Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 155: Túi xách

Chương 155: Túi xách





Diệp Thanh Hạm nghe nói Tăng Nghị đang đứng ngoài cổng trường, ngay lập tức nói:

- Anh chờ đó, tôi lập tức ra ngay.

Người trước kia dẫn Diệp Thanh Hạm đi hát là Tôn Duệ lúc này cũng bước đi bên cạnh. Hai người vừa mới đánh cầu lông ở sân vận động, đang chuẩn bị đi tắm. Cô hỏi:

- Là ai điện thoại vậy? Xem bộ dạng của em rất vui.

- Không cần nói bừa, là Tăng Nghị đấy.

Diệp Thanh Hạm sắc mặt đỏ lên. Cô cảm thấy rất cao hứng, quên mất bên cạnh mình vẫn còn có người. Vừa rồi bộ dạng vui vẻ kia toàn bộ lọt vào mắt Tôn Duệ.

Tôn Duệ ánh mắt sáng ngời hỏi:

- Là tên tiểu quan liêu đấy à?

- Cái gì tiểu quan liêu? Thật khó nghe! Tăng Nghị chỉ là một bác sĩ.

Diệp Thanh Hạm lập tức chỉnh ngay:

- Em không phải đã nói với chị rồi sao? Bệnh của mẹ em chính là nhờ Tăng Nghị chữa khỏi.

- Chà, cũng không biết tính danh của tên tiểu quan liêu này là ai nói vậy ta?

Tôn Duệ liền trêu ghẹo.

Diệp Thanh Hạm mặt càng đỏ hơn. Lúc trước ngoại hiệu này vẫn là do cô hay gọi. Lập tức bước chân nhanh hơn nói:

- Không thèm nghe chị nói nữa. Em còn phải ra ngoài cổng đón Tăng Nghị đây.

- Chị cũng đi!

Tôn Duệ theo sát đằng sau:

- Đã lâu rồi không gặp tên tiểu quan liêu đó.

Diệp Thanh Hạm bắt đầu tức lên:

- Đã bảo cách xưng hô này thật khó nghe mà.

- Được rồi, được rồi.

Tôn Duệ mở tay một cách bất đắc dĩ.

- Gọi là bác sĩ Tăng, được chưa?

Tăng Nghị đậu xe trước cổng trường đại học Vinh Thành, đứng dựa vào cửa xe đợi Diệp Thanh Hạm.

Lúc này một chiếc xe BMW chạy tới. Một cô gái diện mạo xinh đẹp, ăn mặc rất mốt thò đầu ra, nhìn xung quanh, rồi gọi Tăng Nghị:

- Này, anh có thể chuyển chiếc xe của anh sang bên cạnh được không?

Tăng Nghị nhíu mày. Loại giọng điệu như ra lệnh của đối phương khiến hắn rất không thích. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy khoảng trống bên cạnh rất rộng rãi, hoàn toàn đủ để đậu một chiếc xe một cách nhẹ nhàng. Hắn lên tiếng:

- Cô tự đậu đi. Tôi đâu làm ảnh hưởng đến cô.

Cô gái kia lại nói:

- Anh có bị sao không? Hay là không có tố chất? Anh đậu xe như vậy thì ai mà đậu xe được nữa chứ? Tôi nói cho anh biết, nếu xe của tôi bị trầy xước gì thì anh đền không nổi đâu.

Tăng Nghị không thèm phản ứng lời cô gái, thầm nghĩ cô ta bị thần kinh rồi. Xe của tôi phù hợp với tiêu chuẩn lưu thông trong nước, cô còn muốn tôi đậu như thế nào nữa. Chính cô đụng vào xe người khác thì chính là kỹ thuật dừng đậu xe không được tốt. Đâu có liên quan gì đến người khác. May mà cô đi xe BMW, nếu mà đi xe Maserati thì chắc khi lưu thông ngoài đường cái, các xe khác phải tránh xa, tránh bị cô đụng phải quá?

Cô gái thấy Tăng Nghị căn bản không thèm để mình vào mắt thì liền lớn tiếng hơn nói:

- Nói anh đấy! Chưa từng nghe qua à?

- Em im miệng đi cho anh!

Ở vị trí lái phụ đột nhiên nhảy xuống một người. Anh ta quát cô gái trong xe một tiếng, rồi chạy đến trước mặt Tăng Nghị, hỏi:

- Anh là Trưởng phòng Tăng?

Tăng Nghị liếc mắt nhìn đối phương, cảm thấy rất quen mặt nhưng tạm thời không nhớ ra là ai

- Anh là….

- Tôi là Bảo Tài!

Người nọ lập tức mỉm cười, vươn hai tay với Tăng Nghị:

- Dương Bảo Tài, bạn học của Diệp Thanh Hạm, lần trước chúng ta đã gặp mặt trước cửa Venus.

Tăng Nghị chợt nghĩ ra, rồi chợt bắt tay nói:

- Là cậu à? Tôi nhớ ra cậu rồi.

- Là tôi, là tôi…

Dương Bảo Tài trên mặt cười như nở hoa. Y không nghĩ tới Tăng Nghị lại có thể nhớ rõ mình.

Tăng Nghị quay đầu lại nhìn thấy chiếc BMW thì liền hỏi:

- Là xe của cậu à? Có đậu vào được không? Nếu không thì tôi chuyển xe cho cậu vào?

Dương Bảo Tài liền liên tục xua tay, nói không ngừng:

- Không cần, không cần đâu. Tôi vào được mà.

Y giải thích nói:

- Vừa rồi là bạn gái của tôi. Cô ấy mới học lái xe nên kỹ thuật dừng đậu xe vẫn còn non lắm. Anh cũng không cần chấp nhặt cô ấy làm gì.

Nói xong, Dương Bảo Tài xoay qua cô gái, nét mặt sa sầm nói:

- Em còn ngồi ngốc trong xe làm gì? Còn không mau hướng Trưởng phòng Tăng xin lỗi đi.

Thấy cô gái không nhúc nhích, Dương Bảo Tài liền tức giận, hai ba bước mở cửa xe, một tay túm lấy cô gái bước xuống xe nói:

- Dám nói chuyện với Trưởng phòng Tăng như vậy, tố chất của em đi chỗ nào rồi? Mau qua xin lỗi đi.

Cô gái bị Dương Bảo Tài túm cánh tay làm cho đau đớn, liền xoa tay nói:

- Dương Bảo Tài, anh phát điên gì thế? Anh làm em đau quá.

Dương Bảo Tài oán hận trừng mắt nhìn cô gái:

- Em chờ đó!

Nói xong, y nhảy vào trong xe, rất nhanh đem chiếc xe đậu lại một chỗ. Sau đó kéo cô gái đi tới nói:

- Trưởng phòng Tăng, tôi dẫn cô ấy đến xin lỗi anh đây.

Tăng Nghị cũng không thích dây dưa mãi nên khoát tay nói:

- Thôi được rồi!

Dương Bảo Tài lại cứ nghĩ Tăng Nghị không thật sự bỏ qua hoặc là đang giả bộ. Y nói với cô gái:

- Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi, lại còn há miệng ra này này cái gì nữa. Giáo dục của em đi đâu hết rồi? Một chỗ đậu xe rộng như thế nào, còn không đủ để đậu chiếc xe của em sao? Anh cũng không tin, nếu hôm nay chủ xe không có ở đây thì chắc em không đậu xe được quá?

Cô gái cau mày, vẻ mặt khó chịu, trong bụng thầm nghĩ Dương Bảo Tài bị bệnh thần kinh gì thế? Không phải là hai tai một cổ họng sao? Còn về phần chiếc xe tải rách nát của người đang đứng trước mặt kia thì có gì hay? Trong xe thì bày đầy những thùng đầy mỡ phát ngấy, lại còn mang biển số của địa phương bên ngoài. Vừa nhìn thấy thì biết rằng từ nông thôn đến đây. Nơi này là Vinh Thành, một Trưởng phòng nho nhỏ từ cơ sở đến thì có gì đáng sợ.

Cô gái rất không tình nguyện, nhưng Dương Bảo Tài đã nói như vậy thì cô cũng không mạnh miệng nữa, đành lên tiếng:

- Rất xin lỗi, thái độ của tôi vừa rồi không được tốt.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút thành ý nào, hoàn toàn nói cho có lệ.

Tăng Nghị cũng lười chấp nhặt với cô gái. Tức giận với người như thế hoàn toàn không đáng. Lập tức hắn chẳng thèm chú ý đến đối phương, xoay qua nhìn vào cổng trường.

Dương Bảo Tài rất tức giận, hận không thể cho cô gái kia một bạt tai. Chính mình thật sự có mắt như mù, như thế nào lại tìm một cô gái chẳng ra gì như thế này làm bạn gái. Một chút nhãn lực cũng đều không có. Bố đây có muốn bám cũng chưa chắc gì có thể bám tới được. Liền bị cô một miệng làm phật ý người ta như vậy.

Lần trước cha của Dương Bảo Tài là Dương Phúc Tinh có mời Vệ Tử Cương dùng cơm. Dương Bảo Tài cũng có tham dự, trong bữa tiệc y nói bóng nói gió hỏi về bối cảnh của Tăng Nghị. Vệ Tử Cương cái gì cũng không nói, chỉ vươn một ngón tay chỉ lên trần nhà.

Chỉ một ngón tay nhưng cũng khiến cho Dương Bảo Tài sợ hãi. Trong mắt của y, Vệ Tử Cương đã là một nhân vật mánh khóe thông thiên. Nhưng trong mắt của Vệ Tử Cương thì Tăng Nghị mới là một nhân vật thông thiên. Bối cảnh sau lưng đó Dương Bảo Tài không thể tưởng tượng được. Bởi vì căn bản đó là người của thế giới mà y không thể tiếp xúc đến được.

- Trưởng phòng Tăng, cô ấy tố chất kém, anh không cần chấp nhặt với cô ấy làm gì. Khi trở về, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc giáo dục cô ấy một phen.

Dương Bảo Tài lại vội vàng bồi thêm một câu.

Cô gái kia lập tức có dấu hiệu trở mặt. Dương Bảo Tài, tôi tốt xấu gì cũng là bạn gái của anh? Sao anh lại làm nhục tôi như vậy? Tôi đã hướng anh ta xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?

Dương Bảo Tài tím mặt, hung hăng trừng mắt nhìn cô gái. Cô gái lúc này đem những điều mình bất mãn nuốt vào trong. Nhưng lại mất hứng than thở một câu:

- Em về trường học trước!

Nói xong, cô mở cửa xe BMW, cúi đầu lấy đồ đạc ở bên trong.

Dương Bảo Tài xấu hổ nhìn Tăng Nghị cười. Cúi đầu nhìn thấy biển số xe của Tăng Nghị, y tìm được đề tài liền nói ngay:

- Trưởng phòng Tăng là người Long Sơn à? Haha, tôi cũng là người Long Sơn đấy. Tôi sinh ra ở huyện Bắc Vân. Sau này mới đến Vinh Thành.

Tăng Nghị thản nhiên cười nói:

- Phải không? Thật sự là trùng hợp!

Nói xong, Tăng Nghị liền hướng cổng trường vẫy tay. Hắn đã nhìn thấy Diệp Thanh Hạm.

Diệp Thanh Hạm cũng vẫy tay, mỉm cười bước qua bên Tăng Nghị.

- Trưởng phòng Tăng là đến tìm Thanh Hạm à?

Dương Bảo Tài cười rạng rỡ, thầm nghĩ Diệp Thanh Hạm thật là may mắn, không ngờ lại có thể quen biết một nhân vật lợi hại như vậy.

Khi Diệp Thanh Hạm đến gần, Dương Bảo Tài mới tiến lên chào hỏi:

- Thanh Hạm, mọi người mới vừa chơi cầu lông à?

Diệp Thanh Hạm nhìn thấy Dương Bảo Tài liền hỏi:

- Dương Bảo Tài, sao anh cũng ở đây?

Dương Bảo Tài cười nói:

- Tôi là tình cờ gặp mặt, vừa vặn gặp được Trưởng phòng Tăng ở đây.

Diệp Thanh Hạm liền gật đầu, sau đó quay mặt nhìn Tăng Nghị, cắn môi cười nói:

- Anh về Vinh Thành khi nào? Công việc gần đây bận rộn không?

- Bận, bận đến đầu tắt mặt tối. Hôm nay vừa lúc mới được rảnh rỗi.

Tăng Nghị cười. Hắn nhìn thấy Tôn Duệ sau lưng Diệp Thanh Hạm, lại nói:

- Đại ngôi sao ca nhạc, mấy hôm trước tôi đến khách sạn Thanh Giang nhưng không nhìn thấy cô.

Tôn Duệ khoát tay, làm ra một bộ dạng vô cùng khó nói:

- Đừng nói nữa. Thanh Hạm thì không hát nữa, tôi thì một người quá mệt mỏi, chẳng tìm được ai để giúp đỡ. Đành phải nghỉ ngơi trước thôi.

Cô cười nói tiếp:

- Tôi bảo anh đấy, anh cũng quá trọng sắc khinh nghĩa đi. Tới cửa trường học, không ngờ chỉ nhớ được mỗi đại mỹ nữ Thanh Hạm của chúng tôi thôi, mà chẳng nhớ gì tôi cả.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Tăng Nghị cười:

- Là tôi sai rồi!

Tôn Duệ khoát tay nói:

- Thôi đi, không so đo với anh nữa. Nhưng anh cũng không thể tay không đến gặp Thanh Hạm được, không có thành ý chút nào. Nào có người như anh theo đuổi một cô gái, ít nhất cũng phải có một bó hoa tặng Thanh Hạm chứ. Anh nói có đúng không?

Diệp Thanh Hạm lập tức đỏ mặt. Cô giơ tay nhéo sau lưng Tôn Duệ một cái nói:

- Chị đang nói mù quáng cái gì thế? Cái gì hoa hay không hoa?

Nói xong lại vội vàng giải thích với Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, anh đừng nghe lời chị ấy nói. Chi ấy thích nhất là nói bừa như thế này.

- Haha, ai nói là tôi không mang quà tặng cho cô ấy chứ? Có mà!

Tăng Nghị cười, bước ra đằng sau xe, từ bên trong lấy ra một cái túi xách màu đỏ, nói:

- Đại ngôi sao, túi xách này là tặng cho cô. Về sau đừng nói tôi là trọng sắc khinh nghĩa nữa nhé. Lời này nếu rơi vào tai lãnh đạo của tôi thì sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của tôi đấy.

Tôn Duệ không nghĩ tới Tăng Nghị thật đúng là có mang theo lễ vật, liền tiếp nhận. Nhưng khi vừa thấy vật bên trong thì liền trả trở về, xua tay nói:

- Tôi không nhận đâu. Món quà này rất quý.

Tôn Duệ hoảng sợ, không nghĩ tới cái túi mà Tăng Nghị tặng lại là túi xách hiệu LV. Loại túi xách hiệu LV này cô đã từng nhìn qua, cửa hàng bán độc quyền một cái cũng phải hai ngàn đồng. Cho nên cô chỉ nhìn chứ không dám mua.

- Hàng mua ngoài vỉa hè đấy, năm mươi đồng một cái.

Tăng Nghị cười, đưa lại cái túi cho Tôn Duệ:

- Nhận lấy đi, tuy rằng không đáng giá nhưng của ít lòng nhiều. Tôi đi xa lắm mới mua được đấy.

Tôn Duệ nghe Tăng Nghị nói như vậy thì lúc đó mới mỉm cười nhận lấy cái túi xách nói:

- Cảm ơn!

Chỉ có điều, khi cầm lấy cái túi xách trong tay, Tôn Duệ như thế nào cũng đều cảm thấy nó không giống hàng giả. Bất kể là chất liệu hay là kiểu dáng đều rất tinh xảo, so với cửa hàng độc quyền còn muốn thật hơn.

- Dựa theo cách nói của chị, Tăng Nghị hiện tại tặng túi xách cho chị, chẳng lẽ cũng nói là anh ấy theo đuổi chị sao?

Diệp Thanh Hạm lúc này trêu ghẹo, tuy nhiên trong lòng lại thất vọng. Quà tặng đầu tiên của Tăng Nghị lại là tặng cho Tôn Duệ.

Tôn Duệ là người có tính cách chững chạc, đối với sự trêu ghẹo của Diệp Thanh Hạm không thèm để ý. Cô đeo túi xách lên vai, rồi lại giận dữ nói:

- Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc người ta nhìn trúng không phải là chị, có phải không Trưởng phòng Tăng?

Tăng Nghị cười nhưng không nói gì, xoay người lấy từ trong xe ra một cái túi xách màu cam, đưa tới trước mặt Diệp Thanh Hạm, cười ha hả nói:

- Thanh Hạm, đây là tặng cho cô.

- Túi xách của Hermes!

Bạn gái lúc nãy của Dương Bảo Tài lúc này đi ngang qua, nhìn thấy túi xách trên tay Tăng Nghị liền kêu lên. Cô tiến lên hai bước rồi nói:

- Cái túi xách này làm làm theo yêu cầu, ở trên còn có tên của thợ thủ công.

Diệp Thanh Hạm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái kia thì trong lòng lập tức vui vẻ hẳn lên. Tăng Nghị tặng quà cho mình còn tốt hơn so với Tôn Duệ. Điều này làm cho cô cảm thấy thư thái. Tâm lý của con gái thường rất phức tạp. Cái gì cũng muốn phải hơn người khác.

Dương Bảo Tài thấy bạn gái của mình nhìn không chớp mắt cái túi xách kia thì liền nói:

- Một hàng fake của nó không thì phải mấy chục ngàn rồi.

Diệp Thanh Hạm vừa nghe, cũng vội vàng xua tay:

- Cái này mắc lắm, anh hãy lấy về đi.

- Nhận lấy đi. Kỳ thật thì tôi cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật. Đây đều là túi xách của người khác tặng cho chị Nam. Chị ấy không dùng đến, nên đưa lại cho tôi.

Tăng Nghị cười ha hả. Vi Hướng Nam là kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Trong nhà có hẳn một ngăn tủ đựng túi xách. Có khi là của người khác tặng, có lúc lại là cửa hàng cho. Tuy nhiên, Vi Hướng Nam ngoại trừ một số túi xách ngoại mà mình vừa ý là dùng, còn lại bao nhiêu chỉ để trưng bày. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng. Cô nghe Tăng Nghị nói muốn đến gặp Diệp Thanh Hạm, nên đem những cái túi xách không dùng đến bỏ lên xe Tăng Nghị.

Bạn gái của Dương Bảo Tài vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệp Thanh Hạm. Túi xách của Hermes rẻ nhất cũng mấy chục ngàn. Bản fake thì không cần phải nói, thấp nhất cũng phải là mười ngàn. Hơn nữa, không phải có tiền là có thể mua được. Có một số hàng có kiểu dáng kinh điển, phải chờ cả mấy năm sau mới có thể mua được. Muốn nói Dương Bảo Tài là con nhà giàu mới nổi, nhưng cũng không thể mua nổi mặt hàng xa xỉ phẩm này.

Cô liếc mắt nhìn đằng sau xe của Tăng Nghị, lập tức mở to hai mắt, thiếu chút nữa không thở nổi. Đẳng sau xe không ngờ còn có bảy tám cái túi xách nữa. Tất cả đều là thứ mình thích.

Cô cảm giác đầu óc của mình bắt đầu mơ hồ. Đây đến tột cùng là ai vậy? Lái một chiếc xe mục nát chẳng ai thèm, nhưng bên trong lại chất đầy những túi xách đắt tiền. Cô nhìn túi xách của Diệp Thanh Hạm, rồi lại nhìn túi xách của Tôn Duệ, trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Chờ mong Tăng Nghị sẽ nể mặt Dương Bảo Tài mà tặng cho mình một cái.

Ai ngờ Tăng Nghị lại rầm một tiếng, đóng cửa xe lại:

- Chúng ta đi vào thôi. Bên trong xe của tôi còn có mang theo đặc sản Nam Vân. Một nửa là tặng cho các cô, còn một nửa là mang cho người khác.

- Mang cho ai vậy?

Tôn Duệ hiếu kỳ hỏi:

- Cũng học chung trường với chúng ta sao? Là nam hay nữ?

- Là một tiểu sư muội của hai người. Năm nay vừa mới đến học đại học Vinh Thành.

Tôn Duệ liền nhìn Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm dù sao cũng không phải là lão chính khách, nên không kìm chế được sắc mặt của mình. Sắc mặt của cô liền thoáng biến hóa, có chút khẩn trương.

- Cô ấy tên là Lưu Tư Kỳ, nhà của Nam Vân. Ba cô ấy nhờ tôi mang thịt khô đến đây giùm.

Tăng Nghị cười:

- Tôi đối với trường đại học này không quen thuộc lắm. Lát nữa nhờ các cô mang hộ giùm.

Diệp Thanh Hạm nhẹ nhàng thở ra nói:

- Được, cô ấy học khoa nào?

- Khoa Luật!

Tăng Nghị nói xong, từ trong xe ôm lấy một cái thùng giấy.

Dương Bảo Tài lúc này xông lên, đoạt lấy cái thùng trong tay Tăng Nghị nói:

- Để tôi mang đến nơi cho.

Tăng Nghị cảm thấy ngại:

- Để tôi mang được rồi. Cái thùng toàn là dầu mỡ, dính hết quần áo của cậu đấy.

- Không có việc gì, không có việc gì. Quần áo này của tôi không có đáng tiền.

Dương Bảo Tài cười, liên tục lắc đầu, không để cho Tăng Nghị khách khí, liền ôm lấy cái thùng đi vào trong trường, lại nói:

- Khoa Luật à? Tôi biết chỗ đó. Tôi ở đây cũng được coi là nửa chủ nhà, sao lại có thể khiến cho Trưởng phòng Tăng tự mình ôm thùng chứ.

Bạn gái của Dương Bảo Tài thấy Tăng Nghị vẻ mặt ngượng ngùng thì trong lòng nghĩ, nếu anh cảm thấy ngại thì nên tặng cho tôi một cái túi xách đi.

Ai ngờ cô ta lại thất vọng một lần nữa. Tăng Nghị khóa cửa xe lại, đuổi theo Dương Bảo Tài:

- Bảo Tài, cậu buông xuống đi. Để tôi mang được rồi.

Dương Bảo Tài cảm thấy cái thùng hơi nặng, nhưng hiện tại nghe hai chữ “Bảo Tài” thì trực giác như được tiếp thêm sức mạnh, dưới chân như có súng bắn đạn, cả người sung mãn sức mạnh, càng đi càng có lực, cũng không cần biết thùng nặng hay không, cứ thế tiến về phía trước.

Tăng Nghị rất nhanh đuổi theo Dương Bảo Tài. Dương Bảo Tài không buông cái thùng ra, cuối cùng đành phải mỗi người khiêng một tay. Dương Bảo Tài lúc này mới đồng ý.

Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đi ở phía sau lắc đầu. Dương Bảo Tài ở đại học Vinh Thành cũng được xem là nhân vật nổi danh. Chiếc xe BMW của y ra vào cả ngày trong trường học, cũng khiến cho không biết bao nhiêu cô gái ham thích hư vinh phải hâm mộ. Nhưng ai ngờ, so với Tăng Nghị, Dương Bảo Tài quả thật không đáng xem xét. Anh ta giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải ôm đùi Tăng Nghị.

Tôn Duệ nhỏ giọng nói:

- Thanh Hạm, người giống như Tăng Nghị, vừa có tiền lại vừa làm quan cũng không nhiều lắm. Em phải biết nắm bắt cơ hội.

Diệp Thanh Hạm lại đỏ mặt, vẻ mặt uy hiếp nhìn Tôn Duệ:

- Chị còn nói như vậy nữa thì em trở mặt ngay đấy.

- Kiêu ngạo thì nên kiêu ngạo. Nên xuống tay thì phải xuống tay.

Tôn Duệ cười:

- Em nếu không thích Tăng Nghị thì chị đành ra tay vậy.

- Chị dám!

Diệp Thanh Hạm nóng nảy.

- Haha, còn nói là không thích. Nóng quá đi!

Tôn Duệ đeo cái túi xách của mình lên vai rồi nheo hai mắt nói:

- Em cứ mạnh miệng đi. Chị thấy Tăng Nghị khi bị người khác đoạt đi rồi, thì lúc đó em sẽ hối hận như thế nào.

Diệp Thanh Hạm nhìn theo bóng dáng của Tăng Nghị, cắn môi rồi sau đó đuổi theo. Cô cảm thấy Tăng Nghị quả thật rất ưu tú.

Khi đến dưới lầu ký túc xá nữ của khoa Luật, Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ bước vào, đi tìm Lưu Tư Kỳ mà Tăng Nghị đã nói.

Một lát sau, thấy ba người cùng bước ra. Lưu Tư Kỳ khá câu nệ nhìn Tăng Nghị. Sau khi nhận ra thì cô liền nói:

- Trong nhà đã điện thoại cho em. Cảm ơn anh đã mang giúp đồ giùm em.

- Khách khí như vậy làm gì? Cũng tiện đường thôi mà.

Tăng Nghị mở thùng ra nói:

- Thường xuyên đến tiệm cơm này em để ăn. Miễn phí mãi nên anh cảm thấy hơi ngượng.

Tăng Nghị mang một gói thịt khô thật to cùng với một chút dưa muối mà Lưu lão tam tự tay làm đưa cho Lưu Tư Kỳ. Còn lại là cho Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm nhìn thoáng qua bên trong thì sợ đến mức kêu lên một tiếng:

- Kia là cái gì?

Tăng Nghị cười nói:

- Là thịt đầu heo? Là thức ăn mà cha của Lưu Tư Lỳ đã làm. Ngon lắm đấy nhé.

Tôn Duệ cũng nhìn thoáng qua trong cái thùng, bĩu môi nói:

- Thật là xấu!

- Vốn sớm mang đến cho em, nhưng anh bận quá, kéo dài cả nửa tháng. Thật là ngại!

Tăng Nghị cười:

- Tư Kỳ, em mang thức ăn lên đi. Tối nay anh mời mọi người dùng cơm.

- Không cần, không cần đâu.

Lưu Tư Kỳ liên tục xua tay:

- Buổi tối em còn phải tự học nữa.

Dương Bảo Tài lúc này lên tiếng:

- Cùng đi thôi. Dù sao thì em cũng phải ăn cơm mà. Chúng ta không phải là người ngoài, đều là bạn học chung trường với em. Vừa vặn làm quen với nhau một chút. Sau này trong trường có xảy ra chuyện gì thì cứ nói cho anh biết. Anh Tăng mời ăn cơm, sau đó tôi sẽ mời mọi người đi hát.

Ở đây đều là người trẻ tuổi. Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đều là những người thích hát. Dương Bảo Tài đề nghị như vậy liền đồng ý ngay. Lưu Tư Kỳ suy nghĩ một chút, cũng không phản đối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch