Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 408: Bí hiểm

Chương 408: Bí hiểm





Đỗ Nhược rất coi trọng bữa tiệc đón tiếp hôm nay, vì thế ông ta còn cố ý chuẩn bị trước một bước, ai ngờ chính bước chuẩn bị sẵn này lại khiến ông ta phải bực bội như vậy.

Vào nhà hàng Tứ Quý Thanh không thấy Vệ Tử Cương đâu, Đỗ Nhược liền trực tiếp đi vào phòng riêng đã đặt. Ông ta vừa mở cửa đã có chút ngạc nhiên, bên trong rất nhiều người ngồi, có Cục trưởng cục Lương thực của Vinh Thành Kỷ An Dân, còn Vệ Tử Cương đang đứng bên cạnh giải thích gì đó.

Kỷ An Dân nhìn thấy Đỗ Nhược, liền đứng dậy đi tới, câu nói đầu tiên:

- Cục trưởng Đỗ, thật sự là xin lỗi, hai phòng riêng mà chúng ta đặt hôm nay phải đổi lại một chút.

Bình thường, nếu như Cục trưởng cục Lương thực dám nói chuyện như vậy với Cục trưởng Đỗ, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ, tên Cục trưởng Kỷ này điên rồi, đang tìm đường chết sao? Dù sao đi nữa, cục Lương thực và cục Công an cũng cách đây đến cả nghìn km.

Nhưng Kỷ An Dân lại dám nói như vậy bởi quan hệ giũa hắn và Đỗ Nhược, thật sự rất thân thiết.

Đỗ Nhược là được Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín đề bạt lên, mà Kỷ An Dân không phải ai khác chính là em vợ của Tần Lương Tín. Bởi vì không có năng lực làm chính trị, nên chỉ làm cái chức Cục trưởng cục Lương thực. Bình thường ông ta cũng rất an phận, không đòi hỏi gì ở Tần Lương Tín. Ông ta và Đỗ Nhược cũng quen biết hơn mười năm rồi.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của cha vợ của Kỷ An Dân. Ông ta là người đứng ra tổ chức một buổi tiệc để mừng thọ cha vợ. Họ hàng cô gì chú bác đến đây cũng không ít, kết quả phòng hắn đạt sẵn không đủ, biết phòng bên là do Đỗ Nhược đặt, ông ta liền không ngần ngại đổi qua đây.

Đỗ Nhược dù không muốn, cũng không thể không đáp ứng yêu cầu này của Kỷ An Dân. Một là vì ân tình. Hai là Đỗ Nhược hiện tại đang chuẩn bị thăng chức, việc này ở Vinh Thành mọi người đều biết. Hôm nay ông ta không đổi phòng cho Kỷ An Dân, sợ là ngày mai toàn bộ người dân Vinh Thành sẽ nói Đỗ Nhược là kẻ “có mới nới cũ”, kẻ vong ân phụ nghĩa khốn kiếp.

Đỗ Nhược đổi phòng cho Kỷ An Dân, còn phải đưa phong bì mừng thọ, trong lòng không khỏi bực bội. Nỗi bực này, ông ta liền đổ hết lên đầu Vệ Tử Cương, giận cá chém thớt. Ông ta cảm thấy ngay cả người lao công quét dọn trên đường cũng biết chuyện ông ta đã đặt sẵn phòng nào rồi.

Xe chạy được hơn mười phút, liền rẽ vào một con phố nhỏ cách Vinh Thành không xa, sau đó liền nhìn thấy một tấm biển đỏ phía trước đề: “Quán thịt khô Lưu Lão Tam – Nam Vân”

Long Mỹ Tâm xuống xe, nhìn biển hiệu liền nói:

- Ông chủ là người của huyện Nam Vân sao?

Đỗ Nhược cũng nhìn biển hiệu, trong lòng hơi có chút lo lắng. Tuy Long Mỹ Tâm không để bụng, nhưng cửa tiệm này hơi nhỏ thật

Ai ngờ Tăng Nghị nói:

- Mùi vị thịt khô chính hiệu Nam Vân mà ông nội thích ăn nhất chính là tiệm này làm. Một lần ăn xong, nhất định sẽ nhớ. Khi trở về nhất định phải mang một ít cho ông.

Long Mỹ Tâm trên mặt có chút không ngờ, ngạc nhiên nói:

-Là nhà này làm sao? Vậy nhất định phải nếm thử mới được.

Nói xong, Long Mỹ Tâm nhấc chân đi vào bên trong.

Đỗ Nhược thu lại sự khinh thường đối với quán cơm này. Thật sự một cửa tiệm không nằm ở chỗ to hay nhỏ, có tiên thì linh, không cần nghĩ, ông ta cũng biết ông cụ mà Tăng Nghị vừa nhắc đến là một người không tầm thường.

Mặt tiền tuy cũng bình thường, nhưng bên trong cũng không tệ. Sạch sẽ, đơn giản, đem lại cảm giác như đang ăn cơm ở nhà vậy.

Tăng Nghị đi vào phía trước quầy, chống hai tay, nhẹ nhàng hỏi:

- Lưu Tam thúc có ở trong cửa hàng không?

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu, nói:

- Anh tìm Chủ tịch Hội đồng quản trị? Ông ấy đang ở phòng bếp, xin hỏi anh là….?

Tăng Nghị cười cười, Lưu Lão Tam này, còn làm ra cái Chủ tịch Hội đồng quản trị gì chứ, liền nói:

- Phiền thông báo cho ông ấy một tiếng nói là có bạn ở Nam Vân đến, tôi họ Tăng. Còn nữa, chuẩn bị cho chúng tôi một phòng sạch sẽ.

Nhân viên phục vụ không biết Tăng Nghị là ai, nhưng ba người trước mặt khí chất không hề tầm thường. Hắn cũng không dám chậm trễ, dẫn ba người họ lên một phòng trên lầu, sau đó liền khẩn trương đến phòng bếp tìm lão Lưu.

Một lúc sau, lão Lưu gõ cửa đi vào, trên cổ còn đeo một chiếc tạp dề xào rau hay dùng. Vào tới cửa, nhìn thấy Tăng Nghị, lão Lưu kích động lau vội hai tay vào tạp dề, cuống quýt duỗi tay:

- Tăng….Cục trưởng Tăng……Chủ nhiệm Tăng, sao cậu lại tới đây?

Tăng Nghị cười:

- Lưu Tam thúc sao lại gọi tôi khách khí như vậy, gọi tôi Tăng Nghị là được rồi.

-Vậy không được giờ cậu đã là lãnh đạo rồi, gọi như vậy,…cái đó…!

Lưu Lão Tam gượng cười, trầm tư một lúc lâu, rồi đột nhiên nói:

- Không được, cậu đã là quan thì phải gọi theo tên chức hiệu, con bé nhà ta nói như vậy.

Tăng Nghị cười:

- Đừng câu lệ như vậy, mới quen biết mới dùng chức hiệu, chúng ta đã là bạn lâu năm, không cần dùng cách gọi này.

Lão Lưu thật thà cười:

- Dù sao tôi cũng không hiểu, con bé nói gì nghe vậy, dù gì nó cũng được học hành.

- Lúc cửa tiệm của chú khai trương, tôi lại bận không thể qua, thật xin lỗi!

Tăng Nghị chỉ vào hai người đang ngồi trước mặt:

- Đây là hai người bạn của tôi, hôm nay cố ý gọi bọn họ cùng tới ủng hộ chú.

-. Cảm ơn! Cảm ơn!

Lưu Lão Tam không ngừng lau tay vào tạp dề đang đeo, định giơ tay bát tay đón tiếp nhưng nhìn khí độ bất phàm của hai người kia, hai tay không dám dơ ra:

- Tăng Nghị, mau ngồi xuống đi, cứ tiếp hai bạn của cậu là được rồi, chuyện đồ ăn giao cho tôi, tôi sẽ đích thân xuống bếp xào vài món.

-Vất vả cho chú rồi!
Tăng Nghị nhìn Lưu Lão Tam đi ra liền cười, ngồi xuống:

- Lưu Tam thúc là một người nhiệt tình, lúc tôi bị điều xuống phòng y tế Nam Vân, buổi tiệc đón tiếp ngày đầu đi làm cũng là do chú ấy mời. Lúc đó, cửa tiệm của chú mới chỉ có bốn cái bàn thôi.

Long Mỹ Tâm nghe xong, liền cười khanh khách:

- Không ngờ anh cũng có lúc như vậy.

- Làm lãnh đạo tất nhiên thứ gì cũng phải nếm một chút, chỉ cần không phải thứ gì không ăn được thôi.

Tăng Nghị cười trừ.

Đỗ Nhược cũng khẽ mỉm cười. Ông ta là đi bước một đứng lên, tất nhiên biết phép tắc, làm gì có chuyện lãnh đạo ngày đầu tiên đến nhận chức mà đơn vị không tổ chức một buổ tiệc đón tiếp cho đàng hoàng. Xem ra những việc xấu hổ mà Tăng Nghị dính phải khi ở Nam Vân còn hơn cả chuyện hôm nay mình gặp phải..

Chuông điện thoại Tăng Nghị vang lên, lấy xem không ngờ là Bạch Gia Thụ gọi tới.

- Phó Chủ nhiệm Tăng, là tôi!

Bạch Gia Thụ ở đầu dây điện thoại bên kia khách khí hỏi:

- Cậu đang ở nhà hàng Tứ Quý Thanh sao? Là như vậy, tôi có một vài vấn đề liên quan đến chính sách ưu đãi đầu tư muốn gặp Phó chủ nhiệm Tăng hỏi một chút.

Tăng Nghị chớp lông mày, đến Bạch Gia Thụ cũng biết mình định tới Tứ Quý Thanh, xem ra những người khác nhất định cũng biết, việc hôm nay sẽ thú vị đây, liền nói:

-Tôi đang ở quán thịt khô Lưu Lão Tam gần trường đại học Vinh Thành.

Bạch Gia Thụ biết Tăng Nghị đây đồng ý để mình qua gặp:

- Nếu không phiền, giờ tôi sẽ đến đó!

- Được gặp rồi nói!

Tăng Nghị thản nhiên đáp, sau đó gác máy.

- Còn có vị bằng hữu nào cũng tới sao?

Đỗ Nhược liền hỏi.

Tăng Nghị lắc đầu bởi hắn và Bạch Gia Thụ không tính là bằng hữu:

- Con trai Phó chủ tịch Bạch của Mặt trận Tổ quốc tỉnh nói có một số việc muốn hỏi tôi, cũng không biết nghe ai nói tôi muốn tới Tứ Quý Thanh ăn cơm, kết quả muốn tới đây một chuyến.

Đỗ Nhược liền lấy lại tinh thần. Mẹ kiếp, chắc chắn có người cố ý bày trò, khiến Kỷ An Dân chiếm mất phòng tốt của mình.

Long Mỹ Tâm ngồi một chỗ uống trà, cô căn bản không biết Phó chủ tịch Bạch là ai.

Tăng Nghị nhớ tới một chuyện liền nói:

- Chắc Cục trưởng Đỗ không biết, cậu Bạch và cô Long đây là bạn bè lâu năm đấy.

Đỗ Nhược nghe xong lền giật mình, chuyện này sao có thể. Nhớ khi trước Tăng Nghị khiến Bạch Gia Thụ tổn thất không nhỏ, thậm chí còn bị giam giữ. Y sao có thể cùng Long Mỹ Tâm kết bạn được.

- Anh nói là ai?

Long Mỹ Tâm không hiểu gì cả liền nhìn Tăng Nghị. Sao lại thế này, chính cô đến Phó chủ tịch Bạch là ai cũng không biết, sao có thể là bạn của con trai ông ta được. Long Mỹ Tâm bình thường rất mạnh mẽ, khôn khéo, nhưng lúc này cô không tưởng tượng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì thoạt nhìn trông rất đáng yêu, mang lại cho người ta một cảm giác khác về cô.

Tăng Nghị liền chỉ chỉ răng của mình, sau đó cười,cầm lấy tách trà uống.

Long Mỹ Tâm đột nhiên có vẻ hiểu ra là ai, liền nói:

- Là cái đó..!

Cô liền chỉ vào lông mày của mình.

Trên lông mày của Bạch Gia Thụ có một cái nốt ruồi đen rất rõ, Long Mỹ Tâm có chút ấn tượng. Lúc trước hai người ở trên đường cao tốc có tranh cãi, Bạch Gia Thụ bị Tăng Nghị đập rơi cả hàm răng.

Tăng Nghị gật đầu, ý bảo cô đoán đúng rồi.

Đỗ Nhược hông hiểu gì, không biết hai người này đang làm trò gì nữa. Tuy nhiên theo những gì ông ta nhìn thấy, có thể khẳng định, quan hệ của hai người này tuyệt đối không bình thường, họ rất tâm đầu ý hợp.

Một hồi sau, Bạch Gia Thụ lại gọi điện tới. Y đang ở ngoài cửa tiệm cơm rồi, muốn hỏi Tăng Nghị xem có tiện vào không.

Long Mỹ Tâm liền đứng lên, cô không muốn chạm mặt Bạch Gia Thụ, liền nói:

- Tôi đi rửa cái tay.

Nhân lúc Long Mỹ Tâm đi ra ngoài, Bạch Gia Thụ còn chưa vào, Đỗ Nhược liền hỏi:

-Tăng Nghị, tôi muốn hỏi một câu không nên hỏi được không.

Lúc Đỗ Nhược nói, ánh mắt nhìn cửa tiệm ăn. Ông ta muốn hỏi chuyện quan hệ giữa Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm.

Tăng Nghị đương nhiên hiểu được, trầm mặc một lát sau, liền nói:

- Có một số việc, không phải amj muốn hiểu là thực sự có thể hiểu được.

Đỗ Nhược không còn gì để nói nữa, lời này của Tăng Nghị tuy rằng rất kỳ quái, nhưng chính là muốn lý giải đúng chỗ.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Bạch Gia Thụ đẩy cửa ra, bước vào:

- Phó Chủ nhệm Tăng, Cục trưởng Đỗ cũng ở đây sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch