Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 372: Mất mặt

Chương 372: Mất mặt





Vừa vào cửa, chợt nghe gã thầy thuốc có thắt lưng thô hét lên một tiếng phẫn nộ:

- Đồ chó, tôi thấy anh đây là muốn chết. Dám ở địa bàn của Hoa Tín Nghĩa tôi mà quấy rối sao? Hôm nay nếu như không cho anh nhớ rõ, thì anh sẽ không biết Hoa đại gia này đang làm gì.

Hoa Thái Đường thấy rõ tình hình bên trong, lúc ấy một thân mồ hôi lạnh. Con trai Hoa Tín Nghĩa của mình đang cầm cái ghế, chuẩn bị đập xuống đầu Tăng Nghị, ông ta trong lòng quýnh lên, quát to:

- Làm càn, dừng tay lại cho tôi.

Đang nói, Hoa Thái Đường cảm thấy bên cạnh có một trận gió cuốn. Một bóng đen vọt vào, sau đó chợt nghe thình thịch một tiếng, chiếc ghế bị chặt đứt thành hai đoạn. Hoa Tín Nghĩa bị người ta vác lên trên cổ quăng vào tường, đầu trúng tường, phát ra tiếng rầm.

Tô Kiện Thuần cầm lấy đầu của gã thầy thuốc có thắt lưng thô, sau đó muốn đập vào tường theo lần nữa.

Hoa Thái Đường lập tức hô lên:

- Dừng tay, dừng tay.

Tô Kiện Thuần lúc này mới dừng tay, ném Hoa Tín Nghĩa xuống, rồi trở lại bên cạnh Tăng Nghị, lạnh lùng nhìn hết thảy trong phòng.

- Mẹ nó!

Hoa Tín Nghĩa từ trên mặt đất đứng lên, lửa giận bốc bừng bừng, xoay người muốn tìm cái gì đó, miệng kêu gào:

- Đồ chó, bố hôm nay nếu không phế đi “linh kiện” của mày thì mày…

- Con lại câm miệng lại cho cha!

Hoa Thái Đường hét lớn một tiếng, đứng trước mặt con trai của mình, hung hăng trừng mắt:

- Còn thể thống gì nữa hả? Đánh đánh đá đá, có còn thể thống của một thầy thuốc nữa hay không? Câm miệng đứng qua một bên cho cha.

Hoa Tín Nghĩa bị Hoa Thái Đường quát lớn, lúc này mới buông tha, không động thủ, nhưng oán hận đứng một bên, trừng mắt căn răng nhìn Tăng Nghị.

Hoa Thái Đường chỉ biết là đã xảy ra chuyện. Đây đều là ta chết ngươi sống. Ông ta trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. Họ Tăng cậu một cuộc điện thoại, tôi từ xa liền tới ngay. Nhưng cậu cũng không được tốt, không ngờ lại đến phòng khám của con tôi.

- Quản lý Tăng, có chuyện gì xảy ra vậy?

Hoa Thái Đường lại hỏi.

Diệp Thanh Hạm cùng Thôi Ân Hi cũng nhìn thấy động thủ bên trong, liền vội vàng chạy vào, vẻ mặt khẩn trương đứng đằng sau Tăng Nghị, muốn nhìn xem Tăng Nghị có xảy ra chuyện hay không.

Tăng Nghị hơi xua tay, ra hiệu chính mình không có việc gì, sau đó nói;

- Chỉ hỏi một câu thôi, thì đã phải rút quyền. Bác sĩ Hoa không hổ danh là danh y. Quả thật là khí phách, so sánh với người khác thì lớn hơn rất nhiều.

Hoa Thái Đường mặt tối sầm. Ông ta nghe ra ý tứ của Tăng Nghị. Đây là giáo huấn con trai của mình, đồng thời cũng là nhắc nhở mình. Đã mang tiếng danh y hàng đầu thì đừng để cho con trai làm xằng làm bậy, làm bại hoại tên tuổi của mình. Hoa Thái Đường trừng mắt nhìn Hoa Tín Nghĩa:

- Con đúng là thứ khốn kiếp, còn không mau xin lỗi Quản lý Tăng.

- Xin lỗi cái gì?

Hoa Tín Nghĩa nâng ngón tay, chỉ vào Tăng Nghị:

- Tiểu tử này căn bản là tới đập phá. Anh là ai? Bệnh tình của người khác còn cần anh phải hỏi sao? Bắt chó đi cày nhiều….

- Câm miệng!

Hoa Thái Đường hung hăng răn dạy con mình một câu. Ông ta sợ con của mình lại làm ra chuyện khác người, nói ra những lời nói khác người, đem sự việc trở thành không thể thu thập được, liền khẩn trương nói ra thân phận của Tăng Nghị:

- Quản lý Tăng là chuyên gia của Cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh, là Quản lý của Hội Trung y dược học tỉnh. Nếu có hỏi con thì chính là chỉ dẫn cho con. Tiểu tử con không nên không biết phân biệt như thế.

Hoa Tín Nghĩa giật mình kinh hãi. Y đã mơ hồ đoán ra được Tăng Nghị là ai.

- Chỉ dẫn thì không dám. Mặc kệ là trứng gà có trước hay gà có trước, trước mặt bác sĩ Hoa, tôi chỉ là vãn bối.

Tăng Nghị lạnh lùng nói. Hoa Thái Đường lời này chính là giữ gìn Hoa Tín Nghĩa, thuận đường còn ám chỉ Tăng Nghị bàn tay quá dái. Tôi còn chưa chết già, con trai của tôi không cần một tiểu bối như cậu đến giáo huấn.

- Vừa lúc Hoa lão cũng ở đây, vãn bối xin cả gan thỉnh giáo một chút.

Tăng Nghị xuất ra tấm phim:

- Thứ cho mắt tôi vụng về. Tấm phim này còn nhờ Hoa lão xem qua, xem rốt cuộc là xương cốt có vấn đề gì hay không?

Hoa Tín Nghĩa liền biến sắc. Người bệnh kia là do y chữa trị, xương cốt có vấn đề gì hay không thì chính y là người rõ ràng nhất.

Hoa Thái Đường vừa thấy biểu hiện của con trai mình thì biết rằng nó đã bị Tăng Nghị nắm lấy nhược điểm, trong lòng hơi chút khó chịu. Tuy nhiên, ông không cầm lấy tấm phim. Ông nếu sau khi xem xong mà cho ra kết luận thì chẳng khác nào đập chiêu bài của con trai mình. Hoa Thái Đường tất nhiên vào lúc này phải bảo vệ con trai của mình.

Ông ta quay đầu lại nói với Hoa Tín Nghĩa:

- Con đúng là thứ đồ khốn kiếp. Quản lý Tăng là đang nghiên cứu thảo luận bệnh tình với con, đó là để mắt đến con. Con không ngờ lại động thủ với quản lý Tăng như vậy. Thật sự là quá đáng đến cực điểm. Còn không mau khẩn trương xin lỗi quản lý Tăng.

Hoa Tín Nghĩa đã biết thân phận của Tăng Nghị, tất nhiên cũng không dám như lúc trước nữa. Đừng nói Tăng Nghị là ngự y số một của tỉnh Nam Giang, ngay cả với thân phận quản lý của hội Trung y dược học thì nếu muốn ngáng chân đối phó mình biện pháp vẫn còn nhiều lắm. Y tiến lên vài bước nói:

- Quản lý Tăng, thành thật xin lỗi. Vừa rồi không biết là anh, tính tình của tôi có chút nóng nảy, anh hãy bỏ qua cho. Tối nay tôi bày rượu tạ tội với anh. Anh không nên chấp nhặt với người thô lỗ như tôi.

Tăng Nghị hôm nay đến đây là bởi vì trước đó hắn nghe nói phòng khám của Hoa Thái Đường chỉ trong thời gian hai tiếng đã xử lý xong năm mươi người bị bệnh cốt thương. Hắn nghĩ chuyện đó là không có khả năng. Vì thế trong lòng mới sinh ra nghi hoặc, tò mò, muốn cởi bỏ câu đó này nên mới đến đây.

Ai ngờ tới hiện trường, hắn mới biết tình huống ở đây nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Đều nói thầy thuốc là giải trừ thống khổ cho người bệnh, nhưng nơi này căn bản là mang lại thống khổ cho người bệnh.

Người bệnh trên người có bệnh đã là sự thống khổ không chịu nổi rồi, ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn giải trừ ốm đau, làm cho bản thân thoải mái hơn một chút. Kết quả trước khi gặp được những thầy thuốc trước mắt đã phải chịu cảnh chanh chua và nặng lời của gã béo trung niên đằng trước. Thống khổ trên người còn chưa giải trừ, nhưng trong lòng lại thêm một phần đau đớn. Như thế đau càng thêm đau.

Cho dù như vậy, người bệnh cũng có thể cắn răng nhịn lại. Chỉ cần có thể trị khỏi bệnh thì người bệnh cảm thấy chính mình có chịu tức giận, có chịu mắng cũng chẳng đáng gì. Thu phí có đắt cũng còn chấp nhận được.

Nhưng thu tiền của người bệnh mà lại không nói cho người bệnh biết bệnh tình của mình, lại vô tâm trị liệu. xem người bệnh giống như công cụ kiếm tiền của mình. Hận không thể bắt người bệnh bỏ tiền thật lẹ, tránh làm chậm trễ tiến độ kiếm tiền của mình. Nhưng, chính bởi vì chậm trễ trị liệu bệnh tình thường hay lưu lại tai họa ngầm. Đây chẳng lẽ lại là kết quả mà người bệnh bỏ tiền, nén giận mà nhận được sao?

Đây mà là thầy thuốc sao? Rõ ràng là đồ tể áo trắng.

Tăng Nghị trong lòng vô cùng tức giận. Nghe cha con Hoa lão nói như vậy, rõ ràng là muốn bao che cho nhau, chút cũng chẳng có sự ăn năn. Hoa Tín Nghĩa hối hận chỉ có điều là vừa rồi không nhận ra hắn, gọi lộn người, chọc vào người không nên chọc. Hôm nay nếu đổi lại là một người khác, lắm miệng hỏi một câu về bệnh tình, sợ là đã bị đánh ra ngoài.

Đối với thái độ như vậy, Tăng Nghị cũng không khách khí, nói:

- Không cần xin lỗi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, xương cốt của người bệnh này rốt cuộc có vấn đề hay không, để người bệnh hiểu rõ bệnh tình của mình, làm tròn bổn phận của người thầy thuốc. Cũng dễ làm thôi mà.

Hoa Tín Nghĩa tái mặt, không nghĩ tới Tăng Nghị còn quay lại cắn mình như thế.

Khụ! Hoa Thái Đường khụ một tiếng. Ông ta cũng hiểu được con trai của mình thật sự sẽ không nói được. Chẳng lẽ là nhận sai lầm sao? Rồi còn có thể rút quyền thay lý do sao? Xin lỗi như vậy, chính mình cũng khó mà nhận. Ông ta liền nghĩ cách giảng hòa:

- Quản lý Tăng, nếu không….

- Nếu bác sĩ Hoa không thể giải thích nghi hoặc trong lòng tôi, tôi sẽ đi tìm người thích hợp, bộ môn thích hợp để thỉnh giáo.

Tăng Nghị lạnh lùng nói câu tiếp theo.

Hoa Tín Nghĩa lập tức sắc mặt có chút trắng bệch. Phòng khám này của y không thể gặp chuyện gì. Đây là nơi kiếm thêm thu nhập của y, căn bản không có bất luận một thủ tục nào.

Trước kia, không ai đến kiểm tra đó là bởi vì tất cả mọi người đều e dè bố mình là chuyên gia của Cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh, quen biết rất nhiều lãnh đạo tỉnh. Cho nên, chỉ cần khi chữa bệnh không xảy ra sự cố, mọi người không phát hiện thì sẽ không dễ dàng sinh ra phiền toái. Nhưng nếu là Tăng Nghị đến kiểm tra, chính mình xác định vững chắc là xong rồi. Không riêng gì thanh danh bị mất, mà còn phải ứng phó rất nhiều nha môn đến tính sổ.

Hoa Thái Đường tức giận đến muốn hộc máu. Tăng Nghị căn bản là ỷ thế hiếp người. Ông ta rất muốn vụng trộm đuổi Tăng Nghị đi, nhưng biết rằng không được, dậm chân nói:

- Còn đứng thất thần ở đó làm gì, không nghe lời nói của quản lý Tăng sao?

Hoa Tín Nghĩa cũng hận không thể xé xác Tăng Nghị, nhưng rồi cũng không còn cách nào khác. Hôm nay nếu Tăng Nghị cố tình làm lớn chuyện, sẽ không còn đơn thuần là giấu diếm bệnh tình, lừa gạt người bệnh đơn giản như vậy nữa, mà là chính mình sau này còn có thể lăn lộn trong giới Trung y nữa không.

Y tiến lên hai bước, tiếp nhận tấm phim trong tay Tăng Nghị, nhưng rồi chậm chạp không chịu nói kết quả.

Tăng Nghị trong lòng không có chút thông cảm. Hắn vừa rồi đã cho đối phương cơ hội, chỉ cần Hoa Thái Đường xem qua tấm phim, rồi nói cho người bệnh tình hình thực tế. Chẳng sợ Hoa Tín Nghĩa nói vừa rồi mình bận chưa xem kỹ, Tăng Nghị cũng có thể chấp nhận. Hắn muốn cho đối phương một trận giáo huấn, khiến sau này y kềm chế một chút, không dám làm bậy nữa. Tăng Nghị cũng không trông cậy đối phương phủ định toàn bộ. Cứu vớt trung y, cứu vớt hình tượng của thầy thuốc Trung y, tỉnh lại y đức y phong, cũng không phải dựa vào việc đánh chết một hai người bại hoại là xong. Lui một bước, hôm nay hắn đánh ngã Hoa Tín Nghĩa, những người bệnh bên ngoài phải làm sao bây giờ.

Nhưng biểu hiện của cha con họ Hoa này khiến cho Tăng Nghị thất vọng vô cùng. Hắn đã nhìn ra, Hoa Tín Nghĩa dám làm xằng làm bậy, nếu muốn nói trong đó không có Hoa Thái Đường ngầm đồng ý và ủng hộ thì tuyệt đối không dám làm như thế.

Nếu các người đã muốn mất mặt, tôi đây sẽ cho các người tự đánh vào mặt của mình. Tăng Nghị cũng muốn cho Hoa Thái Đường một bài học, cho ông ta biết ông ta không thể một tay che trời được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch