Nhà của Diệp Thanh Hạm không lớn, chỉ là hai phòng ngủ, một phòng khách. Tuy nhiên được quét dọn rất sạch sẽ, bài trí đâu vào đấy. Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thanh thoát.
David có vẻ rất hứng thú, sau khi được Lý Tĩnh Phương cho phép thì bắt đầu đi tham quan trong nhà.
Tăng Nghị đi theo y nhìn qua phòng của Diệp Thanh Hạm. Đây là căn phòng giống như mọi căn phòng khác của con gái. Bài trí rất ấm áp và đáng yêu. Trên tường cũng dán đầy những tấm poster của những nhân vật như nam nghệ sĩ, hoặc những nhân vật hết lòng vì nhân loại. Trên giá sách thì đầy sách. Ngoại trừ tài liệu chuyên môn thì còn rất nhiều truyện ký, ví dụ như “Phu nhân Curie”, “ Niềm tin của tôi”…Ngoài ra còn có một số quyển sách tâm linh, ví dụ như “Thanh âm của cánh đồng bát ngát”, “Phàm tử huấn”.
Diệp Thanh Hạm hơi cảm thấy ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên có người nam bước vào căn phòng của cô:
- Phòng của tôi rất đơn sơ. Mọi người ra phòng khách ngồi đi.
- Nam Dương Chư Cát lư, Tây Thục Tử Vân đình. Khổng Tử vân: Hà lậu chi hữu?
(Nam Dương lều Gia Cát, Tây Thục Tử Vân đình
Khổng Tử viết: “Thô lậu nơi nao?)
Tăng Nghị khẽ mỉm cười:
- Phòng tuy là đơn sơ, nhưng lại là đạo đức cao sang.
Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Lâu Thất Minh” của Lâu Vũ Tích. Hiện tại người đọc sách thường hay chọn lựa những quyển sách có hiệu quả và lợi ích để đọc, ví dụ như “Làm sao để lấy được chồng tỷ phú?”, “Làm thế nào để nói chuyện?”, “Thiết lập mạng lưới quan hệ”….Người đọc sách giống như Diệp Thanh Hạm thì thật ra rất ít. Khó trách trên người cô lại tỏa ra một khí chất u lan cốc độc đáo như vậy.
David không thể nào hiểu được lời nói của Tăng Nghị, liền hỏi:
- Có ý gì vậy?
Điều này có giải thích cũng không được gì. Văn hóa Trung Mỹ khác biệt rất lớn. Tăng Nghị nói:
- Tôi nghe nói ở nước Mỹ có một tỷ phú, nhưng lại ở trong một căn nhà nhỏ ở nông thôn, lái một chiếc xe ô tô cũ, nhưng lại quyên tặng mấy tỷ đô la Mỹ cho người khác. Nhà tuy rằng rất nhỏ, nhưng bên trong lại là một người có tình yêu rộng lớn. Đó chính là ý tứ này.
David liền gật đầu, nụ cười trên mặt rạng rỡ. Cũng không biết anh ta có hiểu hay là không hiểu.
Trở lại phòng khách, Lý Tĩnh Phương bắt đầu dọn đồ ăn. Trên bàn bày những dĩa lớn dĩa nhỏ, đều là món ăn sở trường của bà. Lại còn có món canh óng vàng, khiến người ta nhìn thấy nước miếng cũng phải chảy ra.
- Không cần khách sáo, cứ tùy ý mà ngồi.
Lý Tĩnh Phương dọn chén đũa, đặt lên trên bàn. Khi đặt tới chỗ David, bà còn cố ý hỏi một câu”:
- Có dùng đũa quen không? Để cô tìm cho cháu một cái thìa hoặc một cái dĩa ăn?
David đã từng có cô bạn gái người Trung Quốc, cho nên có thể sử dụng đũa:
- Cháu dùng đũa được rồi.
Hôm nay trên bàn cơm đa phần là nữ nên không có rượu. Lý Tĩnh Phương giơ đồ uống lên đầu tiên, cười nói:
- Mọi người có thể đến nhà cô làm khách, cô vui lắm. Hôm nay mọi người không cần khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà.
Tăng Nghị buông cái ly, gắp một miếng thức ăn, liền khen:
Tăng Nghị từ khi đi làm cho tới nay, xã giao hơi nhiều. Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm như hôm nay thì không nhiều lắm, lập tức cười nói:
- Cháu đây không khách sáo đâu.
Nói xong bắt đầu há to mồm dùng bữa.
Thấy Tăng Nghị ăn ngon, Lý Tĩnh Phương cũng cảm thấy vui vẻ. Đây chứng tỏ tay nghề của mình cũng còn rất tốt.
Vừa ăn vừa nói chuyện, không khí trên bàn cũng dần dần thân mật hơn. Lý Tĩnh Phương cũng biết David không phải là bạn trai của Tôn Duệ, mà là khách do Tăng Nghị mời đến.
Biết được Lý Tĩnh Phương là người mà Tăng Nghị dùng phương pháp ăn cơm uống rượu trước kia để chữa bệnh, David lại càng cảm thấy hứng thú. Càng không ngừng hỏi thăm tình huống lúc đó. Sự thật khiến cho y không thể tin nổi. Nếu ăn cơm uống rượu mà có thể chữa khỏi bệnh thì việc kinh doanh thuốc của mình chẳng phải là phá sản sao? Bác sĩ của bệnh viện tỉnh chỉ nói cho y biết là có ca bệnh như vậy chứ không nói vì sao lại trị như vậy. Điều này khiến cho y rất hoang mang.
Tăng Nghị liền giải thích một chút cho y biết ý nghĩa của việc trị liệu này. Lúc ấy chủ yếu là do say rượu ngã sấp xuống, gan không thể trở lại vị trí như bình thường. Khi uống rượu thì phổi trướng lên, ăn cơm thì dạ dày trướng lên, mượn lực đó để đẩy gan trở về vị trí cũ. Cũng không nhất định phải giải phẫu làm gì.
David gật đầu. Uống rượu trướng phổi, ăn cơm trướng dạ dày. Đây là kiến thức phổ thông, nhưng có thể nghĩ đến biện pháp này để chữa bệnh thì rất ít người. Gặp được loại tình huống này, mặc kệ là hiểu về y thuật hay không thì phản ứng đầu tiên chính là giải phẫu.
Cơm ăn được một nửa thì có người gõ cửa. Lý Tĩnh Phương đứng dậy đi ra, sau đó cười nói:
- Là Trưởng phòng Lưu à, mau mời vào.
Một người đàn ông trung niên bước vào, hướng bàn ăn bên này nhìn lướt qua. Bởi vì người của ông ta rất gầy, nên quần áo trên người trông có vẻ rộng thùng thình, giống như là khoác hơn là mặc. Trong tay Trưởng phòng Lưu có mang theo một điếu thuốc, hai ngón tay cầm thuốc vàng đen, răng trong miệng cũng vàng khè:
- Trong nhà khá náo nhiệt nhỉ?
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Đều là khách của tôi. Trưởng phòng Lưu, mời ngồi. Tôi đi rót nước cho anh.
- Chỉ nói mấy câu, rất nhanh thôi.
Trưởng phòng Lưu ngồi xuống một tấm sofa cũ rích, nhếch chân bắt chéo, phía sau ông ta còn có hai người đi theo, trên cánh tay áo còn có dòng chữ “Bảo vệ”.
Lý Tĩnh Phương nói:
- Chỉ là chút việc nhỏ, như thế nào còn phiền Trưởng phòng Lưu đích thân đến. Nếu không thì ngày mai tôi tìm anh?
Trong nhà đang có khách, Lý Tĩnh Phương không muốn khách bị quấy rầy.
Trưởng phòng Lưu khoát tay chặn lại nói:
- Việc này kéo dài cũng không phải là biện pháp. Phải giải thích cho rõ ràng chứ. Giải thích xong thì biết nên làm cái gì, và khẩn trương xử lý, bà nói có đúng không?
Lý Tĩnh Phương hơi nắm chặt tay, trên mặt có chút khó chịu. Việc này chẳng có gì để nói, hơn nữa đây cũng không phải là lúc để nói việc này.
Trưởng phòng Luu lại lôi ra một quyển sổ đặt trên đùi, sau đó hút một hơi thuốc, rồi dụi xuống sàn nhà:
- Bây giờ bà xem đi, ở trên đây ghi rõ ràng mạch. Năm đó lão Diệp nhà bà tử vong do tai nạn lao động, đã xin trợ cấp tử vong. Nhà máy đã chi cho bà tổng cộng là tám chục ngàn, đúng không?
Tăng Nghị cũng không rõ lắm đây là có chuyện gì, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hạm, hắn thấy cô cũng là cắn chặt răng, nắm chặt chiếc đũa trong tay, ánh mắt có chút phẫn nộ.
- Đây là nợ cũ của nhà máy, tổng không có sai.
Trưởng phòng Lưu dùng sức đập đập quyển sổ, nhìn Lý Tĩnh Phương.
Lý Tĩnh Phương thơm:
- Đúng là như vậy.
- Bà thừa nhận thì tốt rồi.
Trưởng phòng Lưu khép lại quyển sổ, dựa vào ghế sofa, bày ra tư thế rất là thoải mái, miệng nhả khói tiếp:
- Nếu là một lần xin trợ cáp thì cần phải nói là về sau không còn quan hệ gì đến nhà máy, đúng hay không? Nếu đã không còn quan hệ với nhà máy nữa vậy thì mẹ con hai người ở trong căn nhà này là không thích hợp, đúng hay không? Nhà máy vẫn còn rất nhiều công nhân mới tới chưa có nhà ở, đúng hay không? Ý kiến đó là không làm không được, hiểu chưa?
Tăng Nghị liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra là muốn đuổi mẹ con Diệp Thanh Hạm ra ngoài.
Lý Tĩnh Phương nói:
- Trưởng phòng Lưu, lão Diệp vì nhà máy mà phải trả giá bằng mạng sống. Chẳng lẽ anh ấy không phải người của nhà máy?
Trưởng phòng Lưu nói quanh co, không chịu trả lời.
- Căn nhà này là năm đó nhà máy phân cho lão Diệp. Lão Diệp nếu là người của nhà máy, và tôi là người nhà của anh ấy, vì sao lại không thể ở?
Lý Tĩnh Phương hỏi.
- Thôi đi!
Trưởng phòng Lưu lại nhả ra khói thuốc:
- Nhà máy cho các người ở đây hơn mười năm, một phân tiền cũng không thu, coi như là hết lòng giúp đỡ. Các người dù sao cũng nên vì nhà máy mà suy xét một chút, đúng hay không?
Lý Tĩnh Phương nói:
- Trưởng phòng Lưu, không thể nói như vậy, chuyện gì cũng đều phải nói lý chứ. Chúng tôi ở nơi này, không phải là nhận bố thí từ nhà máy. Mà là chúng tôi đáng được nhận. Chúng tôi là người nhà của nhân viên nhà máy Lam Quang.
Trưởng phòng Lưu có chút không kiên nhẫn nói:
- Vấn đề là lão Diệp chết rồi, đúng hay không?
- Lão Diệp là vì nhà máy này mà chết. Cái mạng của anh ấy không dành cho mẹ con chúng tôi mà là dành cho nhà máy.
Lý Tĩnh Phương nói đến đây, nước mắt lại tuổi ra. Sau khi chồng qua đời, chỉ còn có một mình bà nuôi Diệp Thanh Hạm lớn lên, có thể nói là trăm đắng nghìn cay. Bình thường bị không ít người ức hiếp, nhưng không nghĩ tới những người này lại muốn lấy đi căn nhà mà lão Diệp để lại.
Diệp Thanh Hạm dằn chiếc đũa xuống bàn, chạy đến đỡ lấy Lý Tĩnh Phương:
- Mẹ, không cần nói nhiều với ông ta làm gì, cùng lắm thì chúng ta ra tòa thôi.
Trưởng phòng Lưu lên tiếng:
- Đây là phòng ở của nhà máy, các người có quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu. Cho dù có ra tòa, thì cũng không có khả năng thắng, đúng hay không?