Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 240: Địa ngục không cửa

Chương 240: Địa ngục không cửa





Trưởng phòng Lưu sắc mặt tối sầm. Ông ta cảm thấy Khương Tân Kiến đang mắng vào mặt mình. Mặt của ông ta còn chưa đến phiên Khương Tân Kiến mắng:

- Tiểu Khương, đây là chuyện của nhà máy, cậu không nên trộn lẫn vào, sẽ làm cho Giám đốc Khương khó xử. Dù sao cũng là nhiều người tức giận khó phạm thôi.

-Nhiều người tức giận khó phạm? Một nhà máy lớn như vậy, chẳng lẽ lại dung túng cho bọn đạo chích đổi trắng thay đen?

Khương Tân Kiến quơ cánh tay, làm ra bộ dạng cực kỳ tức giận.

Trưởng phòng Lưu sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ai là bọn đạo chích? Con mẹ cậu mới là bọn đạo chích đấy.

- Bọn họ không phải là cảm thấy nhà cô Lý không còn làm việc cho nhà máy nữa sao?

Khương Tân Kiến tròng mắt vừa chuyển nói:

- Việc này dễ giải quyết thôi. Tiểu Hạm không phải sắp tốt nghiệp rồi à? Tôi sẽ bảo ba tôi cho Tiểu Hạm vào nhà máy, xem ai còn có ý kiến nữa không?

Trưởng phòng Lưu không khỏi khâm phục cái tên Khương Tân Kiến này. Tiểu tử này giống y như bố của gã. Ngoài miệng thì nói đường hoàng, chính khí nghiêm nghị, giống như chính mình đã cho người khác nhiều ưu đãi. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, tiểu tử này từ đầu đến đuôi một chút trả giá cũng không có. Căn phòng này vốn thuộc về Lý Tĩnh Phương, cậu cho dù không đem Diệp Thanh Hạm an bài vào nhà máy thì căn phòng này cũng là của người ta.

Tiểu tử này tay không bắt giặc, còn muốn gia đình người ta phải mang ơn. Không phải phá hư bình thường, mà quả thực so với bố của y còn ghê gớm hơn. Trưởng phòng Lưu cảm giác đằng sau của mình phát lạnh lên.

Khương Tân Kiến nhìn Diệp Thanh Hạm:

- Tiểu Hạm, em đừng sợ, Việc này đã có anh làm chủ cho em. Anh hiện tại sẽ đi tìm ba của anh.

Nói xong, y kéo tay Diệp Thanh Hạm.

Mắt thấy sắp nắm được tay Diệp Thanh Hạm, không trung lại xuất hiện một bàn tay, bắt lấy cánh tay của Khương Tân Kiến.

- Cảnh sát Khương công tác bận rộn, việc nhỏ như vậy tôi thấy không nên làm phiền anh.

Tăng Nghị đẩy tay Khương Tân Kiến ra, nói:

- Cảnh sát Khương cũng nên về nhà ăn cơm sớm một chút.

Khương Tân Kiến sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Y kỳ thật là đuổi theo Tăng Nghị. Từ công trường học, y đã nhìn thấy Diệp Thanh Hạm bước lên xe Tăng Nghị. Lúc ấy, sắc mặt của y tím tái, một đường đuổi theo Diệp Thanh Hạm về nhà, có thể nói là sớm muốn thu thập Tăng Nghị. Nhất là giọng điệu nói chuyện của Tăng Nghị, hoàn toàn coi rẻ mình. Chính anh ta mới phải về nhà ăn cơm đấy.

- Anh đang làm gì đấy? Đây là chuyện của tôi và Tiểu Hạm, không cần anh quan tâm.

Khương Tân Kiến nói.

Tôn Duệ liền phì một ngụm nói:

- Anh có biết xấu hổ hay không? Người ta Tăng Nghị là bạn trai của Tiểu Hạm đấy. Chuyện của Tiểu Hạm, người ta không quan tâm, chẳng lẽ tới phiên anh quan tâm?

Khương Tân Kiến vừa nghe thì liền tức sùi bọt mép. Diệp Thanh Hạm luôn thờ ơ với y, hóa ra là vì cái gã công tử bột này. Chó chết thật, dám cùng bố tranh đoạt bạn gái à? Tôi thấy anh chính là chán sống rồi.

- Bạn trai? Chuyện khi nào, sao tôi không biết? Sẽ không phải là giả mạo chứ?

Khương Tân Kiến thấp giọng nói, sau đó dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Tăng Nghị.

Diệp Thanh Hạm lúc này rất khẩn trương, không nghĩ tới Tôn Duệ lại nói như vậy, ánh mắt liếc nhìn Tăng Nghị. Cô trong lòng rất chờ mong Tăng Nghị nói cái gì đó, nhưng đồng thời cũng sợ hãi Tăng Nghị sẽ nói trái với điều mình mong muốn.

Tăng Nghị thản nhiên mỉm cười một tiếng:

- Chuyện này sợ là không phải do cảnh sát Khương quản?

Khương Tân Kiến oán hận nhìn Tăng Nghị, việc này quả thật không phải là do cảnh sát quản. Chỉ có điều Khương Tân Kiến trong lòng giống như đã bị ruồi bọ ăn. Y ở nhà máy Lam Quang thuộc loại nhân vật đi ngang, không nghĩ tới sẽ bị người ta dùng giọng điệu chế nhạo như vậy. Đây hoàn toàn là coi rẻ chính mình. Điều này làm cho Khương Tân Kiến trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

- Chuyện của cô Lý chính là chuyện của Khương Tân Kiến tôi.

Khương Tân Kiến trừng mắt nhìn Tăng Nghị:

- Thời gian gần đây, những người lòng dạ ác độc rất nhiều. Tôi phải bảo vệ Tiểu Hạm, tránh cho cô bị người xấu làm hại.

Diệp Thanh Hạm thấy Tăng Nghị không phủ nhận, lập tức trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cả người thoải mái rất nhiều, liền đứng bên cạnh Tăng Nghị nói:

- Có mắc mưu hay không thì cũng là chuyện của tôi, với anh không liên can gì cả.

Khương Tân Kiến căm tức. Xem ra đây là sự thật. Tiểu tử này thật sự là bạn trai của Diệp Thanh Hạm. Y hận không thể cho Tăng Nghị mấy quyền. Tiểu tử này tính cái gì vậy, dám đoạt bạn gái của mình. Chỉ là một công tử bột đến từ nông thôn, bố cũng muốn chơi đùa với anh một chút.

- Được, coi như tôi không có hỏi.

Khương Tân Kiến cười lạnh nhìn Tăng Nghị, xoay người qua chỗ khác:

- Tiểu Hạm, hãy nghĩ lại đi. Chuyện công tác bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý được.

Trưởng phòng Lưu lúc này nói:

- Đúng vậy, Tiểu Khương nói đó cũng là một phương pháp. Nếu không thì sợ là phải ngủ ngoài đường mất.

- Khẩn trương đi đi!

Tôn Duệ rất không kiên nhận:

- Cho dù chúng tôi có ngủ ngoài đường thì cũng sẽ không cầu đến ông.

- Được rồi, có lòng tốt mà cứ cho rằng lòng lang dạ thú.

Khương Tân Kiến thật ra nhịn không nổi, nhưng lại còn làm ra bộ dạng rộng lượng:

- Cô Lý, nếu cô không cảm thấy tiện thì cháu xin phép về trước. Hôm nào cháu lại đến thăm cô.

Nói xong thì phăm phăm xuống lầu.

- Bà xem đấy, tội gì đâu chứ? Tiểu Khương là một người tốt, lại có nhiệt tâm, tinh thần trọng nghĩa. Là một cảnh sát nhân dân.

Trưởng phòng Lưu phất tay, bày ra bộ dạng tiếc hận:

- Dù sao việc thì tôi cũng đã nói rồi. Các người cứ suy nghĩ lại đi. Đến lúc đó đừng làm chúng tôi khó xử.

Trưởng phòng Lưu cũng không ở lại lâu, liền bước xuống lầu. Chính chủ đã đi rồi, ông ta còn lưu lại làm gì.

Một bữa cơm vui vẻ lại bị những người này đến phá rối. Lý Tĩnh Phương nhớ tới mấy năm nay một mình cực khổ nuôi Diệp Thanh Hạm khôn lớn, không khỏi cảm thấy bi ai, cơm cũng ăn không nổi. Sau khi nói vài câu xin lỗi Tăng Nghị thì bước vào trong phòng ngủ.

Tôn Duệ rất tức giận nói với Tăng Nghị:

- Anh bình thường không phải rất vênh váo sao? Hôm nay là dịp để anh biểu hiện mà sao anh không làm gì vậy?

Tăng Nghị biết rằng nói với Tôn Duệ cũng vô dụng. Hắn quay sang nói với Diệp Thanh Hạm:

- Cô hãy vào trong chăm sóc cho cô Lý. Nói với cô một tiếng, tôi xin phép về trước. Còn chuyện phòng ở và công việc của cô, bảo cô Lý đừng lo. Tôi sẽ giải quyết.

Diệp Thanh Hạm nhìn thấy bộ dạng kia của mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nước mắt sắp rơi, nghe được lời nói của Tăng Nghị thì liền gật đầu.

Tăng Nghị liền nói với David:

- Đi thôi, tôi đưa anh trở về bệnh viện.

David đối với tình hình của nước Trung Quốc thì trống rỗng. Náo nhiệt cả nửa ngày, y còn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đành nhún vai, đi theo Tăng Nghị ra cửa, thầm nghĩ chính mình còn chưa ăn xong, sao lại đi như thế?

Tôn Duệ ở phía sau nói:

- Chị muốn hỏi anh ta, chẳng lẽ việc này như vậy rồi thôi sao? Anh ta thật sự bất lực như vậy à?

Diệp Thanh Hạm nói với Tôn Duệ:

- Anh ấy trong lòng biết cân nhắc.

- Chị thấy anh ta căn bản chẳng để em ở trong lòng.

Tôn Duệ nói.

Nghe xong câu này, Diệp Thanh Hạm trong lòng cả người căng thẳng, tuy nhiên lại lắc đầu:

- Không đâu, anh ấy vừa rồi đã nói là sẽ giải quyết mà.

Tăng Nghị sắc mặt nghiêm trọng bước xuống lầu, trong lòng cũng là lửa giận ngút trời. Lần này nhất định phải cho tên khốn kiếp Khương Tân Kiến này một bài học.

Bước ra hành lang, trong bóng tối liền bước ra một người, chính là Khương Tân Kiến. Y chỉ thẳng vào Tăng Nghị nói:

- Tiểu tử, nếu hôm nay tôi không mặc trang phục cảnh sát thì tôi đã sớm cho anh một trận rồi. Tôi cảnh cáo anh, về sau tránh xa Diệp Thanh Hạm một chút. Bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo.

- Biến đi!

Tăng Nghị cau mày, quát lớn:

- Anh chỉ là một tên cảnh sát thực tập nho nhỏ, cần phải có người động thủ với anh một chút.

Cũng không biết Khương Tân Kiến bị cơn giận đột nhiên bùng phát của Tăng Nghị hay là Tăng Nghị nói thẳng ra thân phận cảnh sát thực tập của y khiến cho y có điều e dè. Y chỉ vào Tăng Nghị nói:

- Được, anh chờ đó!

Nói xong, liền xoay người biến mất trong bóng đêm.

David lại nhún vai:

- Đây là đe dọa. Ở Mỹ sẽ là gọi luật sư đến.

- Bớt tranh cãi đi!

Tăng Nghị cũng lười nói chuyện với cái người nước ngoài này. Xã hội của mình khác với họ. Hắn cất bước quay trở về xe của mình.

Khi đến đằng trước xe, ánh mắt của David mở to, giật mình. Xe của Tăng Nghị lúc này cửa xe bị đánh nát, săm lốp cũng bị người ta đâm.

Tăng Nghị cười lạnh một tiếng. Thật sự là Thiên đường có lối lại không đi, Địa ngục không cửa lại bước vào. Tôi còn chưa tìm anh gây phiền toái, anh lại chủ động đem nhược điểm đến tay tôi. Lúc này nếu tôi không thu thập anh thì tôi thật sự phải xin lỗi ý tốt của anh đấy.

Tăng Nghị cũng không xem tình trạng của xe, trực tiếp lấy điện thoại cầm tay, gọi thẳng cho Trần Long. Từ sự kiện của Phàn Lượng Lượng lần trước, nếu không phải việc quan trọng thì Tăng Nghị không mang cái hòm thuốc ra ngoài. Cho nên trên xe cũng không có vật gì quan trọng.

Trần Long đang cùng với một số vị khách quan trọng ăn cơm. Vừa thấy là điện thoại của Tăng Nghị, liền khẩn trương nghe máy, cười nói:

- Tôi đang muốn gọi điện thoại tìm cậu uống rượu thì cậu đã gọi đến. Haha, cậu tìm tôi có việc gì?

- Rượu thì chưa uống được bây giờ. Tôi muốn báo cảnh sát.

Tăng Nghị nói.

Trần Long nghĩ Tăng Nghị đang nói giỡn:

- Cậu báo cảnh sát cái gì? Có ai dám chọc giận cậu à? Cậu đang ở đâu vậy? Tôi sang tìm cậu uống rượu?

- Ở khu tập thể nhà máy cơ giới Lam Quang. Anh hãy mang người đến đây đi.

Tăng Nghị nói xong, liền cúp điện thoại.

Trần Long lập tức giật mình. Nghe giọng điệu của Tăng Nghị không giống như nói giỡn. Mẹ ôi, người nào khốn kiếp không có mắt vậy. Lại dám đi gây chuyện với lão tổ tông này? Quả thực là chán sống rồi. Nghĩ lại, nhà của Diệp Thanh Hạm ở nhà máy cơ giới Quang Lam, Trần Long liền ý thức được việc này khá nghiêm trọng, liền đứng lên nói:

- Tôi lập tức đến ngay, ngay lập tức.

Nói xong thì quên mất điện thoại bên kia đã cúp máy.

Trần Long nói với mấy vị khách:

- Xin lỗi, có chuyện xảy ra, cần tôi đi xử lý. Chúng ta sẽ liên lạc lại.

Nói xong, y vội vàng quay đầu ra khỏi phòng, gọi người chạy tới nhà máy Lam Quang.

Chưa đến mười phút, Trần Long đã chạy tới khu tập thể nhà máy cơ giới Lam Quang, nhìn thấy tình trạng thê thảm của xe Tăng Nghị, y không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đây chính là ăn tim gấu gan báo. Xe của Tăng Nghị mà cũng dám đập.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch