Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 295: Chữa lợn lành thành lợn què

Chương 295: Chữa lợn lành thành lợn què





Thường Tuấn Long lại làm quen với những người khác, biết được Phùng Thiến Như là con gái của Phương Nam Quốc thì sắc mặt lúc này chuyển biến tốt một chút. Tuy nhiên lập tức nét mặt lại sa sầm xuống. Long Mỹ Tâm vừa rồi nói bận tiếp đãi bạn bè, nên không thể tham dự bữa tiệc từ thiện. Thường Tuấn Long lúc trước không biết Phương Thần Doanh, y cũng không nhìn ra Long Mỹ Tâm có bạn bè nào thân thiết cả. Cho nên, trước nghĩ đến người mà Long Mỹ Tâm nói chính là Phương Thần Doanh, nhưng sau khi biết rõ thân phận của Phương Thần Doanh thì y liền hiểu ngay, người bạn mà Long Mỹ Tâm cần tiếp đãi chính là Tăng Nghị.

Nghĩ đến điều này, Thường Tuấn Long cũng là lửa giận ngập trời. Địch Vinh Thái và Thường Hồng Thắng có mâu thuẫn với nhau, mọi người đều biết. Nhưng hai vị lão nhân này không cấm con cháu qua lại. Thường Tuấn Long đối với Long Mỹ Tâm cũng có ý tưởng cũng không phải ngày một ngày hai. Trong đám con ông cháu cha ở thủ đô cũng chẳng phải là điều bí mật gì. Nhưng y thật không ngờ, Long Mỹ Tâm chỉ vì một quan tép riu từ nơi khác đến mà bỏ qua lời mời của mình.

Thật sự là buồn cười!

Long Mỹ Tâm lúc này nói:

- Thường Tuấn Long, việc cũng nói xong rồi. Anh nếu bận việc khác thì cứ đi trước.

Long Mỹ Tâm cũng không câu nệ hé miệng đuổi khách. Người của Địch gia thì khi nói chuyện, không cần quan tâm đến sắc mặt của bất cứ người nào.

- Sự việc có gấp thì cũng phải uống một ly rượu với bạn bè trước đã.

Thường Tuấn Long cười u ám, rồi bảo người của khách sạn mang đến một chai Whiskey Royal Salute.

Rượu rất nhanh được đưa tới. 700ml, 40 độ. Phân lượng này không nhỏ.

Thường Tuấn Long lại bảo nhân viên phục vụ lấy đến ba cái ly chân dài, đặt ngay ngắn trước mặt mình, sau đó cầm chai rượu rót. Khi ba cái ly đã được rót đầy, trong cái chai vừa vặn hết một nửa. Thường Tuấn Long cười nói:

- Hôm nay quen biết với anh Tăng Nghị đây, tôi thật là cao hứng. Uống một ly thì không nói lên hết được cảm tình, tôi xin uống ba ly.

Thường Tuấn Long tiến vào liền thấy trên bàn rõ ràng có ba vỏ chai. Y coi như cũng minh bạch. Nếu chia đều trên đầu mỗi người thì Tăng Nghị cũng uống ít nhất sáu bảy ly rồi. Nhưng chính mình buổi tối nay vẫn còn chưa uống. Nếu liều mạng uống ba ly rượu thì không tin là không quật ngã được tên tiểu tử này. Hôm nay thể nào cũng phải bắt Tăng Nghị mất mặt. Chó má, dám đoạt cô gái của mình sao?

Long Mỹ Tâm cau mày. Cô cũng biết Thường Tuấn Long là chuyện gì xảy ra. Cô chưa bao giờ hòa nhã với Thường Tuấn Long, nhưng người này giống như là chai mặt rồi, làm cho người ta đau đầu vô cùng. Long Mỹ Tâm nói:

- Thường Tuấn Long, anh nếu muốn uống rượu thì tìm người khác đi. Tăng Nghị ngày mai có việc không thể uống được đâu.

Thường Tuấn Long trong lòng càng thêm ghen ghét. Đây là bảo vệ gì thế? Nhưng ngoài mặt y vẫn cười nói:

- Đàn ông uống bao nhiêu cũng tuyệt đối không thể nói chính mình không thể. Tăng Nghị, anh nói có đúng không?

Long Mỹ Tâm lúc này là không kìm nổi. Thường Tuấn Long xem ra là muốn thu nợ. Cô bỏ cái đũa xuống bàn, muốn đứng lên.

Nhưng lúc này Tăng Nghị đã đứng dậy, cười nói:

- Anh Thường nói rất đúng. Anh đã quan tâm như vậy thì rượu này ngày hôm nay tôi phải uống.

Thường Tuấn Long thầm nghĩ tiểu tử anh giả vờ ngớ ngẩn thì cũng đừng trách tôi. Đợi lát nữa khiến cho anh ở trước mặt Mỹ Tâm hung hăng lộ cái xấu. Y cười ha hả, giơ cốc lên.

- Anh Thường chậm đã!

Tăng Nghị ngăn Thường Tuấn Long lại nói:

- Uống từng ly một thật sự là rườm rà quá. Con người của tôi thích sảng khoái. Nếu không thì chúng ta đổi thành ly lớn, trực tiếp uống một hơi.

Thường Tuấn Long thầm nghĩ không ổn. Chẳng lẽ tên tiểu tử này tửu lượng cao đến như vậy sao? Tuy nhiên, nghĩ lại tửu lượng của mình cũng không kém. Hơn nữa lại còn thuận tiện hơn, còn không tin uống không lại anh. Y nói:

- Được, anh là khách, chủ tùy khách. Anh nói uống thế nào thì uống như thế đấy.

Long Mỹ Tâm đành phải kềm chế lại, xem hai người này rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Địch Hạo Huy tiếp nhận tách trà từ tay Tiếu Tiếu, ngồi một chỗ chậm rãi uống trà. Nếu Tăng Nghị đã muốn uống thì y cũng muốn yên tĩnh xem thay đổi, không cần phải ra tay.

Tăng Nghị hướng nhân viên phục vụ yêu cầu hai ly lớn, rồi đặt trước mặt Thường Tuấn Long:

- Đây, để tôi tự mình châm rượu cho anh Thường.

Nói xong, hắn đem toàn bộ ba ly rượu đổ vào trong cái ly lớn. Số rượu còn lại trong chai, hắn đổ vào cái ly còn lại.

Thường Tuấn Long thấy hai cái ly cũng không sai biệt lắm.

- Con người anh quả thật là rất sảng khoái. Uống rượu chính là thống khoái. Tôi xin uống trước.

Thường Tuấn Long tửu lượng thật sự là lợi hại, ánh mắt không hề nháy, uống một hơi cạn sạch ly rượu, cầm ly không trong tay, y nói:

- Anh bạn, đến phiên anh đấy.

Tăng Nghị cười ha hả, cầm lấy cái ly:

- Anh Thường đã rộng lượng, tôi xin kính anh một ly.

Thường Tuấn Long hai mắt mở to nhìn Tăng Nghị, chỉ chờ Tăng Nghị sau khi uống xong sẽ lộ ra cái xấu. Nhưng kết quả, Tăng Nghị vừa mới đưa ly lên miệng, Thường Tuấn Long đội nhiên cảm giác trong bụng của mình như muốn bốc cháy. Một cổ sóng nhiệt hướng thẳng lên đỉnh hỏng. Thường Tuấn Long hút một hơi, chuẩn bị đè cổ sóng này trở về. Ai ngờ vừa mới hít khí vào trong thì lòng ngực đã đánh ợ một tiếng.

Thường Tuấn Long thầm nhủ hỏng rồi, ly rượu cũng chưa kịp buông liền vội vàng hướng ra cửa. Một chân vừa mới bước ra khỏi cánh cửa, chân sau còn chưa kịp bước ra thì y đã lập tức đánh một tiếng ợ rất to. Sau đó một dòng nước màu vàng từ trong miệng Thường Tuấn Long phun ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt đất, giống như là núi lửa phun trào.
Chỉ trong nháy mắt, Thường Tuấn Long biết là xong rồi. Muốn cho người khác xấu mặt, nhưng kết quả chính mình lại bị xấu mặt.

Thường Tuấn Long lúc này không còn mặt mũi để nói chuyện. Y cũng không thèm chào một tiếng, tính chạy ra ngoài, nhưng ai ngờ đi chưa được hai bước, trong lòng ngực lại kích động lần nữa, ào ào ói ra.

Đi được vài bước, lại phun ra một bãi. Một mảnh sân đang sạch sẽ, chỉ trong thoáng chốc đã bị Thường Tuấn Long làm cho dơ bẩn.

Khó khăn lắm mới ra được đến cửa, Thường Tuấn Long mặt mày xanh mét. Y nghĩ tới bộ dạng của mình vừa rồi thì muốn khẩn trương tìm kẽ hở nào để chui vào. Khốn kiếp, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.

Nhân viên phục vụ khách sạn lúc này đi lên, đỡ lấy Thường Tuấn Long nói:

- Thường tiên sinh, anh không sao chứ?

- Không có việc gì!

Thường Tuấn Long cả một bụng lửa, vung cánh tay, thiếu chút nữa là khiến nhân viên phục vụ ngã xuống đất. Sau đó liền bước đến phía trước, đi được hai bước, y cảm giác rượu lại dâng lên. Còn chưa kịp tìm đồ vật gì, thì đầu óc liền choáng váng, mắt tối sầm, cả người ngả xuống một bồn hoa ven đường.

Người nhân viên phục vụ sợ hãi, khẩn trương nâng y dậy, sau đó gọi người đến hỗ trợ.

Toàn bộ sân đều bốc lên một mùi chua. Đám người Địch Hạo Huy cũng không có cách nào ăn cơm. Một đám bịt mũi, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.

Tăng Nghị cười, buông ly rượu trong tay nói:

- Người ở thủ đô thật sự là quá nóng tính, nhiệt tình, khiến cho tôi cảm thấy ngại quá.

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn hắn. Ai cũng đều biết rằng Tăng Nghị giở trò quỷ trong đó, nhưng ai cũng không rõ, đến tột cùng Tăng Nghị đã dùng biện pháp gì để có thể khiến Thường Tuấn Long xui xẻo như vậy. Rượu Wishkey tuy rằng rất mạnh, nhưng đối với cái loại cả ngày lấy rượu làm nước như Thường Tuấn Long thì hẳn là không đến mức phản ứng mạnh đến như vậy.

Tăng Nghị thấy Long Mỹ Tâm nhìn mình thì trừng mắt nói:

- Nhìn cái gì? Còn không phải là vì cô sao? Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa mà.

Long Mỹ Tâm tức giận, muốn đá cho Tăng Nghị một cước. Hóa ra tên tiểu tử Tăng Nghị này sớm đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, nhìn cái bộ dạng ruồi bọ xấu xa kia của Thường Tuấn Long, Long Mỹ Tâm trong lòng lại rất thích.

Mọi người ra sân, thấy Quan tổng của khách sạn cũng tới, vẻ mặt nhỏ mồi hôi, bảo người nâng Thường Tuấn Long đến bệnh viện. Nếu để Thường Tuấn Long ở chỗ này của ông ta xảy ra chuyện thì ông ta không gánh nổi trách nhiệm.

- Phó chủ nhiệm Tăng, Phó chủ nhiệm Tăng!

Quan tổng nhìn thấy Tăng Nghị thì cứ như nhìn thấy cứu tinh.

- Cậu là thần y, mau cứu tôi đi. Xem Thường thiếu là bị làm sao vậy?

Tăng Nghị bước qua lật mí mắt của Thường Tuấn Long, lại nhìn vào lưỡi, rồi giả vờ giả vịt nói:

- Không có việc gì đâu, chỉ là uống quá nhiều. Ngủ một giấc là ổn rồi.

Quan tổng cảm thấy yên tâm hơn. Tuy nhiên vẫn cho người đưa Thường Tuấn Long đến bệnh viện.

Đến phía trước cái xe đậu trong sân, Địch Hạo Huy nói:

- Cũng chưa tận được hứng. Nếu không thì chúng ta đổi địa điểm khác?

Tăng Nghị cười nói:

- Hôm nay uống cũng nhiều rồi. Nếu uống nữa thì tôi sẽ giống như tên họ Thường kia mất.

Long Mỹ Tâm cũng nói

:

- Đến đây được rồi. Ngày mai chị còn phải dẫn Tăng Nghị đi công việc nữa. Hôm nay không thể cho anh ấy uống thêm.

Địch Hạo Huy đành phải thôi:

- Được, hôm nào rảnh, tìm một chỗ yên tĩnh. Chúng ta cùng nhau uống một bữa thật say.

Khi tới, là Địch Hạo Huy lái xe chở mọi người. Nhưng hiện tại, trên xe của Địch Hạo Huy lại xuất hiện một người lái xe. Tăng Nghị đối với việc này cũng không thể trách. Khi ở Trường Ninh Sơn hắn đã biết, Địch Hạo Huy bên cạnh lúc nào cũng có người bảo hộ 24/24. Người vệ sĩ thần bí này luôn luôn xuất hiện đúng thời điểm.

Địch Hạo Huy không lên xe mà bảo lái xe đưa đám người Tăng Nghị về nhà.

- Ngày mai lúc nào cũng mở điện thoại nhé, tôi bất cứ lúc nào cũng tìm anh đấy.

Long Mỹ Tâm lại dặn dò một câu.

- Biết rồi!

Tăng Nghị gật đầu, sau đó mở cửa bước lên xe. Long Mỹ Tâm trịnh trọng dặn dò mình nhất định là chuyện đại sự, không thể qua loa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch