Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 389: Họa tiết

Chương 389: Họa tiết





- Không phải là danh thủ quốc gia. Y thuật của tôi, là do ông nội của tôi truyền lại, Tăng Văn phủ. Là y học gia truyền.

Tăng Nghị nhìn Kiều Văn Đức. Trong bản chép tay của ông nội có ghi chép rất nhiều về Kiều Văn Đức. Cho nên, Tăng Nghị trực tiếp nói ra tên của ông nội. Nói không chừng Kiều Văn Đức biết được một chút sự tinh của ông nội trước kia thì sao.

Kiều Văn Đức cũng không có bất luận một phản ứng nào. Bởi vì căn bản ông cảm thấy không nghe qua tên này, ngược lại cảm thán nói:

- Lệnh tổ có được y thuật như vầy, phải là một người rất cơ trí.

- Cám ơn!

Tăng Nghị thản nhiên nói một tiếng, nhưng trong lòng lại rất thất vọng.

- Không biết lệnh tổ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Kiều Văn Đức lại hỏi.

Lý Chiêu Hùng liền dựng lỗ tai lên. Tăng Nghị tuổi cũng chỉ hơn hai mươi. Theo suy tính thì ông nội của Tăng Nghị cũng khoảng trên dưới bảy mươi tuổi. Với lứa tuổi này, lại có y thuật cao minh, thật ra có thể khảo sát một chút. Nói không chừng có thể đảm nhiệm việc cố vấn sức khỏe cho một lãnh đạo nào đó. Hiện tại, thầy thuốc Trung y giỏi rất khó tìm.

- Ông đã mất nhiều năm rồi ạ!

Tăng Nghị nói.

Kiều Văn Đức chiếc đũa liền dừng lại, lập tức nói:

- Thật ngại quá, tôi đã hỏi một vấn đề không nên hỏi.

- Không sao đâu!

Tăng Nghị khoát tay, bắt đầu ăn cơm.

Lý Chiêu Hùng có chút thất vọng. Như thế nào lại vậy chứ? Tăng Nghị có thể chữa khỏi cho Địch Hạo Huy, có thể cứu được Thường Hồng Thắng, còn có thể chữa khỏi cho ông cụ của mình. Y thuật của hắn là không thể nghi ngờ, tuyệt đối cực kỳ cao minh. Nhưng chỉ có điều tuổi hắn còn quá trẻ, khiến cho người sử dụng không thể nào yên tâm.

Trên bàn cơm, ông cụ không nói lời nào, cũng không người nào lên tiếng. Một bữa điểm tâm đơn giản, rất nhanh được ăn xong.

Kiều Văn Đức không có ăn nhiều. Cho dù Tăng Nghị không đề cập tới thì ông cũng biết đột nhiên ăn cơm sẽ khiến cho dạ dày thương tổn. Cho nên phải chậm rãi hồi phục. Do đó ông phải khắc chế sự thèm ăn của mình, ăn một chút rồi dừng đũa.

Ăn điểm tâm xong, Kiều Văn Đức mời Tăng Nghị lên phòng mình ở lầu hai. Ngay cửa số sát đất trong phòng có bày một cái bàn nhỏ. Trên bàn đặt mấy chậu hoa nho nhỏ. Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những bông tuyết đang bay phất phới.

- Ngồi đi!

Kiều Văn Đức khoát tay, an vị trên một cái ghế dựa cạnh bàn trà.

- Bác sĩ Tăng cứ ngồi. Chuyện bệnh tình của tôi, tôi còn muốn hướng cậu thỉnh giáo.

- Không dám nhận!

Tăng Nghị khách khí một câu, nói:

- Kiều lão cứ gọi tôi là Tăng Nghị, hoặc Tiểu Tăng là được rồi.

Tần Nhất Thuyền xuất ra một tấm chăn dê mỏng, đắp lên trên đầu gối Kiều Văn Đức. Sau đó đứng dậy đi pha trà, rồi đặt lên trên bàn.

Kiều Văn Đức uống một ngụm trà, cười ha hả nói:

- Thật sự là không ngờ. bác sĩ Tăng tuổi còn trẻ, nhưng lại là tài cao gan cũng lớn. Chỉ một phương thuốc vô cùng đơn giản, nhưng lại có thể chữa được căn bệnh trầm kha của tôi. Thật khiến làm cho người ta phải khâm phục.

Tăng Nghị lắc đầu, nói:

- Người bệnh đem sinh mạng của mình ký thác cho bác sĩ, bác sĩ nào mà có thể vô ý được chứ. Mặc dù là đối mặt với những căn bệnh rất nhỏ, nhưng cũng phải cẩn thận thể nghiệm và quan sát, giải thích rõ bệnh tình. Như thế việc kê đơn mới chính xác được. Tôi tuy rằng chỉ là vãn bối, nhưng một chút cũng không dám vượt qua bổn phận thường ngày của một người thầy thuốc.

Kiều Văn Đức hơi gật đầu.

Tần Nhất Thuyền bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên. Tăng Nghị này thật khiến cho người ta không coi thường được.

Kiều lão khen “tài cao gan cũng lớn”, nếu đổi là kẻ bình thường thì sợ là sớm có chút đắc ý vênh váo, nghe không ra ý tứ trong lời nói của Kiều lão. Nhưng Tăng Nghị thì lại rất minh bạch, ngược lại nói một phen đạo lý cẩn thận. Điều này chính là rõ ràng nói cho Kiều lão, ngài hiện tại hết bệnh rồi, nếu quay đầu lại có thể sẽ cảm thấy tôi lúc ấy mở ra một phương thuốc quá mạnh là có chút lập dị, là một loại hành vi nghé mới sinh không sợ hổ. Nhưng tôi có thể nói cho ngài biết, tôi sở dĩ mở phương thuốc này, là đã trải qua thận trọng biện chứng, tuyệt không tồn tại bất luận một sự lỗ mãng nào.

- Người bị bệnh thương thực rất nhiên sẽ rất biếng ăn. Khi bài tiết được những thực vật hỏng trong dạ dày ra thì một lần nữa có thể ăn lại thứ mới. Lý luận bài cũ nạp mới của bác sĩ Tăng thật sự khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ. Tôi thấy không chỉ áp dụng cho chữa bệnh, mà còn rất nhiều khía cạnh khác nữa.

Tăng Nghị cười lắc đầu:

- Đây không phải là lý luận do tôi tự đặt ra, Sách y sớm đã có ghi lại rõ ràng.

- Xem ra cổ nhân nói “thượng y y quốc” là có đạo lý nhất định.

Kiều Văn Đức cười, cảm thán nói:

- Nếu có thể biết bác sĩ Tăng sớm một chút thì tôi không cần bị một tháng đau bệnh tra tấn rồi.

Tăng Nghị hiểu ý tứ của Kiều Văn Đức. Đây là gián tiếp tán thưởng Tăng Nghị, nhưng lại là bất mãn và phủ định đối với những thầy thuốc lúc trước. Tăng Nghị cũng không muốn chà đạp người khác, nên cười nói:

- Không như Kiều lão nói như vậy. Tôi nghĩ cho dù tôi có đến sớm hai ngày thì sợ là cũng chỉ làm chậm lại hai ngày đau ốm của Kiều lão mà thôi.

Kiều Văn Đức đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười ha hả. Tăng Nghị lời này thật sự là rất có ý tứ.

Tần Nhất Thuyền nhìn thấy hành động của Kiều lão, trong lòng có chút cân nhắc, cũng hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, thầm nghĩ tiểu tử này không phải là đối nhân xử thế bình thường.

Hắn nói không hề sai chút nào. Cho dù là hắn ngay từ đầu đến đây, cũng sẽ không làm tốt hơn so với Cố Ích Sinh nửa phần. Vấn đề không phải ở thầy thuốc, mà là ở người bệnh. Tăng Nghị mở phương thuốc này, đáng lý là chỉ uống một ngày thôi. Nhưng kết quả lại là hai ngày. Đây không phải là thuốc dùng không đúng, mà là thân phận địa vị của người bệnh không thích hợp mà thôi.

Đây không phải là Kiều lão phải chịu một tháng thống khổ, cảm thấy vô vọng, cũng không có khả năng để cho Tăng Nghị mở phương thuốc này được. Tăng Nghị nếu ngay từ ban đầu Kiều lão sinh bệnh liền cho ngay phương thuốc này, sợ là đã sớm bị người của Kiều gia không nói hai lời, đánh bay ra ngoài cửa.

Tiểu tử này chữa khỏi bệnh cho Kiều lão nhưng lại không kiêu ngạo, ngược lại còn vì những bác sĩ trước mà giải vây trách nhiệm. Thiện ý này không phải người trẻ tuổi bình thường nào cũng có thể làm được.

Kiều lão cũng không giằng co chuyện đã qua, vươn cổ tay nói:

- Vậy thì vất vả cho cậu, mau giúp tôi tái khám lại cẩn thận một chút.

Tăng Nghị cười rồi bắt mạch, nói:

- Ăn uống ngon miệng không tránh khỏi thương thực. Uống rượu quá nhiều sẽ đâm ra bị bệnh gan. Kiều lão về sau nên sửa lại thói quen của mình.

- Đúng vậy, ăn nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Kiều Văn Đức gật đầu:

- Rốt cuộc là già rồi. Những thói quen trước kia nếu không sửa lại thì thân thể không chịu được.

Tần Nhất Thuyền liền ghi tạc trong lòng. Khi trở về, chuyện đầu tiên, sẽ bảo bác sĩ dinh dưỡng xuất ra một quyển sách nấu ăn, về sau kiên quyết chấp hành theo quyển sách đó.

Bắt mạch hai phút, Tăng Nghị thu mạch nói:

- Đã không có gì đáng ngại. Chỉ có điều bị một tháng ốm đau tra tấn, nên thân thể có chút thương tổn. Tôi nghĩ nên cho Kiều lão uống thêm mấy thang thuốc bổ.

Nói xong, Tăng Nghị mở hòm y của mình, xuất ra giấy bút.

Trong căn phòng cũng không thiếu giấy bút, nhưng Tăng Nghị làm như vậy, là muốn cho Kiều Văn Đức nhìn cái hòm y này của mình xem có ấn tượng gì hay không.

Cái hòm y quay lưng về phía Kiều Văn Đức. Kiều Văn Đức vừa lúc nhìn thấy đóa hoa trên mặt thùng trong nháy mắt nở rộ, lúc này có chút kinh ngạc nói:

- Ai chà, hòm thuốc này của cậu thật ra là bảo bối đấy.

- Đây cũng là gia truyền.

Tăng Nghị không phát hiện được dấu vết nào trong phản ứng của Kiều Văn Đức. Kiều Văn Đức trong ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng không có bất ngờ. Đây là chứng tỏ trước đây ông chưa hề gặp qua cái thùng này. Tại sao có thể như vậy? Trong bản chép tay của ông nội rõ ràng có ghi lại bệnh án của Kiều Văn Đức.

Thừa dịp Tăng Nghị viết phương thuốc, Kiều Văn Đức nói:

- Cậu có thể cho tôi mượn cái hòm y xem qua một chút được không?

Tăng Nghị liền đem cái hòm y đặt trước mặt Kiều Văn Đức:

- Có gì không thể chứ? Kiều lão xin cứ tự nhiên.

Kiều Văn Đức tự mình khép mở cái thùng, liên tục cảm thấy kỳ lại nói:

- Diệu kỳ như thế, có thể được xưng là Quỷ phủ thần công.

Tần Nhất Thuyền cũng không tự chủ được, đến gần một chút. Cái hòm y này là một báu vật rất tinh xảo. Về phần chất liệu của thùng ngược lại thì không đáng giá:

- Kiều lão, tôi hôm nay cũng được mở mắt rồi.

Kiều Văn Đức nhìn mấy lần, đột nhiên chỉ vào đóa hoa nở rộ trên mặt hòm nói:

- Tiểu Tần, cậu xem cái hoa văn này nè. Có phải đã từng gặp qua chỗ nào rồi không?

Tăng Nghị lập tức nhìn về phía Kiều Văn Đức, trong lòng có một tia khẩn trương. Quả nhiên, Kiều Văn Đức nơi này có manh mối.

Tần Nhất Thuyền nhìn chằm chằm vào hoa văn một hồi rồi lắc đầu:

- Nghĩ không ra, không có ấn tượng gì cả.

Kiều Văn Đức buông cái thùng, nói:

- Tôi chỉ là cảm thấy có một chút nhìn quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, thì hình như không có ấn tượng.

Tần Nhất Thuyền liền giải thích nói:

- Có thể bởi vì những đóa hoa trên đời này đều có chút tương tự.

- Có lẽ là vậy?

Kiều lão cười, đem thùng trả lại cho Tăng Nghị nói:

- Xem ra tổ tiên của bác sĩ Tăng là danh y quá lớn.

Tăng Nghị có chút thất vọng. Có lẽ Kiều Văn Đức nhìn lầm rồi. Ông hẳn đã gặp qua trước kia nhưng nhất thời nghĩ không ra. Hỉ có điều mình không có biện pháp để thúc giục đối phương nhớ ra, đành phải tạm thời từ bỏ. Tăng Nghị viết xong phương thuốc rồi nói:

- Phương thuốc này trước uống ba lần. Nếu thấy hiệu quả rồi thì dừng.

Tần Nhất Thuyền tiếp nhận rồi nói:

- Thật vất vả cho bác sĩ Tăng. Qua vài ngày nữa, còn nhờ cậu đến khám một lần.

Tăng Nghị cũng không biết rằng chính mình lúc ấy còn ở thủ đô hay không:

- Bệnh của Kiều lão không sao, chỉ cần chú ý đến ăn uống thì không còn vấn đề nữa gì nữa.

Tần Nhất Thuyền cười nói:

- Khi nào bác sĩ Tăng nói khỏi hẳn thì chúng tôi mới có thể yên tâm.

Sau khi khám bệnh xong, Tăng Nghị cũng không ở lại, nói thêm vài câu, dặn dò vấn đề ăn uống, rồi đứng dậy cáo từ.

Tần Nhất Thuyền tự mình đưa Tăng Nghị ra cửa, sau đó nói với Mạnh Quần Sinh:

- Quần Sinh, bác sĩ Tăng khó có cơ hội đến thủ đô, anh hãy tranh thủ thời gian làm tốt bổn phận chủ nhà.

- Đó là nên thế!

Mạnh Quần Sinh lúc này gương mặt ửng đỏ, nói:

- Việc này cứ giao cho tôi.

Tần Nhất Thuyền lại nói với Tăng Nghị:

- Bác sĩ Tăng, thật sự là có chút xin lỗi. Vốn là phải nên chiêu đãi cậu, nhưng Kiều lão sức khỏe vừa mới hồi phục, tôi bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh chiếu ứng, không thể thoát thân. Có chỗ nào thất lễ, mong cậu hiểu cho.

- Hiểu mà, hiểu mà. Kiều lão sức khỏe rất quan trọng. Chủ nhiệm Tần gánh trên vai trách nhiệm không nhẹ.

Tăng Nghị cười nói.

- Sau khi Kiều lão khỏi bệnh hẳn, tôi nhất định sẽ hướng bác sĩ Tăng bồi tội.

Tần Nhất Thuyền cười ha hả một tiếng. Kiều lão hiện tại không thể so với trước kia. Rốt cuộc đã lớn tuổi rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ ốm đau. Nếu có thể có quan hệ tốt với người có y thuật cao minh như Tăng Nghị thì tuyệt đối là trăm ích không hại.

- Lời này của Chủ nhiệm Tần quá rồi, khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tăng Nghị cười nói:

- Vậy tôi xin phép ra về. Chủ nhiệm Tần cứ quay trở lại. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi biết.

- Được!

Tần Nhất Thuyền nói, rồi đứng ngay tại chỗ, nhìn Tăng Nghị lên xe của Mạnh Quần Sinh xuống núi, lúc này mới quay người lại, bước nhanh vào nhà.

- Tăng Nghị, cậu muốn đi đâu. Nếu không có kế hoạch gì thì sẽ do tôi an bài.

Mạnh Quần Sinh nhìn Tăng Nghị. Y hiện tại rất kích động. Tăng Nghị hôm đó chẩn bệnh, nói là không thể giúp được gì, khiến cho Mạnh Quần Sinh cảm thấy sợ hãi và hổ thẹn. Dù sao Tăng Nghị cũng là do mình mời tới, lại đưa ra một phương thuốc ít người dùng như vậy, lòng người Kiều gia khẳng định là khó tránh khỏi ý tưởng. Điều này khiến cho Mạnh Quần Sinh trong lòng rất sợ hãi. Mà hổ thẹn chính là y rốt cuộc cũng không giúp được gì cho Kiều lão, phụ lòng coi trọng hàng ngày của ông.

Ai có thể nghĩ đến, sự tình chỉ trong chớp mắt, phương thuốc kia của Tăng Nghị không ngờ đã chữa khỏi bệnh cho Kiều lão. Buổi sáng Mạnh Quần Sinh điện thoại bảo tới Kiều gia, thái độ của mọi người rõ ràn so với trước kia thân thiết hơn rất nhiều.

- Anh Mạnh còn có việc phải làm, không cần quan tâm đến tôi. Lát nữa vào thành phố, thả tôi ở chỗ nào cũng được rồi.

Tăng Nghị cười nói.

Mạnh Quần Sinh làm sao mà làm như vậy được. Y lên tiếng:

- Được rồi, vậy do tôi an bài. Trời lạnh, đến suối nước nóng là thích hợp nhất. Ở thủ đô có một suối nước nóng rất nổi tiếng, chúng ta đến đó đi. Đúng rồi, gọi Phó chủ tịch thành phố Yến đi cùng. Mọi người khó có cơ hội gặp mặt, cùng nhau đi tắm cùng nhau đánh bài.

Yến Trị Đạo đi theo Tăng Nghị đến thủ đô là có ý tứ gì, Mạnh Quần Sinh như thế nào không rõ. Trước kia, Mạnh Quần Sinh chỉ có thể nói là hết sức hỗ trợ, nhưng hiện tại Tăng Nghị trị khỏi bệnh cho Kiều lão, Kiều gia nhất định sẽ ghi nhớ công lao. Việc này, chỉ cần mình hướng Kiều gia cho một tiếng. Về phương diện Ủy ban Cải cách là không có vấn đề. Lực ảnh hưởng của Kiều gia là không thể khinh thường.

- Cũng được!

Tăng Nghị nếu đã đáp ứng với Yến Dung thì cũng sẽ không từ chối:

- Cứ theo như anh Mạnh an bài.

Lập tức Mạnh Quần Sinh bảo lái xe hướng suối nước nóng đi tới. Trên đường lại gọi vài cuộc điện thoại, ngoài hẹn Yến Trị Đạo còn có mấy người nữa, là chuẩn bị giới thiệu cho Yến Trị Đạo quen biết.

Hai người trước ở trong đại sảnh khu khách quý uống trà, thuận tiện chờ những người khác.

Lúc này điện thoại của Tăng Nghị vang lên, là Long Mỹ Tâm gọi tới:

- Tăng Nghị, anh ở đâu vậy?

- Long đại cô nương có gì chỉ bảo/

Tăng Nghị cười nói.

- Tuyết rơi, bản cô nương tâm trạng rất tốt, nên tính bảo anh cùng ra ngoài thủ đô ngắm tuyết. Thuận tiện đi suối nước nóng luôn.

Long Mỹ Tâm cười khanh khách:

- Anh đang ở đâu, tôi qua đón?

- Không trùng hợp vậy chứ, tôi đang ở suối nước nóng.

Tăng Nghị nói.

- Chỗ bên thành bắc?

Long Mỹ Tâm hỏi.

Tăng Nghị liền gật đầu:

- Phải!

- Chờ tôi ở đó, tôi qua ngay!

Long Mỹ Tâm trong điện thoại có chút nghiến răng:

- Tiểu tử anh bản lĩnh quá nhỉ. Không ngờ ở sau lưng bản cô nương vụng trộm đi chơi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch