Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 289: Thủ đô

Chương 289: Thủ đô





Hai người hướng lầu trước bước tới. Lúc này ngoải cửa có một gã đại tá quan quân, trong tay cầm một cái hộp, thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Trương Kiệt Hùng nhìn thấy vị đại tá thì liền nhíu mày. Đây là cảnh vệ tham mưu của Thường Hồng Thắng tên là Liêu Tân. Sau khi thuốc của Tăng Nghị được đưa qua, tính mạng của Thường Hồng Thắng được bảo vệ. Thường Hồng Thắng sau khi trở về liền tự mình qua đây nói lời cảm ơn, nhưng lại bị Địch lão chặn ngay ngoài cửa. Địch lão nói:

- Tôi chính là muốn cho ông ta xấu hổ vô cùng, khiến ông ta đến chết cũng phải thiếu nợ tôi.

Liêu Tân nhìn thấy Trương Kiệt Hùng thì một tay nâng hộp, hai chân chấp vào nhau, nâng tay cúi chào:

- Trương tướng quân.

Trương Kiệt Hùng cũng chào theo nghi thức quân đội, nói:

- Liêu tham mưu, anh qua đây có chuyện gì vậy?

Liêu Tân lên tiếng:

- Thường lão biết Địch lão rất thích súng. Đây là cây súng đã theo Địch lão chiến đấu trên chiến trường Triều Tiên, đã thu được từ tay bọn nước ngoài, rất có ý nghĩa. Buổi sáng Thường lão qua đây đưa, nhưng Địch lão không có ở nhà. Thường lão dặn dò tôi chờ ở chỗ này.

Buổi sáng Thường Hồng Thắng mang súng qua tìm Địch Vinh Thái nói lời cảm ơn, nhưng lại bị chặn ngoài cửa. Thường Hồng Thắng thân thể không tốt, nên không thể đứng lâu, đành phải về trước, lưu lại Liêu Tân đứng ở chỗ này.

Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ, lúc ấy trên chiến trường Triều Tiên cũng thu được một cây súng sớm đã đưa cho Tăng Nghị. Hiện tại, người trước mặt lại bảo rằng có một cây nữa.

- Địch lão hôm nay phải gặp một vị khách quan trọng, sợ là không có thời gian gặp anh. Liêu tham mưu xin hãy trở về.

Nói xong, Trương Kiệt Hùng khoát tay, làm ra tư thế tiễn khách.

- Không gặp được Địch lão thì tôi không có cách nào về báo cáo với Thường lão.

Liêu Tân nói.

Trương Kiệt Hùng cũng không nói gì thêm, xoay người hướng Tăng Nghị duỗi tay ra nói:

- Chúng ta vào đi thôi.

Nhìn Trương Kiệt Hùng cùng với Tăng Nghị bước vào cửa, Liêu Tân trong lòng cân nhắc, chính mình đứng đây cả ngày cũng có thấy bất cứ kẻ nào đi vào. Chẳng lẽ Địch lão tiếp đãi khách quý chính là chàng thanh niên vừa rồi? Liêu Tân ở núi Ngọc Tuyền lâu rồi, nhưng chưa thấy qua Tăng Nghị, thầm nghĩ không biết đây là công tử nhà ai.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Địch lão. Liêu Tân biết mình phán đoán không có sai, ngẫm nghĩ một chút y ôm cái thùng quay trở về tòa nhà cách đó không xa.

- Nửa năm, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có. Tôi thấy tiểu tử cậu hơn phân nửa là đã quên tôi rồi.

Địch Vinh Thái ngồi trong phòng khách, trên chiếc ghế trúc, có vẻ rất vui.

Tăng Nghị cười:

- Tôi là bác sĩ, nếu tôi gọi điện thoại, hơn phân nửa chẳng có chuyện gì tốt. Cho nên tôi hy vọng vĩnh viễn cũng không liên lạc với Địch lão.

- Vậy sao hôm nay lại bò đến thăm tôi thế?

Địch lão cười ha hả, cầm lấy tách trà Trương Kiệt Hùng vừa mới pha.

- Ngày hội Trung thu, đến thăm Địch lão biểu lộ chút hiếu tâm.

Tăng Nghị cười.

Địch lão bàn tay chỉ vào cái hòm thuốc của Tăng Nghị:

- Thế thì cậu đưa cái này cho tôi, xem như là biểu lộ hiếu tâm cua cậu.

Trương Kiệt Hùng không chút biểu lộ tâm trạng, nhưng trong lòng cũng giật mình. Chính mình theo Địch lão nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy ông chủ động mở miệng đòi lễ vật từ người khác.

- Địch lão, thật là oan uổng cho tôi.

Tăng Nghị liền mở cái hòm y ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt Địch lão:

- Tôi khi làm công tác thu hút đầu tư có chút tiền thưởng, còn có nửa năm tiền lương, tất cả đều nằm ở chỗ này.

Địch lão cầm lấy cái hộp. Cái hộp này được làm từ loại câu tử đàn tốt nhất. Ngoài mặt được khắc rất đơn giản nhưng lại mang một đại khí theo phong cách cổ xưa. Hiện tại, giá cá của cây tử đàn rất đắt, nhưng một chiếc hộp như vầy thì cũng đến nỗi quá mắc. Ông ta cười nói:

- Đừng nói cậu bỏ ngọc vào trong này đấy nhé?

Nói xong, Địch lão mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một miếng ngọc bích hổ phù nằm trên một miếng lụa màu vàng. Hổ phù là đại diện cho niềm tin của triều đình thời cổ đại. Thường là một phân thành hai. Nửa miếng nằm trong tay Hoàng đế, nửa miếng nằm trong tay tướng lãnh. Khi hai miếng hợp nhất, khám nghiệm không có lầm thì mới có thể điều động quân đội.

Hổ phù bình thường đều dùng kim, đồng, mộc để chế tác. Giống như loại ngọc này chế ra thì không nhiều lắm. Tăng Nghị đưa đến miếng hổ phù này, phẩm chất của ngọc cũng rất tốt. hơn nữa bên ngoài sáng bóng, xem ra là thường có người lau chùi. Trên mặt miếng hổ phù còn có điêu khắc mấy chục chữ nổi. Đây là mật mã học của người cổ đại.

Chữ nổi là lõm khởi tự, chữ chìm là lõm hạ tự, phân biệt khắc vào hai nửa tiếng miếng hổ phù. Khi dùng, chỉ cần là âm dương hoàn toàn hợp nhất thì mới có thể chứng minh những miếng hổ phù khác là giả.

Địch lão nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị, thầm nghĩ tiểu tử này thật sự là có tâm. Hổ phù tặng tướng quân thật ra rất chuẩn xác. Ông ta liền cười nói:

- Nếu người khác đưa cho tôi thì tôi khả năng sẽ không nhận đâu. Tuy nhiên, nếu là cậu tặng thì tôi nhất định sẽ nhận. Ai bảo cậu nửa năm rồi mà chẳng chịu gọi điện thoại cho tôi. Lần này không nhận, tôi sợ lần sau sẽ chẳng còn để mà nhận.

Trương Kiệt Hùng bước lên, tiếp nhận cái hộp giùm cho Địch lão, rồi bước vào trong thư phòng. Loại đồ vật này đối với người thường mà nói thì rất quý, nhưng đối với Địch gia mà nói, thì đồ vật này cũng không phải là không có được. Địch lão nhận chỉ là nhận tâm ý của Tăng Nghị mà thôi.

Dù vậy, Trương Kiệt Hùng cũng giật mình không ngừng, nghĩ người muốn tặng đồ cho Địch lão có rất nhiều người, trong đó có ủy viên chính trị. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Địch lão cao hứng nhận quà của người khác. Xa không nói, nói đến Thường Hồng Thắng, vài ba lần đến đây, nhưng Địch lão ngay cửa cũng không cho ông vào.

Địch lão hôm nay rất hưng phấn, cùng với Tăng Nghị nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Bình thường Địch lão mỗi ngày đến thời điểm này cần phải chợp mắt nửa tiếng. Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, Trương Kiệt Hùng tiến lên nhắc nhở:

- Lão thủ trưởng, hai ngày trước dạ dày của ngài không thoải mái. Hiện tại Tăng Nghị đến đây, vừa vặn nhờ cậu ấy khám giùm cho.

Địch lão liền gật đầu, vươn tay ra, cười nói:

- Cũng thật sự là có chút không thoải mái. Hôm nay, nhìn thấy Tăng Nghị cậu thì ngược lại thấy cả người thoái mái hẳn lên.

Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ đây là hơn phân nửa do tâm lý. Mấy ngày hôm trước, biết Tăng Nghị sẽ tới, liền mỗi ngày trông ngóng. Cho nên cả người không thoải mái, muốn Tăng Nghị khẩn trương đến đây để khám cho mình. Hiện tại Tăng Nghị đến rồi, đây là tâm nguyện đạt thành, trên người liền thoải mái thôi. Ngoại trừ Địch Hạo Huy, sợ là không có người thứ hai có thể khiến Địch lão quan tâm muốn gặp.

Tăng Nghị tiến lên xem mạch cho Địch lão, lại hỏi việc ăn uống những ngày gần đây, cuối cùng nói:

- Không có việc gì, Địch lão thân thể vẫn rất khỏe mạnh.

Địch lão cười, theo sau đứng lên:

- Già rồi, nói một hồi có chút mỏi mệt. Tôi đi nghỉ ngơi một chút, để Kiệt Hùng nói chuyện với cậu.

Trương Kiệt Hùng liền khẩn trương bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho Địch lão.

Khi Địch lão đi vào, Tăng Nghị liền đem tình trạng sức khỏe của Địch lão cùng với những công việc cần chú ý chỉ bảo lại cho Trương Kiệt Hùng một cách tỉ mỉ. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ có điều có một số chỗ cần phải chú ý. Kỳ thật, nửa năm nay Tăng Nghị tuy rằng không có ở thủ đô, nhưng đối với sức khỏe của Địch lão cũng rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần Địch lão không khỏe một chút, Trương Kiệt Hùng liền gọi cho Tăng Nghị. Còn Địch lão thì cũng chỉ tin có Tăng Nghị mà thôi.

Trương Kiệt Hùng trí nhớ rất lợi hại. chỉ cần Tăng Nghị nói một lần, y liền toàn bộ nhớ kỹ. Sau đó lại hỏi đến mấy vấn đề bình thường, cùng Tăng Nghị nói chuyện một chút.

Sau khi hướng dẫn lại xong, Tăng Nghị liền đứng dậy cáo tứ. Núi Ngọc Tuyền này cũng không phải là nơi hắn có thể ở lâu. Còn nữa, sắp đến Trung thu rồi, người đến thăm Địch lão là không ít. Ngoại trừ những con cháu trong nhà, còn có thủ trưởng trung ương, ủy viên bộ Chính trị cùng với chư hầu địa phương. Tăng Nghị ở chỗ này lâu thật sự là không thích hợp.

Trương Kiệt Hùng đưa Tăng Nghị đến chân núi Ngọc Tuyền, nói:

- Lão thủ trưởng sắp thức dậy rồi. Tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi. Lát nữa sẽ có lái xe đưa cậu về.

Tăng Nghị liền khoát tay, nói:

- Vâng, tôi biết rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ đến.

Trương Kiệt Hùng biết Tăng Nghị nói vậy chính là chuyện Phương Nam Quốc đến đây thăm hỏi Địch lão, nhân tiện nói:

- Tôi sẽ hết sức an bài tốt. Có tình huống gì thì tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với cậu.

Hai người như vậy mà chia tay nhau. Tăng Nghị trước gọi điện thoại cho Đường Hạo Nhiên, biết được Phương Nam Quốc không có đến văn phòng ở thủ đô mà trở về nhà mình ở thủ đô thì liền bảo lái xe của Trương Kiệt Hùng đến địa chỉ đó. Lái xe gật đầu một cái, chân giẫm lên chân ga.

Từ sân bay đến núi Ngọc Tuyền, trên đường đều là đường tốc độ cao. Tăng Nghị thật ra cũng không có cảm giác gì. Nhưng từ núi Ngọc Tuyền đến nhà của Phương Nam Quốc thì Tăng Nghị mới chân chính cảm nhận được uy mãnh của quân xe. Trên đường mặc kệ là đèn đỏ hay đèn vàng, vị trung tá lái xe kia ánh mắt cũng không nháy, liền xông thẳng qua. Không thể băng qua cũng băng qua, không thể đi ngược chiều cũng đi ngược chiều.

Lẽ ra tình trạng giao thông ở thủ đô là nổi tiếng kém cỏi nhất thế giới, nhưng vị trung tá lái xe đưa Tăng Nghị từ núi Ngọc Tuyền về đến nhà Phương Nam Quốc không ngờ chưa đến hai mươi phút. Có thể thấy tốc độ rất mau.

Trung tá lái xe cũng không cứng nhắc như Trương Kiệt Hùng. Sau khi dừng xe lại, anh ta bước xuống mở cửa xe cho Tăng Nghị, sau đó xuất ra giấy viết, viết lên một số điện thoại nói:

- Thủ trưởng Tăng nếu ở thủ đô muốn dùng xe thì cứ gọi điện thoại theo số này. Đây là bạn của tôi, công tác tại cơ quan quân ủy, quản lý chính là xe. Một cuộc điện thoại, mười phút sau khẳng định là có một chiếc xe đến ngay.

- Tôi cũng không phải là thủ trưởng gì. Trung tá Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tăng hoặc Tăng Nghị được rồi.

Tăng Nghị tiếp nhận tờ giấy nói:

- Cảm ơn!

- Không cần khách khí, Trương tướng quân đã chỉ bảo qua, nhất định phải phục vụ thủ trưởng Tăng cho tốt.

Trung tá ánh mắt cũng không phải là người mù. Có thể khiến cho Trương Kiệt Hùng tự mình đến sân bay nghênh đón thì không phải là người bình thường.

Tăng Nghị nhìn lái xe rời khỏi thì lắc đầu, thầm nghĩ đây là một lái xe mang cấp hàm tướng quân.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch