Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiếu Niên Ca Hành

Chương 295: Đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành

Chương 295: Đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

“Khách quan, trà của ngài đây.”

Trong quán trà nhỏ ven đường, tiểu nhị cung kính bưng một bình trà lên, rót một chén cho vị khách trước mặt. Hắn sống gần đây từ nhỏ, do gia đình nghèo khổ nên tới đây giúp việc đã sáu bảy năm, gặp nhiều khách khứa qua lại, cũng luyện được chút khả năng quan sát. Mà người trước mắt hắn, nhìn là biết hết sức bất phàm.

Người này mặc quần áo màu đen, mày kiếm mắt sáng, tuy mặt mày trẻ trung nhưng đã mang chút uy nghiêm mơ hồ. Nam tử nâng chén trà, hơi trà mịt mờ, hắn thổi khẽ vài cái rồi nhìn nước mưa như tấm rèm châu ngoài quán, hạ giọng hỏi: “Đã mưa nhiều ngày rồi à?”

“Đúng vậy, chỗ chúng ta thường có mưa, nhất là đến mùa này. Có lúc cơn mưa kéo dài hơn nửa tháng.” Tiểu nhị đáp.

Nam tử gật đầu một cái, không nói gì thêm. Tiểu nhị hơi thất vọng, hắn không dám tạo quan hệ với con người khí vũ bất phàm này mà chỉ muốn nói chuyện với hắn một lúc. Cứ như được nói chuyện với người này, hắn sẽ trở thành khác với những người còn lại trong thôn.

“Quê của khách quan xa chỗ này lắm ư?” Tiểu nhị cố gắng tìm đề tài.

“Ừ.” Nam tử đặt chén trà xuống, nhìn màn mưa như đang suy tư: “Ta có hai cái nhà, đều cách đây rất xa.”

“Vậy khách quan tới đây làm gì?” Tiểu nhị thuận theo hỏi tiếp.

Nam tử mỉm cười rồi lạnh nhạt nói: “Giết người.”

Tiểu nhị đột nhiên rùng mình một cái, hắn cố trấn tĩnh tâm thần, quan sát cẩn thận gương mặt của nam tử nhưng không hề thấy chút đùa cợt nào.

“Khách quan, ngài thật... thật biết nói đùa.” Tiểu nhị lắp bắp.

“Tiểu nhị, có rượu không?” Nam tử không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, đột nhiên hỏi.

Tiểu nhị ngạc nhiên một hồi, sau khi tỉnh táo lại lập tức gật đầu: “Có thì có, nhưng không phải là của quán bán mà là ta chuẩn bị riêng để uống. Mang từ nhà tới.”

“Không sao. Ta trả gấp ba tiền rượu cho ngươi.” Nam tử đáp rất sảng khoái.

“Không phải rượu ngon gì. Khách quan khách khí rồi!” Tiểu nhị chạy đi như làn khói, sau đó ôm một bình rượu nhỏ tới, rót cho nam tử kia một chén.

Nam tử đẩy cái ghế dài nói: “Ngươi cũng ngồi xuống, uống một chén.”

Tiểu nhị vui mừng khôn xiết, quên luôn chuyện nam tử này vừa nói tới đây để giết người, đặt mông ngồi xuống rồi học theo lời mấy tiên sinh nghèo kiết trong thôn nói: “Vinh hạnh! Vinh hạnh!’ Trong quán trà không lớn chỉ có hai người bọn họ đang ngồi, không có khách khứa nào khác cần tiếp đón, đương nhiên tiểu nhị không từ chối. Huống chi, được uống rượu với một công tử như vậy, sau này có thể khoác loác rất lâu.

Nam tử uống một hớp rượu, mi mắt dần giãn ra, hỏi: “Đây là rượu gì?”

“Mười tiền đồng một bình rượu, nào có danh tiếng gì, là Lão Tao Thiêu tự ủ thôi. Không phải ta khoác loác, rượu do cha ta ủ không kém hơn rượu trong mấy quán trọ lòe loẹt kia đâu!” Tiểu nhị uống một hớp rượu, giọng điệu cũng lớn dần.

“Lão Tao Thiêu?” Nam tử mỉm cười. “Rất hay nghe hắn nhắc tới, không biết Lão Tao Thiêu này có giống trong Tuyết Lạc sơn trang không?”

“Tuyết Lạc sơn trang, cái tên thật văn nhã. Là trang viên đẹp lắm à?”

“Ta không biết. Một người trong số họ tả rất giống người, là một trang viên văn nhã ngoài cửa có tuyết rơi, trong nhà có hoa nở. Người khác lại nói nó là cái quán trọ rách rưới. Chắc là chỉ to hơn cửa hàng của ngươi một chút, hơn nữa gió lọt khắp nơi, nóc nhà còn có lỗ thủng.” Nam tử lại uống một chén nữa rồi đặt chén rượu xuống, ánh mắt vẫn nhìn xa xa. Tiểu nhị vốn định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt của nam tử khiến hắn ngừng nói. Sau đó nam tử áo đen đặt một thỏi bạc vụn lên bàn: “Tiểu nhị. Tạm thời ta bao trọn quán trà này, hai canh giờ nữa ngươi hãng trở lại.”

Tiểu nhị ngây ngốc: “Khách quan nói vậy là sao?”

“Ngươi quên lời ta vừa nói.” Nam tử vỗ vai tiểu nhị: “Ta tới là để giết người. Mau chạy đi, không chạy thì không kịp nữa đâu.”

Nam tử giọng điệu nặng nề, ánh mắt chân thành, cuối cùng tiểu nhị cũng xác nhận nam tử này thật sự không nói đùa. Hắn cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, ngay cả bình Lão Tao Thiêu kia cũng không sưởi ấm được cảm giác lạnh lẽo trong lòng kia. Hắn lảo đảo đứng dậy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi hắn đi khỏi không bao lâu, vài chục con ngựa đạp tan màn mưa làm đất bùn bắn lên khắp nơi, chạy thẳng tới phía này.

“Cuối cùng cũng tới.” Nam tử thu hồi ánh mắt.

“Dừng.” Người cầm đầu hô to, vung cánh tay phải, vài chục con ngựa lập tức dừng lại. Người cầm đầu tháo khăn đen che mưa trước mặt, để lộ dung mạo đầy những vết đao. Hắn nhìn nam tử áo đen đang chậm rãi uống rượu ở đó, chậm rãi nói: “Đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên.”

“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Huyền Vũ, phương vị phía bắc.” Đường Liên đặt chén rượu xuống, đứng dậy. “Đây là thân phận của ta khi tới đây. Đương nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn thêm Tuyết Nguyệt thành trước tên ta cũng được.”

“Tuyết Nguyệt thành, đại sư huynh Đường Liên. Ta tới là vì sư đệ của ta!”

Người cầm đầu lập tức nhảy xuống, chậm rãi rút kiếm trong tay ra, nước mưa từ từ đánh vào thân kiếm. Nam tử kia nhìn Đường Liên nói: “Ám Hà Tô gia, Tô Trạm.”

“Ám Hà báo tên mình tức là sẽ không để cho đối phương sống. Có điều ta rất tò mò, danh hiệu của ngươi là gì?” Đường Liên hỏi.

“Tham Lang.” Tô Trạm gằn từng chữ một.

Đường Liên cười khổ: “Xem ra trận này không dễ đánh.”

Tô Trạm gật đầu một cái: “Lần này sẽ có rất nhiều người tới giết hắn, nhưng ngươi lựa chọn đường khó khăn nhất, ngăn chúng ta.”

“Đúng vậy, ai bảo ta là đại sư huynh cơ chứ?” Đường Liên lắc đầu bất đắc dĩ: “Đại sư huynh chẳng phải là để đỡ đao à? Huống hồ, Ám Hà các ngươi và Đường môn của ta có mối huyết thù. Mặc dù ý tưởng của lão gia tử và ta khác nhau, nhưng dù sao ta cũng lớn lên dưới tay của ông ấy. Các ngươi giết ông ấy, cũng phải trả giá.”

Tô Trạm nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm: “Ta nghe nói Đường Liên được chân truyền từ đệ nhất cao thủ thiếu niên của Đường môn, Đường Liên Nguyệt. Tuy còn trẻ nhưng đã tinh thông thủ pháp ám khí đệ nhất Đường môn, Vạn Thụ Phi Hoa. Hôm nay được chứng kiến, coi như vinh hạnh.”

“Ngươi sai rồi.” Đường Liên lắc đầu: “Tuy ta là người của Đường môn, nhưng dẫu sao cũng tới vì người họ Tiêu. Ta không dùng ám khí, chỉ có một chưởng, một quyền và bảy bình rượu.” Hắn đột nhiên đứng dậy, vung tay áo một cái, bảy bình ngọc tinh xảo xếp thành một hàng trên bàn.

"Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Đây là bảy bình rượu Tinh Dạ được truyền thụ bởi Tửu Tiên.”

“Mời ngài uống thử!”



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch