dài.
Nhưng đúng lúc này, cửa Kỳ Lân các bị đẩy ra, Tạ Tuyên lúc nào cũng tiêu sái phong độ nhưng lúc này cũng lộ vẻ mệt mỏi. Hắn thấy mọi người, không khỏi ngạc nhiên: “Đúng là tình thâm ý trọng, các vị đều ở đây à?”
“Tiền bối, Tiêu Sắt ra sao rồi?” Tư Không Thiên Lạc vội vàng hỏi.
Tạ Tuyên nghiêng người, chỉ thấy trong gian nhà, trên giường, Tiêu Sắt đang nhắm mắt ngồi đó. Hòa thượng Vô Tâm đặt song chưởng sau lưng hắn, sương mù lượn lờ bên cạnh, vẫn đang truyền khí cho Tiêu Sắt. Tạ Tuyên thở dài: “Ẩn mạch của Tiêu Sắt vốn đã bị tổn thương, lần này cưỡng ép vận công đã thương tổn tới căn cơ. Hai người bọn ta dùng toàn lực cũng chỉ tạm thời áp chế thương thế của hắn. Nhưng nhiều nhất chỉ chống đỡ được bốn ngày, sau bốn ngày, hai chúng ta cũng không bảo vệ được tính mạng của hắn.”
“Vậy có cách gì không?” Diệp Nhược Y đột nhiên nghĩ ra: “Sư phụ, sư phụ có cứu được hắn không?”
“Quốc sư Tề Thiên Trần? Đúng là có khả năng. Thế nhưng từ Lôi gia bảo tới Thiên Khải trong vòng bốn ngày, có là thần tiên cũng chẳng làm được. Có điều ngoại trừ Tề Thiên Trần, còn một người cứu được hắn.” Tạ Tuyên nói.
“Ai?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Dược Vương - Tân Bách Thảo.” Tạ Tuyên gằn từng chữ một: “Y thuật của Dược Vương Tân Bách Thảo thông thiên, vượt xa ta. Ta không chữa được nhưng có lẽ hắn sẽ chữa được. Chỉ có điều Dược Vương Tân Bách Thảo dạo chơi tứ hải nhiều năm, hành tung mờ ảo khó dòng, biết đi đâu tìm hắn...”
Tư Không Thiên Lạc không nhịn nổi: “Tiền bối, ngài có thể nói lời nào hữu dụng chút không?”
“Chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn sẽ có cách!” Lôi Vô Kiệt cau mày, lẩm bẩm.
Hà Khứ và Hà Tòng nhìn nhau, Hà Khứ chắp tay nói: “Có lẽ Kiếm Tâm trủng có thể giúp được chuyện này.”
“Hả? Kiếm Tâm trủng biết Dược Vương hiện đang ở đâu à?” Tạ Tuyên nhướn mày.
“Dược Vương hành tung bất định, đã biệt tích trên giang hồ mấy năm nay, Kiếm Tâm trủng làm sao biết được. Chỉ có điều Dược Vương có một đệ tử quan môn, nhận được chân truyền của Dược Vương, còn trên Thương Tiên Tư Không Trường Phong năm xưa. Hiện giờ người này đang ở Kiếm Tâm trủng.” Hà Khứ đáp.
“Đệ tử quan môn của Dược Vương ư? Năm xưa Tư Không Trường Phong một lòng chỉ muốn học thương, không có lòng học y, cho nên Tân Bách Thảo khi tuổi già lại nhận thêm một bé gái truyền thụ y bát. Ta cũng từng nghe chuyện này, nếu là cô bé ấy cũng có thể thử xem. Chỉ có điều...” Tạ Tuyên cau mày: “Đi tới Kiếm Tâm trủng cần mấy ngày?”
“Nhanh nhất cũng phải bốn ngày.” Hà Khứ buồn bã nói.
“Đi qua đi lại phải mất tám ngày, công lực của ta và hòa thượng kia không chống đỡ được tới lúc đó.” Tạ Tuyên lắc đầu.
“Còn có ta!” Lôi Vô Kiệt hô: “Ta cũng có thể giúp ngươi một tay!”
“Ta, ta cũng được!” Tư Không Thiên Lạc vội vàng nói.
“Ngươi chưa vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, chân khí không đủ thuần khiết, không chỉ không cứu được Tiêu Sắt, còn khiến hắn bị thương nặng hơn.” Tạ Tuyên nói.
Hà Tòng đột nhiên lên tiếng: “Nếu ta đảm bảo trở lại trong vòng bảy ngày thì sao?”
“Bảy ngày với bốn ngày, vẫn chênh nhau quá xa.” Tạ Tuyên thở dài.
“Không, bảy ngày đã đủ rồi.” Ánh mắt Hà Tòng sáng lên: “Trước khi Tiêu Sắt rời Kiếm Tâm trủng, Hoa Cẩm tặng cho hắn một viên thuốc.”
Tư Không Thiên Lạc lập tức nhớ lại, bật thốt lên: “Tam Nhật hoàn!”