Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 65: Nhà trọ Hồng Phúc (hạ) (2)

Chương 65: Nhà trọ Hồng Phúc (hạ) (2)


Cửa ra vào có ba người áo đen, còn có bảy tám người áo đen đứng ở hành lang, mỗi người đều rình chằm chặp như hổ rình mồi.

Những người này thật không tầm thường chút nào.

Dương Thủ Văn múa đao động thủ chống lại hai người áo đen.

Hai người áo đen kia thân thủ không tầm thường, chỉ sợ so với Dương Thừa Liệt còn cao hơn một bậc.

Những người này cũng không phải thích khách đánh lén huyện nha, chỉ sợ là lai lịch không...... Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn không khỏi có chút luống cuống, nhưng hắn nhanh chóng ổn định tâm trạng. Đơn đao tung bay, ánh đao xuất ra từng đạo hồ quang, trong lúc nhất thời hai người áo đen mặc dù liên kết giáp công nhưng lại bị Dương Thủ Văn đánh lui lại sau liên tiếp, đã sắp bại đến nơi.

- Ồ.

Người trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, đột nhiên đứng thẳng người lên.

- Hóa ra tên tiểu tử này.... thân thủ cũng không tầm thường.

Lão thầm nói, sau đó quát lên:

- Hai người Vương Quang Vinh, Mã Thành quả là rác rưởi, sau khi trở về nhất định phải rèn luyện thân thể, Trương Tiến, Trương Bưu các ngươi mau lên.

Hai người áo đen từ mái hiên thoát ra, một người cầm thương, còn một người mang theo bảo kiếm.

Hai người này gia nhập khiến áp lực của Dương Thủ Văn tăng lên gấp bội.

- Này, các ngươi lấy đông bắt nạt ít còn gì là hảo hán.

- Ha ha, tiểu tử ngươi dám nửa đêm đến thăm dò ta tất sẽ có ác ý, chúng ta cần gì khách khí với ngươi?

Người trung niên nói xong cười ha hả.

Chỉ có điều gã ta cười chưa xong đã thấy thân thủ Dương Thủ Văn đột nhiên trùng xuống, thân hình uống éo bay lượn, một đạo hắc ảnh bay ra đánh ngay mặt Trương Tiến, mặt Trương Tiến bị đánh chảy máu, tay liền buông thương lớn ôm kín mũi.

- Tiểu tử dám dùng ám khí?

Người trung niên giận tím mặt đẩy Hồ Cơ bên người ra, vụt đứng lên.

- Bốn người tiến lên.

Ba người đứng ở cửa cùng một người đứng ở cửa hiên liền xông lên vây Dương Thủ Văn vào giữa.

Đúng lúc này ba mũi ám khí trong tay Dương Thủ Văn liền bay ra, nhắm phía cửa bắn tới khiến ba người áo đen vội lắc mình né tránh. Hắn thừa dịp bọn họ né người tránh, nhanh chóng thu bảo đao hướng cửa bên ngoài chạy trốn.

Cùng lúc đó người trung niên nhặt lấy cung tiễn nhắm ngay vào Dương Thủ Văn.

Tuy nhiên ông ta chần chừ không bắn ra mũi tên kia, khi thấy Dương Thủ Văn lao ra sân những người khác tiếp tục truy kích, đột nhiên ông ta để cung xuống.

- Không cần đuổi theo nữa.

Ông ta hô lên một tiếng, những người áo đen kia lập tức dừng bước lại.

Một người trong đó kinh ngạc nói:

- Công tử, vì sao không để chúng tôi đuổi theo?

Người trung niên khẽ mỉm cười hạ giọng nói:

- Cần gì truy bắt? Chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, ta đã biết hắn ta là ai tại sao phải sợ hắn chạy trốn? Còn nữa, hắn chạy còn cha hắn có thể chạy sao? Truy đuổi có gì tốt.

Hiển nhiên người trung niên đã nhận ra thân phận của Dương Thủ Văn.

- Nhưng....

Người trung niên khoát tay chặn lại, hạ giọng nói:

- Không cần khẩn trương, hắn ta hôm nay đến đây, sợ là vì trận đại hỏa ngày hôm qua, không phải vì nhằm vào chúng ta, nếu hắn ta thông minh thì... Sẽ không để lộ ra, dù hắn ta không thông minh hắn cũng không muốn mình bị lộ. Bây giờ chúng ta lộ diện không tốt, từ từ đã, sớm muộn gì chúng ta cũng thu thập tên tiểu tử này.

Nói hết câu, sắc mặt ông ta trầm xuống.

Đi đến cửa sân, ông ta xoay người nhặt hòn đá cuội lớn trên mặt đất.

- Không ngờ ba người các ngươi sợ tảng đá đến mức né tránh?

Ba người áo đen giữ cửa lập tức cúi đầu, bọn họ tỏ vẻ thẹn thùng.

- Trương Tiến, thật xấu hổ khi ngươi được mệnh danh mạnh như hổ, còn các ngươi nữa, ba bốn người liên kết lại không ngờ không đánh lại một đứa con nít.

- Công tử, không phải chúng tôi không có khả năng, mà tên tiểu tử kia....

- Được rồi, đừng vội giải thích với ta, điều ta muốn nói là các người đã quá thoải mái.

- Khi về đến Lạc Dương tất cả đi Mang Sơn, đến lúc đó ta muốn các ngươi luyện tập thật chăm chỉ, các người nhớ rõ chứ.

Bốn người áo đen nghe nói thế mặt hiện lên tia sầu khổ.

- Công tử.....

- Hừ!

Người trung niên hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đi ra cửa viện.

Nhìn trên đường mòn không có dấu chân nào cả, không biết Dương Thủ Văn chạy đi nơi nào.

Vẻ tức giận trên mặt người trung niên biến mất, khóe miệng gã hơi nhếch lên lẩm bẩm nói:

- Không nghĩ ở một huyện Xương Bình này cũng có ngọa hổ tàng long, tuy nhiên như vậy cũng tốt, chuyện kế tiếp có lẽ càng lúc càng náo nhiệt đây, ta thật sự muốn xem.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch