Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiếu Niên Ca Hành

Chương 256: Muốn vào Quan Tuyệt

Chương 256: Muốn vào Quan Tuyệt



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tư Không Trường Phong rời tay khỏi cánh tay của Lý Hàn Y, thở dài nặng nề: “Trọng thương chưa lành lại đau lòng đến mức tẩu hỏa nhập ma, khi tẩu hỏa nhập ma lại bị trọng thương. Chỉ ra ngoài thành một chuyến thôi mà, sao lại lận đận đến vậy?”

Lúc này trong phòng khách chỉ có bốn người Tư Không Trường Phong, Lý Hàn Y, Doãn Lạc Hà, Vô Tâm. Doãn Lạc Hà không nhịn được hỏi: “Thương thế hiện giờ còn cứu được không?”

“Cái này phải cám ơn vị tông chủ Thiên Ngoại Thiên này. Mạng của Hàn Y coi như giữ được, chỉ có điều võ công của cô ấy...” Tư Không Trường Phong cau mày nói.

Doãn Lạc Hà cả kinh: “Phế võ?”

“Võ công của Tuyết Nguyệt thành ta muốn phế cũng chẳng dễ vậy, huống hồ còn có đệ tử của Dược Vương là ta.” Tư Không Trường Phong dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Chỉ có điều trong vòng ba năm, nếu muốn trở lại cảnh giới Kiếm Tiên, sẽ rất khó.”

Trong lòng Doãn Lạc Hà trầm xuống. Với tình hình hiện tại, Tuyết Nguyệt thành lại mất đi một vị Kiếm Tiên, đây thật sự không phải chuyện nhỏ.

Trong lúc trò chuyện, Lý Hàn Y dần dần tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt, nhìn người trước mặt rồi nhỏ giọng nói: “Tư Không...”

“Ngươi tỉnh rồi.” Tư Không Trường Phong mỉm cười nói: “Ngươi về nhà rồi, nơi này là Tuyết Nguyệt thành.”

“Tư Không, ta...” Lý Hàn Y định nói gì đó.

“Hàn Y.” Tư Không Trường Phong ngắt lời cô: “Ta biết hết mọi chuyện rồi, ngươi không cần nói gì đâu. Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng lên Thương Sơn nữa. Ngươi ở lại Tuyết Nguyệt thành đi, ở cạnh phòng ta.”

“Mỗi ngày ngươi phải uống thuốc đúng giờ, vận công dưỡng khí, không nên tùy tiện dùng kiếm, không nên tức giận. Ta sẽ dùng hết khả năng giúp ngươi khôi phục như lúc ban đầu.”

"Tư Không, ta..."

“Chuyên này không thể thương lượng được, tính ngươi quá cứng đầu, luôn làm việc tùy hứng. Lần này ta không để ngươi làm bừa nữa đâu, lúc đầu cũng không nên để ngươi ra khỏi thành. Ta biết ngươi giả bộ muốn tới Lôi gia bảo, thật ra muốn tới tìm tên đạo sĩ thối kia.”

"Tư Không, ta..." Lý Hàn Y thở dài: “Ta đói.”

Rời nhà bôn ba ngàn dặm, toàn thân nhuốm đầu gió bụi về nhà, một khi cảm giác căng thẳng biến mất, mọi mệt nhọc đều ập lại. Nếu là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên trong quá khứ, liệu có nói tới chữ đói không.

“Để ta bảo nhà bếp làm bát mì.” Doãn Lạc Hà cười đi ra.

Tư Không Trường Phong hơi lúng túng, hắng giọng một cái: “Ăn mì xong thì nghỉ ngơi đi.”

“Biết rồi, ta mới là sư tỷ. Tư Không sư đệ.” Lý Hàn Y bất đắc dĩ nói.

Tư Không Trường Phong càng bất đắc dĩ: “Chẳng phải nhập môn chậm một chút nên phải chịu thiệt cả đời à?”

Không bao lâu sau, Doãn Lạc Hà bưng một bát mì đi vào. Lý Hàn Y nói cám ơn rồi nhận lấy bát mỳ, ăn từ từ. Ba người trong phòng không nói gì, cứ thế lẳng lặng chờ cô. Ăn xong bát mì, Lý Hàn Y đặt bát lên bàn, chậm rãi nói: “Tư Không, ta...”

Ánh bạc lóe lên trên tay Tư Không Trường Phong, một mũi châm bạc đã đâm vào ngực Lý Hàn Y. Lý Hàn Y lập tức mê man. Hắn giơ tay rút mũi châm vạc, lắc đầu một cái: “Không nên nói nhiều.”

Doãn Lạc Hà đi tới, vươn người bế Lý Hàn Y lên: “Ta đưa cô ấy về phòng.”

Tư Không Trường Phong gật đầu một cái: “Khổ cho ngươi rồi, ngươi cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ta đã thông báo, hàng ngày đều có người đưa thuốc tới cửa phòng của ngươi. Phải uống thuốc đúng giờ.”

Doãn Lạc Hà cười khổ: “Có thể cho thêm đường không?”

“Thuốc đắng dã tật. Bảo tên đồ đệ của ngươi cũng phải uống thuốc đúng giờ đấy.” Hiếm khi Tư Không Trường Phong nhấn mạnh giống một thầy thuốc như vậy.

“Hắn không có trong phòng, ngươi đem lên Đăng Thiên các đi.” Doãn Lạc Hà cười nói.

“Hiểu thông rồi? Tiên Nhân Lục Bác thuật, ta cũng đang mong đợi đây.” Tư Không Trường Phong nói.

“Ai mà biết được, có lẽ lúc ở Vô Song thành bị người ta dọa sợ rồi.” Doãn Lạc Hà ôm Lý Hàn Y đi ra ngoài.

“Thương Tiên tiền bối đối xử với Lý Hàn Y tiền bối thật tốt.” Cuối cùng Vô Tâm mở miệng nói.

“Đương nhiên phải đối tốt rồi, ta và Bách Lý Đông Quân luôn coi cô ấy như tiểu sư muội mà. Cô ấy cứ cứng đầu đòi làm sư tỷ. Ta và Bách Lý vẫn muốn lên núi Thanh Thành, đánh cho đám đạo sĩ thối kia một trận, nhưng cô ấy không chịu, cứ muốn chờ tên đạo sĩ kia tới.” Tư Không Trường Phong thở dài một tiếng: “Thế nhưng tên đạo sĩ thối kia lại chết như vậy. Mặc dù tên đạo sĩ thối kia rất xấu, nhưng dẫu sao cũng là hôn phu của Lý Hàn Y. Khiến Hàn Y thành quả phụ, ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Tô Xương Hà.”

Vô Tâm đột nhiên chắp tay hành lễ: “Tiểu tăng đã làm xong chuyện cần làm. Tiền bối, xin cáo từ.”

“Ta đã đoán ra vì sao ngươi lại tới tìm Hàn Y, cũng đã đoán ra Hàn Y đã nói gì với ngươi.” Tư Không Trường Phong nhìn Vô Tâm: “Ngươi muốn tới Thiên Khải?”

“Vâng.” Vô Tâm gật đầu.

“Tới Thiên Khải không dễ, ai cũng nói Tuyết Nguyệt thành là giang hồ đệ nhất thành, nhưng nếu xét về cao thủ, Thiên Khải nhiều hơn Tuyết Nguyệt thành nhiều. Ngũ Đại Tổng Quản, Khâm Thiên giám, còn mấy lão thái giám canh giữ hoàng lăng, cao thủ trong thiên hạ mà các vương phủ chiêu mộ. Cho dù ngươi là hạng nhất Lương Ngọc bảng, tới Thiên Khải cũng chẳng có lợi thế gì đâu!” Tư Không Trường Phong nói.

Vô Tâm cười một tiếng: “Có phải tiểu tăng tới Thiên Khải để đánh nhau đâu.”

“Ngươi thân là hạng nhất Lương Ngọc bảng, tông chủ Thiên Ngoại Thiên, nói tới Thiên Khải không phải để đánh nhau. Thế nhưng người của Thiên Khải lại muốn đánh với ngươi.” Tư Không Trường Phong đi tới bên cạnh cái bàn, rót một chén trà. “Quá mạo hiểm. Mặc dù ngươi thông minh hơn mấy tên đệ tử không nên thân của chúng ta một chút, nhưng so với người của Thiên Khải thành, ngươi vẫn còn hơi non.”

“Thương Tiên định ngăn cản tiểu tăng?” Vô Tâm nhướn mày.

“Ngươi cứu Hàn Y một lần, ta cũng giúp ngươi một lần. Ngươi có vội tới Thiên Khải không?” Tư Không Trường Phong lắc nhẹ chén trà.

“Thật ra cũng không vội lắm.” Vô Tâm thản nhiên đáp.

“Vậy thì ở lại Tuyết Nguyệt thành vài ngày đi.” Tư Không Trường Phong đưa chén trà cho Vô Tâm.

Vô Tâm do dự một chút rồi nhận lấy.

“Tiêu Dao Thiên Cảnh không tính là gì, Lương Ngọc bảng cũng chưa đến đâu cả, vào Quan Tuyệt bảng đi.” Tư Không Trường Phong cười nói.

Lúc này, trên biển cả.

Vùng biển bao la bát ngát nhưng chỉ có một chiếc thuyền dài tuyết tùng đang lướt nhanh. Nhưng cho dù nó có to đến mức nào đi nữa, so với biển cả mênh mông này, nó vẫn rất nhỏ bé.

Trên thuyền Kim Thác treo cờ Phượng Hoàng Vu Phi vang lên tiếng hoan hô.

Cho dù Bách Hiểu đường thần thông quảng đại tới mức nào, Kim Bảng cũng không thể đưa kịp lên chiếc thuyền đã tiến vào biển sâu này, cho nên đám người Lôi Vô Kiệt, Đường Liên đương nhiên không biết mình đã vào Lương Ngọc bảng. Lý do bọn họ hoan hô là vì chuyện đang gặp. Có điều cho dù họ có biết chắc cũng không vui. Dù sao ngày trước bị Vô Song của Vô Song thành đánh một trận, hôm nay lại bị hắn đè bên dưới, đương nhiên thấy không phục.

Điền Mạc Chi khoanh tay trong áo, nhìn ba hòn đảo san sát nhau, lạnh lùng nói: “Đến rồi.”

“Đến rồi, đến rồi!” Mộc Xuân Phong hưng phấn hô: “Cuối cùng cũng tới rồi. Đại ca, huynh được cứu rồi.”

Gương mặt đám người Lôi Vô Kiệt cũng đầy vui mừng, ngay cả khóe miệng của Tiêu Sắt cũng hơi nhếch lên.

Đảo Tam Xà.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch