Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 209: Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn

Chương 209: Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn





Phàn Cửu Giang sau khi đọc xong quyết định lại hắng giọng nói tiếp:

- Hy vọng các đơn vị của huyện Nam Vân có thể lấy bài học hai sự cố vừa qua để tăng cường trách nhiệm kiểm tra và quản lý của mình một cách có hiệu quả. Tiến hành phòng ngừa và ngăn chặn những tai họa ngầm có thể phát sinh.

Khang Đức Lai tâm trạng liền chìm xuống. Quyết định xử lý này đối với huyện Nam Vân trước mắt là đình chỉ vô thời hạn toàn bộ công trình đang trong giai đoạn mấu chốt và những công trình mới.

Phê duyệt này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nhiệt tình của nhà đầu tư đối với triển vọng sản xuất của huyện Nam Vân.

Tuy nhiên, ở thành phố đã ra quyết định xử lý. Khang Đức Lai có muốn giải thích với Phàn Cửu Giang cũng không còn ý nghĩa. Quan trọng nhất lúc này chính là khẩn trương chỉnh đốn, giải quyết vấn đề thiết bị công trình còn thiếu, giải thích với thành phố, tranh thủ sớm ngày khởi công trở lại.

- Huyện ủy Nam Vân nhất định sẽ quán triệt quyết định xử lý của thành phố. Thiết thực làm tốt công tác chỉnh đốn, sáng tạo ra một hoàn cảnh xây dựng ưu việt hơn.

Khang Đức Lai biểu lộ thái độ. Tuy nhiên thần sắc của ông lại rất nghiêm trọng.

Phàn Cửu Giang sau khi đọc xong quyết định xử lý, cũng không nói thêm cái gì. Dưới lời mời nhiệt tình của Huyện ủy, Phàn Cửu Giang đã nghỉ lại tại nhà khách Huyện ủy.

Sau khi sắp xếp xong cho Phàn Cửu Giang ở nhà khách Huyện ủy, Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai lên đường đến thành phố.

Quyết định này đối với tình thế trước mắt của huyện Nam Vân sẽ tạo thành đả kích rất lớn.

Khang Đức Lai sắc mặt thâm trầm nói:

- Hai sự kiện vừa rồi đều phải nghiêm túc xử lý để đạt được mục tiêu chỉnh đốn.

- Vâng!

Tương Trung Nhạc lên tiếng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó mà làm được. Vì thành phố chỉ yêu cầu chỉnh đốn chứ chưa đề ra một tiêu chuẩn cụ thể nào cho việc chỉnh đốn cả. Việc này thật không dễ làm. Chỉ có thể tùy theo mức độ nghiêm trọng mà xử lý.

Tăng Nghị không có đến nhà khách Huyện ủy. Hắn đem xe đậu vào bóng tối chỗ đối diện, trong lòng tự hỏi, việc hôm nay rất không bình thường. Ở huyện còn chưa đưa ra được kết quả điều tra cụ thể thì quyết định xử lý của thành phố đã xuống tới. Dường như điều này rất khẩn cấp.

Nghĩ đến chuyện xây dựng trường đại học Y, Tăng Nghị cảm thấy rất có thể là thành phố mượn đề tài để nói chuyện của mình, cấp cho huyện Nam Vân một trừng phạt.

Tăng Nghị thầm nghĩ nếu không hài lòng thì lãnh đạo thành phố Long Sơn cũng nên tìm biện pháp khác để trừng phạt huyện Nam Vân. Vì sao lại muốn dùng chiêu tổn hại này chứ?

Chẳng lẽ muốn huyện Nam Vân phát triển thất bại thì mới có thể thỏa mãn tâm trạng của thành phố, thể hiện ra quyền uy của lãnh đạo sao?

Mấu chốt chính là chuyện xây dựng trường đại học Y. Lúc này ở huyện rất nhiều người có lẽ sẽ đang hận mình, cứ xây dựng nhà máy là được rồi, còn muốn làm cái gì là trường đại học Y nữa chứ. Xông ra họa rồi còn gì!

Thấy xe của Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc rời khỏi, Tăng Nghị cũng khởi động xe chậm rãi rời khỏi nhà khách Huyện ủy.

Hắn nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào đây.

Yến Trị Đạo ngày hôm sau cũng từ miệng của Yến Dung biết được quyết định xử lý của thành phố thì cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Ông mấy ngày hôm trước cũng đã đến thăm qua các công trình ở huyện Nam Vân. Nói thật, công tác an toàn ở đây so với thành phố còn làm tốt hơn.

Việc thiếu thiết bị công trình ông sau khi trở về thành phố cũng đã phản ánh lại.

Hiện tại, quả nhiên vì tranh đoạt thiết bị công trình mà xảy ra chuyện. Ở thành phố vào lúc này nghĩ như thế nào lại không giải quyết việc thiết bị công trình bị thiếu mà lại đình chỉ vô thời hạn các công trình của huyện Nam Vân.

Việc này giống như là bắt đúng mạch nhưng lại mở sai phương thuốc.

Nghĩ đến vấn đề này, Yến Trị Đạo muốn tìm Diêu Tuấn Minh để nói lên cái nhìn của mình.

- Lão Yến, tình huống cụ thể anh không hiểu sao?

Diêu Tuấn Minh đối với Yến Trị Đạo cũng coi như thân tín.

- Bất luận cái gì phát triển đều không thể lấy tai nạn chết người làm tiêu chuẩn. Đây chính là nguyên tắc của thành phố và là điểm mấu chốt không thể đụng vào. Chúng ta mượn cơ hội này để cấp cho các đồng chí ở huyện Nam Vân một lời cảnh báo.

Yến Trị Đạo cũng không còn biện pháp. Tuy nhiên, ông ta với cái nhìn cực đoan của Diêu Tuấn Minh thì không ủng hộ.

Tình huống cụ thể của huyện Nam Vân ông ta còn hiểu biết hơn nhiều so với thành phố. Bởi vì con gái của ông công tác tại đó. Nhưng ngược lại, ông cảm thấy thành phố đối với tình huống trước mắt của huyện Nam Vân cũng không thể giải thích.

Chỉ nhìn số liệu một cách đơn thuần thì căn bản không thể biết được chuẩn xác tình huống ở huyện Nam Vân. Cần phải chính mình đi xuống để cảm nhận.

Tiềm năng của huyện Nam Vân cũng không thể dùng các con số để biểu hiện ra ngoài.

Mạnh Tử đã nói qua đôi bên cùng có lợi thì phải cân nhắc sự lợi hại trong đó. Yến Trị Đạo rất uyển chuyển nói ra ý kiến của bản thân để có thể tránh đi những thương tổn, tránh cho những thương tổn này một khi được tạo ra thì không thể vãn hồi.

Huyện Nam Vân vì muốn tranh thủ sớm ngày khởi công lại, cho nên đã ra quyết định xử lý hai sự kiện vừa rồi.

Đối với sự cố thứ nhất, người chịu trách nhiệm lớn nhất là Dương Phúc Tinh thì phải đóng tiền phạt.

Sự cố thứ hai, người phụ trách hai đội công trình theo mức độ nghiêm trọng của sự việc thì truy cứu trách nhiệm hình sự và hủy bỏ toàn bộ đội công trình. Đồng thời truy cứu trách nhiệm của phòng Xây dựng huyện.

Công ty xây dựng công trình của huyện còn có hai nhân viên bị xử phạt mất chức.

Khang Đức Lai mang theo quyết định xử lý tự mình đến thành phố trình cho Diêu Tuấn Minh và Trần Quốc Khánh.

Từ văn phòng của Diêu Tuấn Minh đi ra, Khang Đức Lai ở thang máy đụng phải Yến Trị Đạo.

- Phó chủ tịch thành phố Yến.

Khang Đức Lai gương mặt ngưng trọng biến mất, tươi cười chào hỏi Yến Trị Đạo.

Yến Trị Đạo hơi khoát tay nói:

- Bí thư Khang đến báo cáo công tác với Chủ tịch Diêu à?

Khang Đức Lai gật đầu:

- Là sự cố xây dựng công trình.

- Thế nào? Ở thành phố có nói cụ thể ngày nào khởi công lại không?

Yến Trị Đạo hỏi. Đối với sự việc này ông cũng khá quan tâm.

Khang Đức Lai thở dài, từ chối cho ý kiến.

Yến Trị Đạo hơi cau mày một chút nhưng rồi giãn ra ngay:

- Ông cũng đừng sốt ruột. Chỉ cần dựa theo yêu cầu của thành phố tiến hành chỉnh đốn thật sự thì tôi tin rằng rất nhanh sẽ có thể khởi công thôi.

Yến Trị Đạo dừng một chút rồi hỏi:

- Hạng mục trường đại học Y tiến triển thuận lợi chứ?

Khang Đức Lai biết Yến Trị Đạo đây là nhắc nhở mình hành động lần này của thành phố là có liên quan đến nó.

Sự việc lần này có liên quan đến hạng mục trường đại học Y Khang Đức Lai cũng đã sớm nghĩ tới. Tuy nhiên chuyện này ông không có khả năng trình bày với thành phố. Chuyện này từ đầu đến đuôi đều do Tăng Nghị phụ trách, chẳng lẽ chính mình lại có thể lấy việc xử phạt Tăng Nghị cho thành phố coi sao?

Điều này không thực tế. Tăng Nghị tuy rằng chỉ là một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư nhưng trước mắt ở huyện có công rất lớn.

Tất cả các hoạt động lớn nhỏ ở huyện đều do Tăng Nghị chu toàn. Nếu xử phạt Tăng Nghị thì huyện Nam Vân lập tức ngừng phát triển ngay.

Yến Trị Đạo cũng là nghe được phong thanh, nên nói cho Khang Đức Lai một chút. Nói xong câu này, ông ta nâng đồng hồ lên nhìn rồi nói:

- Tôi còn có chuyện phải làm. Không nói chuyện với ông nữa.

Nói xong, hai tay chắp sau lưng bước ra khỏi thang máy.

Sau khi trở lại huyện Nam Vân, Tăng Nghị đã ngồi chờ sẵn trong phòng của Khang Đức Lai.

- Bí thư Khang, ngày chính xác có thể khởi công thành phố có đề cập không?

Tăng Nghị hỏi.

Khang Đức Lai lắc đầu, ngồi vào bàn làm việc của mình.

- Trước mắt nhà đầu tư có thái độ gì không? Cậu nhất định phải làm tốt công tác trấn an bọn họ. Nói cho bọn họ biết cục diện này chỉ là tạm thời. Ở huyện sẽ nhanh chóng giải quyết.

Tăng Nghị cười khổ, biết Khang Đức Lai lần này đến thành phố là không công, không có thu hoạch gì cả.

Trước tình hình càng ngày có càng nhiều du khách tiếp nhập vào huyện Nam Vân, thái độ trước mắt của nhà đầu tư đương nhiên là lo lắng.

Tất cả mọi người đang chờ ngày hoàn công, sớm ngày khai trương kiếm tiền. Hiện tại kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.

Hơn nữa thiết bị công trình đều là do mọi người thuê tới. Kéo dài một ngày là phải trả tiền thuê một ngày.

Sự cố đã qua đi một tuần, vậy mà không có thời gian khởi công chính xác. Nếu cứ như vậy thì đội công trình chỉ có thể giải tán.

- Bí thư Khang, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sự việc lần này mình phải gánh tránh nhiệm rất lớn.

- Thủ tục xây dựng công trình đều là do tôi liên hệ giải quyết. Nhà khách Bạch Vân xây dựng cũng là do tôi làm. Hiện tại xảy ra sự cố tôi cũng phải chịu trách nhiệm.

Tăng Nghị từ trong túi xách lấy ra một phong thư:

- Đây là đơn tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch