Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 3: Dương Nhị Lang (thượng) (1)

Chương 3: Dương Nhị Lang (thượng) (1)



Nhà của Dương Thủ Văn ở sau thôn, tọa lạc bên một dòng suối nhỏ, nhìn qua con suối là Hổ Cốc Sơn mênh mông.

Một tiểu viện độc lập có ba tòa năm gian phòng ốc.

Minh đường phía trước, sương phòng phía sau, hình thành hai viện trước sau, càng toát lên phong cách lịch sự tao nhã và mộc mạc.

Dương Thủ Văn dừng ở trước cửa, không đợi gọi cửa đã thấy cửa viện mở ra một khe nhỏ, một bóng dáng nhỏ xuất hiện sau cửa.

- Hủy Tử ca ca, sao lại về muộn như vậy?

Bóng hình xinh đẹp kia nhào vào lòng Dương Thủ Văn, sau đó là giọng nói ngây thơ vang lên.

Dương Thủ Văn mỉm cười, chân mày lộ rõ tia yêu thương khôn kể, ôm đối phương vào lòng.

- Hôm nay Đại Hoàng hơi kích động, cho nên về muộn một chút… Khà khà, hôm nay Ấu Nương ở nhà có ngoan không đấy?

Người được Dương Thủ Văn ôm trong lòng nhìn khoảng tám chín tuổi, tóc chải song nha kế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tựa như quả táo chín, vô cùng đáng yêu. Cô bé đáng yêu này tên là Dương Noãn, nhũ danh Ấu Nương. Cô bé và Dương Thủ Văn không hề có quan hệ máu mủ gì, mà là con gái của nữ đầu bếp trong nhà, có thể nói Dương Thủ Văn chứng kiến cô bé lớn lên từ nhỏ.

Ước chừng chín năm trước, một phụ nữ mang bầu ngất xỉu trước cửa Dương gia.

Lúc ấy tổ phụ của Dương Thủ Văn Dương Đại Phương thấy người phụ nữ đó đáng thương đã chứa chấp đối phương. Mấy tháng sau, cô gái đó sinh ra một bé gái, chính là Dương Noãn đang nằm trong lòng Dương Thủ Văn hiện giờ. Sau khi Dương Noãn được sinh ra, người phụ nữ kia liền ở lại trong thôn, trở thành đầu bếp của Dương gia. Về phần cha của Dương Noãn là ai, Dương thị không nói, Dương Đại Phương cũng không hỏi.

Tóm lại Dương Noãn lấy họ mẹ, trở thành cái đuôi nhỏ của Dương Thủ Văn.

Sau khi Dương Đại Phương mất, Dương Thừa Liệt bỏ mặc Dương Thủ Văn, Dương thị liền chống đỡ mọi thứ.

Cô bé bật cười giòn giã ở trong lòng Dương Thủ Văn đáp:

- Ấu Nương ngoan nhất, hôm nay còn giúp mẹ giặt quần áo cho ca ca.

- Thật ư?

Dương Thủ Văn tỏ vẻ tán thưởng, nhấc cô bé lên cao.

- Ấu Nương thật giỏi nha.

Cô bé đáng yêu cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo quanh quẩn bên tai Dương Thủ Văn.

Lúc này, cửa viện mở ra, một người phụ nữ trung niên đi vào, mặc quần áo vải, tóc cài một cây trâm gỗ, bên hông buộc một tạp dề vải bông. Thấy Dương Thủ Văn, người phụ nữ này nở nụ cười hiền lành, hạ thấp giọng nói:

- Hôm nay Đại lang về muộn, Ấu Nương còn khóc đòi đi tìm cậu đấy.

- Để thím lo lắng rồi, ngày mai tôi nhất định về sớm.

Người phụ nữ kia chính là Dương thị, mẹ của Ấu Nương.

Về phần bà tên là gì, Dương Thủ Văn cũng không biết.

Trước kia hắn đần độn, cũng không nhớ được nhiều việc, cho nên vẫn xưng hô là thím, thậm chí quên cả tên thật của Dương thị.

Dương thị dắt con bò vàng đi vào trong sân, buộc vào trong chuồng.

Dương Thủ Văn thì ôm Dương Noãn đi theo sau, buộc lại trâu cho Dương thị thật chắc, xong xuôi hắn mới buông Dương Noãn, cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé đi vào chính đường.

Trong phòng rộng như vậy chỉ có ba người ở.

- Ấu Nương đi lấy nước đi. Đại Lang vất vả cả ngày, tắm rửa trước đi, cơm chiều sẽ xong ngay đây.

Dương Noãn vâng một tiếng, chạy đi lấy nước.

Dương Thủ Văn nói:

- Thím, cháu đi vấn an ông nội trước đã rồi sẽ quay lại.

Dương Đại Phương đã mất hai năm, nhưng hằng ngày Dương Thủ Văn vẫn thắp hương cho ông, coi như thỉnh an.

Dương thị đáp một câu rồi vào nhà bếp chuẩn bị cơm chiều. Mà Dương Thủ Văn thì đi qua chính đường ra đằng sau, đi vào hậu viện.

Trong hậu viện, có một vườn hoa, tọa lạc bên dòng suối nhỏ.

Trái phải đều có khu sương phòng, mỗi khu sương phòng có ba gian. Trước kia lúc Dương Đại Phương còn sống, hàng ngày Dương Thừa Liệt sẽ nghỉ một ngày, dẫn người nhà đến bái kiến. Tuy nhiên từ sau khi Dương Đại Phương ốm chết, căn nhà này cũng trở nên vắng lạnh, cả nhà Dương Thừa Liệt sống ở thị trấn, trừ những ngày hiến tế phải có mặt thì y rất ít khi đến nơi này.

Tuy nhiên mỗi gian phòng ốc đều được thu dọn sạch sẽ.

Dương thị là người chịu khó, hàng ngày đều sẽ quét tước dọn dẹp phòng ốc.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Dương Thủ Văn đi vào một gian sương phòng, thắp đèn, sau đó đến trước linh vị trong phòng, đốt ba nén hương.

- Ông nội, cháu về rồi.

Hắn cắm hương xong, ngồi trước linh vị, lẩm bẩm:

- Hôm nay Đại Hoàng như bị điên, suýt nữa làm tổn hại đến trẻ con trong thôn, cũng may cháu tập võ với ông nội từ nhỏ, có sức khỏe, cuối cùng chế phục được Đại Hoàng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch