Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiếu Niên Ca Hành

Chương 281: Tạm biệt Tuyết Nguyệt

Chương 281: Tạm biệt Tuyết Nguyệt



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Bất tri bất giác, đã tới mùa đông.

Tuyết Nguyệt thành cũng nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông.

“Hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương Sơn tuyết, Nhị Hải nguyệt.” Tư Không Trường Phong ngồi trên ghế đá cạnh gian nhà cỏ ở Thương Sơn nói: “Bốn cảnh sắc của Tuyết Nguyệt thành, hình như ngươi chưa từng thấy trăng trên Nhị Hải.”

“Trăng trên Nhị Hải, bốn mùa đều thấy được.” Tiêu Sắt ngồi đối diện với hắn lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, vì bốn mùa đều thấy được nên lúc nào cũng có thể tới xem, thế nhưng năm này lại năm khác, chỉ còn lại trăng trên Nhị Hải là chưa được thấy. Chuyện trên thế gian này cũng theo đạo lý đó thôi.” Tư Không Trường Phong giơ tay phải ra, ngắm nhìn bông tuyết tan chảy trong tay hắn: “Gần đây ngươi luyện công ra sao?”

“Vừa qua bước đầu tiên.” Tiêu Sắt đáp: “Có hơi chậm. Có điều dựa vào luồng chân khí mà Mạc Y tặng cho, vẫn miễn cưỡng duy trì ở Kim Cương Phàm Cảnh.”

“Không biết tên Cơ Nhược Phong kia đi đâu. Chẳng biết hắn thuộc phái nào, sư thừa là ai mà lại tinh thông gần tám phần mười công phu trong thiên hạ, hắn truyền nội công tâm pháp nào cho ngươi?” Tư Không Trường Phong hỏi.

“Hoàng Long sơn, Bát Quái Tâm Môn.” Tiêu Sắt đáp.

Tư Không Thiên Lạc ngạc nhiên: “Tâm pháp Đạo môn? Hoàng Long sơn? Chẳng phải Hoàng Long sơn đã tuyệt tích mấy chục năm rồi à?”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta cũng không biết, lần này về nghe nói Kim Bảng đã thay đổi, chắc sư phụ ta cũng đã về. Trong lòng ta còn rất nhiều nghi vấn, ta muốn tìm hắn.”

“Ngươi biết Bách Hiểu đường ở đâu không?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.

Bách Hiểu đường, biết hết mọi chuyện trong thiên hạ. Nhưng thiên hạ lại không biết về Bách Hiểu đường.

“Ta biết.” Tiêu Sắt nhìn một bông hoa tuyết lững lờ rơi xuống chén, trận tuyết này đột nhiên lớn dần: “Ở Thiên Khải.”

Tư Không Trường Phong cười nói: “Chẳng trách bây giờ rồi mà ngươi còn chưa lên đường.”

Tiêu Sắt đặt chén rượu xuống, nhìn tuyết bay đầy trời.

Tư Không Trường Phong đứng dậy: “Nghe nói lần đầu tiên ngươi gặp hắn, tuyết cũng bay đầy trời. Ngươi không định tạm biệt ư?’

Tiêu Sắt cũng đứng dậy, khoanh hai tay trong áo, thương thế của hắn đã không còn đáng ngại nhưng vẫn giữ vẻ lười biếng lúc trước: “Có gì mà tạm biệt. Một năm nay ngày nào cũng thấy hắn, bây giờ mắt không thấy tâm không phiền.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hai người vẫn đứng dậy đi xuống dưới núi.

Bên ngoài Tuyết Nguyệt thành, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng chờ.

Tư Không Thiên Lạc đứng bên cạnh xe ngựa, vẻ mặt u oán: “Đầu tiên là đại sư huynh, ngày hôm qua vội vàng chạy về Đường môn của hắn. Hôm nay ngươi cũng phải đi, bỏ ta ở lại Tuyết Nguyệt thành một mình. Đúng là quá đáng.”

“Thiên Lạc sư tỷ, ngươi giả bộ khổ sở cũng phải giả cho giống chứ?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái: “Ngươi nhìn khóe miệng ngươi đi, sắp không giấu được nụ cười rồi. Chờ sau khi ta đi, ngày nào ngươi cũng có thể tới tìm Tiêu Sắt chơi rồi? Nhưng phải khuyên ngươi, gần nhất Tiêu Sắt phải luyện công, đừng quấy rầy hắn mãi thế.”

“Muốn chết à?” Tư Không Thiên Lạc giơ tay nắm lấy trườngt hương.

“Đừng đừng đừng.” Lôi Vô Kiệt vội vàng che đầu: “Bây giờ kiếm của ta hỏng rồi, không đánh nổi sư tỷ.”

“Tiểu Kiệt, đi thôi.” Một âm thanh tiều tụy vang lên từ trong xe ngựa.

“Vâng, tỷ tỷ. Đệ tới ngay.” Lôi Vô Kiệt nói, sau đó hắn nhìn về phía xa, lẩm bẩm: “Sao hắn còn chưa tới?”

“Chắc hôm nay hắn tới gian nhà cỏ luyện công, dù sao ngươi cũng không đi lâu.” Tư Không Thiên Lạc xua tay: “Ngươi đi mau đi.”

“Thiên Lạc sư tỷ, ngươi không nghe tỷ tỷ ta nói à?” Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Lần này ta tới Kiếm Tâm trủng không đơn giản là sửa kiếm.”

“Ngoại trừ sửa kiếm còn làm gì nữa?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Còn phải tu kiếm tâm, tỷ tỷ nói ta phải tới cảnh giới Kiếm Tiên mới được tới mộ. Năm xưa mẫu thân ta dưỡng kiếm bảy ngày mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới Kiếm Tiên. Sư phụ ta Lôi Oanh cũng mất mười năm mới đến cảnh giới Kiếm Tiên. Đâu có đơn giản như vậy!” Lôi Vô Kiệt cười khổ.

Tư Không Thiên Lạc không nhịn được cười ha hả: “Thế thì lúc ta gặp lại ngươi, chẳng phải ngươi đã là một ông chú già rồi à?”

Lôi Vô Kiệt làm mặt quỷ: “Không đúng, là một ông lão.”

“Tiểu Kiệt.” Lý Hàn Y ngồi trong xe ngựa lại gọi.

“Đến đây đến đây.” Lôi Vô Kiệt thở dài, xoay người: “Được rồi, đâu có phải Diệp cô nương, đâu cần phải chờ.”

“Ngươi chỉ kiên trì được có thế mà đòi theo đuổi Diệp cô nương?” Một giọng nói mang ý trêu chọc vang lên, Lôi Vô Kiệt nhanh chóng xoay người, chỉ thấy một người từ phương xa bay đến, hạ xuống mặt đất, người mặc áo xanh, thần sắc lười biếng, chính là Tiêu Sắt.

“Ta tưởng ngươi không tới.” Lôi Vô Kiệt bĩu môi.

Tiêu Sắt lập tức xoay người, khom lưng chào một iếng: “Nhị thành chủ rời thành, sao ta lại không tới chứ.”

Lý Hàn Y cười nói: “Đừng có làm trò nữa, có gì nói với Tiểu Kiệt thì nói đi, đừng làm trễ giờ lên đường của chúng ta!”

“Gấp cái gì, trên đường đi chậm một chút.” Tư Không Trường Phong đã ngồi bên ngoài xe ngựa từ lúc nào chẳng hay, nói với phu xe: “Đừng quá xóc nảy.”

Phu xe vội vàng gật đầu: “Tuân lệnh, tam thành chủ.”

“Lái nhanh một chút, ta là nhị thành chủ, hắn là tam thành chủ, phải nghe ta.” Lý Hàn Y lạnh nhạt nói.

Tư Không Trường Phong nhún vai một cái: “Cãi nhau bao năm như vậy, ngươi không thấy mệt à?”

Bên kia, Lôi Vô Kiệt âm thầm hỏi Tiêu Sắt: “Ngươi nói xem, ta muốn vào cảnh giới Kiếm Tiên kia cần mấy năm?”

Tiêu Sắt không buồn nhấc mí mắt: “Ba mươi năm.”

Lôi Vô Kiệt ‘xì’ một tiếng: “Nghe nói thằng nhóc Vô Song kia đã là nửa bước Kiếm Tiên, ta còn phải mất ba mươi năm? Ngươi coi thường ta?”

“Tu kiếm tâm không phải cày ruộng, nào biết một ngày cày được bao nhiêu đất, một năm được bao nhiêu thước? Có người kẹt ở nửa bước Kiếm Tiên hai mươi năm, tỷ như Tống Yến Hồi đến giờ vẫn chưa bước vào cảnh giới Kiếm Tiên. Có người đọc sách hai mươi năm chưa từng cầm kiếm, ngày cầm kiếm lên đã được tôn là Kiếm Tiên, như Tạ Tuyên Tạ tiên sinh. Ngươi đòi ta đưa ra thời gian, ta bảo ngày mai cũng được thôi. Nhưng ngươi tin ư?” Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt linh dược: “Không tin.”

Tiêu Sắt gật đầu: “Cút đi.”

“Ta nghĩ liệu có nên nhân cơ hội bây giờ còn thắng được ngươi, đánh ngươi một trận đã rồi tính.” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.

“Đừng nói nhảm, tính khí tỷ tỷ của ngươi không tốt lắm đâu.” Tư Không Trường Phong đi tới xách Lôi Vô Kiệt lên quăng vào xe ngựa: “Tiểu Lôi Kiếm Tiên, hy vọng khi gặp lại, mái tóc ngươi chưa bạc trắng.”

Lôi Vô Kiệt cười khổ ngồi trên xe ngựa: “Tam thành chủ, không cho ta chút lòng tin được à?”

“Lòng tin?” Tư Không Trường Phong gật đầu: “Được, Tiểu Lôi Kiếm Tiên ngày mai sẽ bước vào cảnh giới Kiếm Tiên.”

“Đi!” Lôi Vô Kiệt đoạt roi của phu xe, vung lên.

Ngay lúc Lôi Vô Kiệt đi khỏi, một đệ tử Tuyết Nguyệt thành tới thông báo: “Tam thành chủ, có khách tới chơi?”

“Khách gì?”

“Hai người khách rất kỳ quái. Một kiếm khách mù mắt, một cầm sư câm điếc.

Tư Không Trường Phong và Tiêu Sắt nhìn nhau, nói đầy ẩn ý: “Đúng là kỳ quái.”



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch