Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 1: Sinh năm Thánh Lịch (thượng) (1)

Chương 1: Sinh năm Thánh Lịch (thượng) (1)



- Phò mã, cứu ta!

Giọng nói thảm thiết vang lên bên tai, hắn liền nhìn về phía âm thanh vang lên.

Đó là một tòa cung điện xa hoa, lúc này đã biến thành biển lửa. Một đám cung nga thái nữ mặc áo gấm chạy loạn khắp nơi, phía sau họ là một đám quân tốt như lang như hổ, tay cầm đao thương, người mặc áo giáp.

Nàng mặc trang phục cung đình rất đẹp, lảo đảo chạy ra khỏi đại điện.

Đầu tóc rối bù, nhưng ngoài mặt lại lộ rõ vẻ mơ hồ, mặc dù hắn đã cố gắng nhìn xung quanh, cũng không thấy rõ diện mạo của nàng.

Nhưng hắn biết, nàng đang nói chuyện với hắn.

- Phò mã, cứu ta!

Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, giọng nói réo rắt đó văng vẳng bên tai, truyền vào tai hắn.

Theo bản năng, hắn đưa tay ra, bước nhanh về phía người con gái đó.

Còn nàng dường như cũng đã nhìn thấy hắn, lao nhanh về phía hắn….

Kể cũng kỳ lạ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhưng khuôn mặt họ lại vẫn mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, chỉ nhìn thấy hình dáng.

Hắn há hốc miệng, muốn nói chuyện với nàng, nhưng lại không nói nên lời.

Thấy nàng muốn chạy gần về phía trước, trong mắt hắn lại lộ rõ vẻ sợ hãi.

Trong biển lửa phía sau nàng, một con bạch mã xông ra, phía trên con bạch mã đó có một thanh niên đang ngồi, tay cầm bảo kiếm, thoáng chốc đã chạy tới phía sau nàng.

- Khỏa Nhi, cẩn thận!

Cuối cùng hắn cũng đã hét lên thành tiếng, nhưng nàng lại dường như không hề nghe thấy, vẫn liều mạng chạy về phía hắn.

Một luồng ánh sáng lạnh xẹt ngang qua, chàng thanh niên cưỡi bạch mã đó đã tới phía sau nàng giơ bảo kiếm lên, hung hăng chém mạnh về phía nàng ….

……..

- Khỏa Nhi, cẩn thận!

Dương Thủ Văn bỗng mở trừng mắt lên, ngồi dậy từ thảm cỏ.

Trên trán còn lấm tấm mồ hồi, hắn ngồi dưới đất, thở dốc, tim lại càng đập mạnh hơn.

Ánh chiều tà buông xuống, nhuốm đỏ Hổ Cốc Sơn.

Dưới sườn núi, suối nước chảy róc rách.

Nước rất trong suốt, có thể nhìn thấy cá bơi lội tung tăng trong suối.

Hai chú bò vàng đang ăn cỏ bên bờ suối, nhàn nhã chậm rãi. Phía xa, chỉ thấy mặt trời đang dần đi xuống, nhuốm đỏ bầu trời, vô cùng lộng lẫy.

Gió từ Yến Sơn thổi tới, mang theo cảm giác mát mẻ.

Thổi tới người Dương Thủ Văn, khiến cho hắn không khỏi rùng mình một cái. Hắn lúc này mới phát hiện thấy, phía sau đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hô!

Dương Thủ Văn thở dài một tiếng, lại phịch một cái nằm trên bãi cỏ, trong đầu lại hiện lên cảnh hỗn loạn.

Giấc mơ chết tiệt này đã liên tục xuất hiện mười mấy ngày qua.

Mỗi lần đều là giấc mộng như vậy, người tương tự, kết quả tương tự…. Nhưng vấn đề là “Khỏa Nhi” là ai?

Nghĩ tới đây, Dương Thủ Văn không khỏi có chút đau đầu.

Đần độn 17 năm, một lần tỉnh táo lại xảy ra chuyện bất ngờ, mình hóa ra không thuộc thời đại này.

Hắn tới từ tương lai của 1500 năm sau, sau khi tái sinh ở thời đại này, lại bởi vì các nguyên nhân, thần hồn bế tắc. Vì thế cho nên mơ hồ sống được suốt khoảng thời gian 17 năm. Nếu không phải trận mưa gió sấm sét đó bỗng nhiên xuất hiện, nói không chừng, hắn vẫn tiếp tục sống tiếp cuộc sống đần độn, là một “kẻ ngốc” trong mắt những người bình thường.

Tuy nhiên, Khỏa Nhi rốt cuộc là ai?

Dương Thủ Văn thề, với sự từng trải qua hai kiếp của hắn, căn bản không quen “Khỏa Nhi” gì cả.

Nhưng vì sao cơn ác mộng này từ sau khi hắn tỉnh táo lại luôn đi theo hắn, hơn nữa còn khiến cho hắn cảm thấy đau lòng?

Không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi!

- A Súc Nô, chăn đám bò. Mười sáu tuổi, bị ngớ ngẩn.

Đuổi theo đàn bò khắp núi, trở về nhà thiếu một con, cha liền bước tới hỏi hắn, lại không biết rốt cuộc có bao nhiêu con bò vàng….

Một tiếng hát vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Thủ Văn.

Hắn ngồi dậy nhìn, hóa ra là một đám trẻ con không biết chạy tới bờ suối từ khi nào, vừa chơi đùa vừa hát đồng dao.

Sắc mặt Dương Thủ Văn trầm xuống.

Bởi vì A Súc Nô ở phần trên, chính là hắn.

Thuở nhỏ, hắn vì ngốc nghếch, cha đã dẫn hắn tới Hòa Bình tự ở Xương Bình cầu phật tổ phù hộ. Do đó đã có tên nhũ danh “A Súc Nô”. Câu chuyện trong bài hát này xảy ra từ năm ngoái. Dương Thủ Văn khi đó ngốc nghếch, ngay cả đàn bò bị mất một con cũng không biết. Trở về nhà, phụ thân hắn hỏi tới chuyện này, hắn cũng không thể trả lời rõ ràng được.

Điều này kỳ thực không phải là chuyện vui vẻ gì, không biết là ai lại đem chuyện này biên thành một bài hát thiếu nhi truyền đi, khiến cho người của cả huyện thành Vương Bình này đều biết.

Nếu phụ thân của Dương Thủ Văn là người bình thường, thật ra cũng không có gì.

Quan trọng là phụ thân của hắn Dương Thừa Liệt là Huyện úy Xương Bình.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch