Nam tử áo kim tuấn tú cầm đao đứng nhìn Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, Lôi Vô Kiệt cũng vô thức mỉm cười với hắn, sau đó mới nhớ ra mình chưa từng gặp người này, bèn mở miệng hỏi: “Vị huynh đài này là người phương nào? Có phải người trong Kiếm Tâm trủng?”
“Không, chỉ là người qua đường thôi.” Nam tử áo kim lắc đầu: “Tình cờ gặp vị tiểu muội muội này đi qua, nhưng ngựa của cô ấy không chạy nổi nữa, nên ta đưa cô ấy đi một đoạn đường.”
“Thì ra là thế, nói vậy ngài cũng coi như ân nhân của chúng ta.” Lôi Vô Kiệt quỳ một chân xuống đất. “Đa tạ.”
“Đừng khách khí.” Nam tử áo kim đỡ Lôi Vô Kiệt dậy.
“Hầu gia, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Một giọng nói thô lỗ bỗng nhiên vang lên. Lôi Vô Kiệt và nam tử áo kim cùng quay sang nhìn, chỉ thấy Diệp Khiếu Ưng cõng song đao, thân hình khôi ngô đã xuất hiện tại đó từ lúc nào chẳng hay.
“Đại tướng quân.” Nam tử áo kim không hề kinh ngạc, chỉ cười khẽ. Thấy Diệp Nhược Y đứng bên cạnh Diệp Khiếu Ưng bèn nói: “Cháu gái cũng tới à, lâu rồi không gặp, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy.”
Diệp Nhược Y cúi người: “Xin chào Lan Nguyệt Hầu.”
“Kim Y Lan Nguyệt Hầu.” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, đương nhiên hắn từng nghe tới cái tên này, đệ đệ nhỏ nhất của đương kim hoàng đế Minh Đức Đế, là hoàng tử duy nhất trong hoàng tộc thế hệ trước không được phong tước bên ngoài.
“Đại tướng quân, sao ngài lại tới đây?” Lan Nguyệt Hầu cười hỏi.
Diệp Khiếu Ưng vỗ vỗ lên vai Diệp Nhược Y: “Đứa con gái này của ta không nghe lời, rõ ràng là thân thể không được khỏe còn chạy tới cái chỗ nguy hiểm này. Ta tới đây bắt nó lại.”
“Mang tận một ngàn binh lính Diệp tự doanh ư?” Lan Nguyệt Hầu hỏi đầy ẩn ý.
“Ta luyện binh, chẳng lẽ hầu gia cũng muốn quản à?” Diệp Khiếu Ưng hỏi ngược lại. Còn hầu gia, không ngồi yên ở đế đô, chạy tới Lôi gia bảo làm gì?”
“Ta tới Giang Nam giải sầu.” Lan Nguyệt Hầu ngửa đầu, nhắm mắt lại, nhẹ hàng hít thở bầu không khí xung quanh: “Tới cảm thụ tình thơ ý họa của vùng đất phía nam này, thuận tiện mở mang kiến thức về Anh Hùng yến nổi danh thiên hạ. Ngươi biết đấy, ta vốn không có chí lớn gì, chỉ thích tham gia trò vui.”
Diệp Khiếu Ưng cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Hai người cứ thế đứng đó, mặc dù thần sắc đều rất bình tĩnh nhưng lại có cảm giác giương cung bạt kiếm. Trong lòng Diệp Nhược Y biết trước nay phụ thân không thích vị hầu gia này, nhưng với thân phận hầu gia lại đột nhiên chạy tới Lôi gia bảo, tuyệt đối không đơn giản là tới ngắm phong cảnh. Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng biết chuyện Tiêu Sở Hà ở Lôi gia bảo? Cho nên phái Lan Nguyệt Hầu tới đây đón hắn về?
Tư Không Thiên Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngây ngốc: “Sao... sao cơ?”
“Bảo với đại sư huynh, Tiêu Sắt sắp tỉnh rồi. Bảo sư huynh tới đây luôn đi.” Lôi Vô Kiệt nói nhẹ như mây gió.
Tư Không Thiên Lạc gật đầu một cái: “À, ờ. À, chờ đã... sao lại là sư đệ nhà ngươi sai khiến sư tỷ ta?”
Lôi Vô Kiệt nhìn Tư Không Thiên Lạc, ánh mắt trong trẻo, lại như cất giấu điều gì: “Làm phiền sư tỷ, chân của ta vẫn bị thương nhẹ.”
“Được.” Tư Không Thiên Lạc không nghĩ nữa, xoay người đi về phía gian phòng của Đường Liên. Mấy ngày nay Đường Liên vẫn luôn trong phòng vận công chữa thương, hầu như không ra khỏi cửa. Nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của Lôi Vô Kiệt, có vẻ hắn muốn mời Đường Liên tới là có mục đích khác.
Tư Không Thiên Lạc vừa đi khỏi, cánh cửa Kỳ Lân các đã bật mở. Vô Tâm và Tạ Tuyên vẻ mặt mệt mỏi bước ra, thấy cảnh tượng bên ngoài cũng ngây ra một hồi.
“Tạ tiên sinh?” Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc.
“Ơ? Hầu gia?” Tạ Tuyên nhìn đầy ẩn ý, tiếp đó lại nhìn Diệp Khiếu Ưng một cái, thở dài: “Vốn tưởng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, nhưng giờ xem ra có vẻ càng lúc càng phức tạp rồi.”
Lan Nguyệt Hầu cười một tiếng, lại nhìn sang hòa thượng Vô Tâm, chân mày không khỏi nhíu lại. Vô Tâm phát hiện ra chi tiết này, bất mãn nói: “Ngươi thấy ta nhíu mày cái gì? Thấy ta đẹp trai hơn ngươi nên không vui à?”
“Đúng là một thiếu niên tuấn tú.” Trong triều Lan Nguyệt Hầu có thể ngồi ngang hàng với người đứng đầu quân ngũ Bắc Ly, khi Minh Đức Đế vi hành Tây Vực còn đảm nhiệm chức vụ giám sát quốc gia, là đại nhân vật dưới một người mà trên vạn người, chưa một ai dám bất kính với hắn như vậy. Thế nhưng hắn không hề nổi nóng, chỉ quan sát gương mặt Vô Tâm vài lần: “Trông rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Cha ta là Diệp Đỉnh Chi, ngươi biết không?” Vô Tâm bĩu môi nói.
“Nghe danh đã lâu nhưng chưa từng được gặp mặt.” Lan Nguyệt Hầu đột nhiên nói: “Hóa ra ngươi là tông chủ mới nhận chức của Thiên Ngoại Thiên, hân hạnh gặp mặt.”
“Kim Y Lan Nguyệt Hầu, ta cũng nghe tới danh hiệu của ngươi. Thiên Khải đệ nhất mỹ nam tử, đúng không?” Vô Tâm cười nói.
Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc, danh hiệu này lan truyền khắp các phố phường, đặc biệt là thanh lâu với sòng bạc, đương nhiên hắn biết. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói ra ngay trước mặt mình như vậy, cho dù là hắn lúc này cũng không khỏi lúng túng.
“Vô Tâm, Tiêu Sắt thế nào rồi?” Diệp Nhược Y chen giữa hai người, hỏi.
“Các ngươi đúng là kiếm được bảo bối. Vị tiểu cô nương bên trong đúng thật là thần y.” Vô Tâm khoanh tay trong áo nói: “Chỉ vài châm đã đoạt lại mạng của Tiêu Sắt từ Diêm Vương điện. Chỉ có điều, tính khí vị tiểu thần y này cũng không nhỏ, các ngươi nói năng phải chú ý chút.”
Tạ Tuyên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cũng cảm thấy bồn cười: “Đúng là kiếm được bảo bối, mười bốn tuổi đã học được hết y bát của Dược Vương - Tân Bách Thảo, còn giỏi hơn tên đồ đệ giả Tư Không Trường Phong kia nhiều.”
“Vậy thì được. Để chúng ta vào thăm Tiêu Sắt một chút.” Diệp Khiếu Ưng đi tới.
Lúc này Tạ Tuyên nghiêng người sang, nhường lối vào cửa. Vô Tâm vẫn cản trước nửa cánh cửa còn lại, vừa vặn ngăn trước mặt Lan Nguyệt Hầu. Lúc này Lan Nguyệt Hầu cũng nhấc chân định đi sang bên kia nhưng bị Diệp Khiếu Ưng đoạt trước.
Song, một bộ áo đỏ lập tức lướt qua người hắn, tiếp đó xoay người ngay trong phòng, cắm kiếm trước mặt, gằn từng chữ một: “Ai đi qua kiếm này, giết!”
Kẻ đó khi mới vào giang hồ đầu óc còn ngây thơ, luôn bị Tiêu Sắt mắng là ngu ngốc, Lôi Vô Kiệt. Kẻ đó với ai cũng hiền lành hòa ái, đối mặt với sát thủ hung ác nhất vẫn khiêm tốn lễ độ, Lôi Vô Kiệt. Nhưng lúc này, khí chất trên người hắn đột nhiên thay đổi.
Đó là một cảm giác hào hùng bá đạo chưa từng có.
“Xem ra tiểu tử này trưởng thành nhiều đây.” Vô Tâm cười nói.
Diệp Khiếu Ưng dừng bước, nhìn Diệp Nhược Y một cái. Diệp Nhược Y cũng không hiểu nguyên nhân, khẽ lắc đầu.
Lan Nguyệt Hầu nhìn thanh Tâm kiếm hỏi: “Vừa rồi quên không hỏi thân phận vị tiểu huynh đệ này. Chẳng hay tiểu huynh đệ là người phương nào, vì sao lại không cho ta vào?”
“Thanh Long.” Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, xếp tại phía đông.”