Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 10: Dương Thừa Liệt (thượng)

Chương 10: Dương Thừa Liệt (thượng)



Khi Dương Thủ Văn trở lại hiện trường thì đã là chuyện của một canh giờ sau đó rồi.

Thôn dân vây quanh để xem đã dần dần giải tán hết, chỉ còn lại bảy tám công sai đang thu dọn hiện trường, vận chuyển thi thể.

Điền thôn chính đang đứng ở một bên nói chuyện với một người đàn ông. Mà Dương Thụy ngoan ngoãn đứng bên cạnh đó, hai tay buông dọc bên người, dường như nghe hai người nói chuyện.

Y nhìn thấy Dương Thủ Văn đầu tiên, vội vàng nói một câu với người đàn ông kia. Người đàn ông gật đầu với Điền thôn chính, quay lại nhìn về hướng Dương Thủ Văn.

Hôm nay trời nắng gắt, sau một đêm mưa to trời xanh không mây, ngàn dặm không mây, một vầng mặt trời chói chang treo trên không trung, vô cùng gay gắt. Ánh nắng giữa mùa thu rất ấm áp, hơn nữa cũng không quá gắt, chiếu lên người cảm thấy vô cùng thoải mái.

Người đàn ông kia cao khoảng sáu thước, tức khoảng trên 1m80.

Đường thước khác với Hán thước, một thước ước chừng ba mươi mốt centimet. Người đàn ông kia mang khăn vấn đầu màu đen, mặc áo xanh, áo khoác nửa cánh tay, chân đi đôi giày Lục Hợp ô bì, bên hông đeo đai ngọc, nhìn rất có phong phạm.

Vóc dáng của ông ta không quá khôi ngô, mà có vẻ hơi gầy, mặc bộ y phục này lên người càng khiến cho ông ta toát lên phong thái người trí thức. Tay cầm một cây trượng thủ cản sơn. Một mặt của trượng thủ là thiết cầu có hình dưa sáu cạnh, cỡ bằng nắm tay trẻ em.

Dương Thủ Văn nhìn người đàn ông này, vội bước nhanh lên trước.

- Cha, sao người lại tới đây?

Trong mắt người đàn ông kia toát lên vẻ phức tạp. Ông gật đầu, trầm giọng nói:

- Nơi này không có việc của con, con ở đây không tiện, về nhà trước đi…

Hôm nay cũng đừng đi chăn bò nữa, ở nhà đợi. Đợi việc bên này kết thúc, ta sẽ quay về nói chuyện với con.

Người đàn ông này chính là Huyện Úy Xương Bình Dương Thừa Liệt, đồng thời cũng là cha ruột của Dương Thủ Văn.

Giọng điệu của ông khá lạnh lùng, dường như không phải đang nói chuyện với con trai của mình, mà giống như đang chỉ bảo cấp dưới trong nha môn.

Dương Thủ Văn dường như cũng quen với ngữ khí này của Dương Thừa Liệt. Trên thực tế mười bảy năm qua, tuy rằng hắn sống cuộc sống đần độn, nhưng cũng biết Dương Thừa Liệt không ưa mình.

Là bởi vì mình ngốc nghếch sao?

Có lẽ vậy…

Nhưng hắn lại nhớ rõ, khi hắn bị sét đánh phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, tối nào Dương Thừa Liệt cũng ngồi bên hắn lẩm bẩm, nhưng giọng nói của ông rất nhỏ, nên hắn cũng không nghe được rõ ràng.

Mấy ngày nay cũng khiến Dương Thủ Văn biết, Dương Thừa Liệt cũng không phải không quan tâm hắn, tuy nhiên không biết vì nguyên nhân gì, Dương Thừa Liệt đang cố tình lạnh nhạt với hắn, bề ngoài luôn tỏ thái độ lãnh đạm không quan tâm.

Thử nghĩ, nếu Dương Thừa Liệt thật sự chán ghét Dương Thủ Văn, Dương Thủ Văn cũng không thể sống tự tại như vậy.

Ông ta chỉ cần thu lại toàn bộ thu nhập từ chức điền, vậy thì cuộc sống của Dương Thủ Văn và mẹ con Dương thị tại thôn trang nhỏ này sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

- Vậy con về trước ạ.

Dương Thủ Văn cung kính đáp một câu, quay người đi về hướng nhà.

Nhìn bóng lưng của hắn, Dương Thừa Liệt hơi chau đôi mày rậm lại, trong mắt toát lên vẻ âu lo khó hiểu.

***

Trong thôn nhỏ vô cùng náo nhiệt. Mọi người tụ tập lại với nhau, túm năm tụm ba châu đầu ghé tai thảo luận án mạng phát sinh ở cửa thôn.

Đối với người của thời đại này mà nói, trong sinh hoạt cũng không có việc vui gì đặc biệt, chứng kiến vụ án mạng hiếm gặp này, mọi người dĩ nhiên bộc lộ bản năng tám chuyện của mình. Một đám trẻ con chơi đùa chạy trốn dưới cây hòe lớn tại cửa thôn, khi Dương Thủ Văn xuất hiện, mấy đứa trẻ lập tức vui cười chạy tới, vây quanh hắn cười nói không ngừng.

Trong mắt đám trẻ này, Dương Thủ Văn hơi chút ngơ ngác ngây ngốc chính là bằng hữu của họ.

- Hủy Tử ca ca, huynh có biết người chết là ai không?

Dương Thủ Văn lắc đầu, cười hỏi:

- Ta đương nhiên không biết, chẳng lẽ các đệ đã từng gặp rồi?

Một đứa bé hạ thấp giọng nói:

- Hủy Tử ca ca, đệ thật sự đã gặp người kia rồi…. Hôm trước đệ đi lên núi hái thuốc, thấy người này đi về hướng ngọn núi. Đúng rồi, gã còn hỏi đệ hướng đi Di Lặc tự như nào, còn trả cho đệ hai văn tiền nữa.

Nói xong, đứa bé kia lẳng lặng lấy ra hai miếng Khai Nguyên Thông Bảo, hơi có ý khoe khoang.

Dương Thủ Văn hơi híp tròng mắt lại, nhận hai miếng Khai Nguyên Thông Bảo trên tay cậu bé, cầm trong tay gảy hai cái, hắn đột nhiên hỏi:

- Sơn Cẩu Tử, cho ta hai văn tiền này nhé? Ta cho đệ năm văn tiền, nhưng đệ không được nói chuyện này cho người khác biết.

Sơn Cẩu Tử gần như không suy nghĩ, lập tức đồng ý thỉnh cầu của Dương Thủ Văn.

Theo cậu, Hủy Tử ca ca quả nhiên là rất ngốc, không ngờ dùng năm văn tiền đổi lấy hai văn tiền. Có lời mà không lấy chính là khốn kiếp. Sơn Cẩu Tử đương nhiên đồng ý, sau khi nhận lấy tiền của Dương Thủ Văn bèn dẫn những đứa trẻ khác chạy đi.

Dương Thủ Văn cất kỹ đồng tiền, đi thẳng về nhà.

Đừng thấy Dương Thủ Văn sống tại thôn nhỏ này mười mấy năm, nhưng trên thực tế cũng không quá thân quen với người trong thôn.

Người trong thôn không thích giao tiếp với kẻ ngốc. Khi Dương Đại Phương còn sống, đều có lão ra mặt; mà sau khi Dương Đại Phương qua đời, trong nhà còn có Dương thị. Nếu Dương thị không giải quyết được vấn đề, đều có người đi tìm Dương Thừa Liệt can thiệp.

Dương Thủ Văn về đến nhà, nói cho Dương thị có lẽ Dương Thừa Liệt sẽ trở về, sau đó đi vào hậu viện.

- Ấu Nương, rót cho ta một cốc nước, là nước ấm nhé.

Ấu Nương đang ở trong vườn hoa chơi đùa, nghe Dương Thủ Văn gọi, lập tức thánh thót đáp, rất nhanh bưng tới một cốc nước ấm.

Đặt bát nước tại hiên cửa, Dương Thủ Văn khoanh chân ngồi xuống.

- Hủy Tử ca ca, huynh làm gì vậy?

Ấu Nương cũng không chơi ở vườn hoa nữa mà bắt chước Dương Thủ Văn, khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, tò mò hỏi.

Dương Thủ Văn cười cười, hạ giọng nói:

- Ấu Nương, ta làm trò ảo thuật cho muội xem nhé?

- Ảo thuật? Hay quá! Ấu Nương thích nhất là xem trò vui.

Ấu Nương lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ bàn tay nhỏ bé với nhau cười vui vẻ.

Dương Thủ Văn thì lấy ra hai đồng tiền kia, ném vào bát nước. Sau đó hắn ngồi đó, lẳng lặng nhìn nước trong bát, nhìn không hề chớp mắt.

Ấu Nương mở to đôi mắt đen tròn, cũng nhìn theo Dương Thủ Văn. Một lúc lâu sau, cô bé ấm ức nói:

- Hủy Tử ca ca, huynh định làm trò ảo thuật gì… Mắt của Ấu Nương cay quá mà không thấy ảo thuật gì cả?

- Không có ư?

Trên mặt Dương Thủ Văn lại lộ chút vui mừng, hắn chỉ vào một tầng váng dầu lơ lửng trên mặt nước, hạ thấp giọng nói:

- Ấu Nương thấy không, đây là cái gì?

- Váng dầu?

Dương Ấu Nương nhu thuận trả lời, sau đó nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn nói:

- Hủy Tử ca ca, vừa rồi muội bưng tới là bát nước sạch đấy, không có váng dầu nha. Váng dầu này từ đâu mà ra? Chẳng lẽ Hủy Tử ca ca biết biến ra sao? Sao lại biến thành được ạ?

- Nhìn này, váng dầu này có mùi vị không?

- Có!

Ấu Nương bưng bát nước lên, dùng cái mũi nhỏ hít hít:

- Hơi tanh, giống như mùi mỡ dê.

- Vậy là được rồi.

Dương Thủ Văn đổ nước trong bát đi, sau đó đưa hai đồng tiền kia cho Ấu Nương.

- Cám ơn Ấu Nương giúp ta làm trò ảo thuật, đây là phần thưởng tặng cho Ấu Nương.

Ấu Nương không hiểu, nhưng vẫn vô cùng vui mừng nhận lấy đồng tiền.

Dương Thủ Văn đứng lên, duỗi lưng một cái, giật giật tứ chi, sau đó thở một hơi thật dài.

Hắn đi xuống hiên cửa, đi vào vườn hoa dừng lại đó, ánh mắt lướt qua vườn hoa, nhìn về hướng Hổ Cốc Sơn mênh mông.

Di Lặc tự?

Dương Thủ Văn bắt đầu híp mắt lại, lẩm bẩm, trong mắt càng lóe lên tia tò mò sáng rọi.

Đến bữa trưa, Dương Thừa Liệt cùng Dương Thụy đi vào nhà. Đầu tiên ông cùng Dương Thụy thắp hương cho Dương Đại Phương, sau đó dùng cơm ở chính đường.

Dựa theo quy củ đời Đường, Dương Đại Phương mất, Dương Thừa Liệt hẳn phải giải quan túc trực bên linh cữu ba năm, nhưng Xương Bình ở nơi biên ải lạnh khủng khiếp, hoàn cảnh cuộc sống ác liệt, bổng lộc lại thấp, còn vô cùng nguy hiểm. Người bình thường, đặc biệt là người có chút căn cơ đều không muốn tới nơi này nhậm chức. Hơn nữa Dương Thừa Liệt ở tại Xương Bình mười mấy năm vẫn khiêm tốn, nhân duyên coi như không tệ, cho nên Dương Thừa Liệt từng đề xuất giải quan túc trực bên linh cữu lai bị quan trên cự tuyệt.

- A Súc Nô, con thật to gan.

Sau buổi cơm trưa, Dương Thừa Liệt dẫn Dương Thủ Văn tới linh đường.

Vừa đóng cửa, sắc mặt của ông trầm xuống, trầm giọng nói:

- Xem ra chứng si kia của con rất hay, lại dám đánh đệ đệ của mình, còn yêu cầu Nhị Lang bẩm báo chi tiết, con muốn thế nào? Có phải muốn nhân cơ hội thử sự kiên nhẫn của ta đúng không?

Tim Dương Thủ Văn đập thình thịch, cúi đầu không trả lời.

Lúc bị sét đánh, bị hôn mê, hắn cảm nhận được sự lạnh lùng của Dương Thừa Liệt đối với hắn, tựa như có nguyên do bất đắc dĩ nào đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch