Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 6: Dương Nhị Lang (hạ) (2)

Chương 6: Dương Nhị Lang (hạ) (2)
Nếu như không có bài đồng dao kia, cách làm của Dương Thừa Liệt sẽ bị những quan viên khác phản đối. Nhưng vì bài đồng dao đó, Dương Thụy trở thành chấp y cũng là điều hợp lý, thậm chí ngay cả Huyện lệnh, Huyện thừa và Chủ bộ cũng không có dị nghị với điều này.

Về phần người khởi xướng bài đồng dao này cũng không khó đoán. Hiện tại Dương Thủ Văn đã tỉnh táo lại, chỉ cần nghiền ngẫm một chút là có thể đoán ra manh mối.

Người được lợi từ bài đồng dao này là ai? Tám mươi đến chín mươi phần trăm chính là người khởi xướng. Nói thật, Dương Thủ Văn cũng không quan tâm đến thân phận chấp y chẳng ý nghĩa gì kia, mấu chốt là Dương Thụy quá mức ngang ngược, còn khiến Ấu Nương sợ hãi khóc lên, Dương Thủ Văn tuyệt đối không bỏ qua.

Dương Thừa Liệt ở trong huyện thành, chẳng quan tâm gì tới hắn. Mười bảy năm qua, đối với Dương Thủ Văn mà nói, người thân nhất không ai ngoài ông nội và mẹ con Dương thị.

Âu Nương trong lòng hắn không phải nô tì, mà là muội muội của hắn, là người thân của hắn. Dương Thụy làm Ấu Nương sợ hãi khóc lên, tựa như chạm phải vảy ngược của Dương Thủ Văn, trong tình huống như vậy, hắn tất nhiên không khách khí với Dương Thụy.

- Ngươi ngươi cái gì? – Dương Thủ Văn cười lạnh lùng nói:

- - Có phải cảm thấy kỳ lạ, không ngờ ta đoán được chân tướng đúng không?

Nhị Lang, không phải ta thông minh mà là ngươi quá ngu ngốc. Ngươi cho là chuyện này ngươi làm kín kẽ không một khe hở hay sao? Ngươi cho là tìm một vài đứa trẻ lan truyền ra ngoài là có thể bình yên vô sự ư? Ta cho ngươi biết, trên dưới toàn thành đều hiểu rõ là kẻ nào gây nên. Chẳng qua đây là việc nhà chúng ta, người ta không muốn quan tâm đến, cũng lười để ý tới.

Vừa nói, Dương Thủ Văn ngồi xuống, vỗ vào má Dương Thụy.

- Sở dĩ ta không đi giải thích, là vì ta biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Ngươi cho là ngươi ám hại được ta thì mình được lợi sao? Ta cho ngươi biết, toàn bộ Xương Bình từ trên xuống dưới đều biết đó là chuyện gì, bao gồm cả cha. Có điều ngươi không cần thể diện của Dương gia, nhưng cha và ta lại không thể không cần.

- Không phải ngươiNgươi không phải là…

- Ta không phải tên đần đúng không?

Dương Thủ Văn điềm nhiên nói:

- Hẳn ngươi nhất định không ngờ được, trận sấm vài ngày trước kia không ngờ đã trị được chứng đần độn của ta. Đúng rồi, gần đây trong thôn có một số ít người nói kiếp trước ta là người xấu, cho nên bị sét đánh, nói vậy cũng quan hệ với kiếp trước của ngươi.

Nhưng Nhị lang à, ngươi cũng đã biết cái gọi là “tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường” rồi đúng không? Nếu hôm nay ngươi đã đến đây, ta sẽ không so đo, để mặc Nhị thiếu gia ngươi ở tại trang này. Có điều ngươi quá đắc ý, đắc ý khiến ta cảm thấy nếu không dạy dỗ ngươi một chútl, quả thật là có lỗi với trận sấm sét đó.

Nói xong, Dương Thủ Văn làm mấy việc cùng lúc, quạt liên tiếp mười mấy cú bạt tai vào mặt Dương Thụy.

Mười mấy bạt tai này dù không dùng lực mạnh, nhưng vẫn đánh cho mặt Dương Thụy đầy máu.

- Hủyảo Tử ca ca, đừng đánh nữa.

Ấu Nương chạy đến ôm lấy tay Dương Thủ Văn, ngăn lại.

- Ấu Nương không đau. Nếu Hủy Tử ca ca cứ đánh Nhị thiếu gia, A Lang mà biết nhất định sẽ trách Hủy Tử ca ca đó.

Đôi mắt của Ấu Nương ngập nước, trông mong nhìn Dương Thủ Văn.

Dáng vẻ đáng thương của cô bé khiến cho Dương Thủ Văn mềm lòng, liền ngừng tay ôm Ấu Nương vào lòng.

- Ấu Nương ngoan nhất, là ca ca không tốt, không nên đánh người.

Tuy nhiên có một số ít người vẫn phải dạy bảo mới được. Nhị lang, hôm nay ta nể mặt Ấu Nương mà không so đo với ngươi nữa. Lần sau hãy nghĩ kỹ, nếu còn tái phạm, Dương Thủ Văn ta đã không còn là tên đần như trước đây nữa, ngươi cứ thử xem.

Lúc này đầu óc của Dương Thụy đang mơ hồ, hai má sưng đỏ tụ máu, máu từ trong mũi miệng chảy ra.

Y tâm cơ thâm trầm, có trí tuệ, thậm chí còn sáng tác ca dao…Nhưng bất kể thế nào, đều không thể thay đổi được y vẫn là một thiếu niên mười ba tuổi. Vừa rồi mấy bạt tai kia của Dương Thủ Văn đã đánh cho Dương Thụy hết hồn. Thấy Dương Thủ Văn ngừng lại, lúc này Dương Thụy mới ôm đầu đứng lên, nhưng vẫn hung tợn gườm gườm nhìn Dương Thủ Văn.

- Còn trợn mắt nhìn ta nữa, ta sẽ móc hai mắt của ngươi ra. – Dương Thủ Văn quay lại, lạnh lùng nói.

Dương Thụy sợ hãi tái mặt đi, vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Dương Thủ Văn.

- Theo ta vào.

Dương Thủ Văn nói xong, quay người buông Ấu Nương xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé đi vào chính đường, vừa đi vừa nói:

- Thím à, có thể ăn cơm rồi. Cháu đói bụng.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch