Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 410: Thanh niên tài tử lêu lổng

Chương 410: Thanh niên tài tử lêu lổng





Long Mỹ Tâm cũng nhìn ra ý nghĩ của Lưu Tư Kỳ, cô liền thản nhiên mỉm cười, sắc mặt như không.

Lưu Tư Kỳ còn non nớt hơn nữa trong lòng đang có suy nghĩ, lúc ấy đã bị nhìn ra, liền ngượng ngùng, chột dạ nói:

- Em vào bếp xem thế nào.

Đợi Lưu Tư Kỳ đi rồi, Long Mỹ Tâm lại nhìn Tăng Nghị, ánh mắt ẩn giấu một nụ cười xấu xa, chứa đựng một suy nghĩ không dễ đoán.

Tăng Nghị cũng không dễ mắc mưu. Long Mỹ Tâm giờ chỉ chờ mình mở miệng. Chỉ cần hắn mở miệng trước, cô ta sẽ bắt đầu ép hỏi ngay. Nghĩ vậy, Tăng Nghị liền nâng chén rượu, uống cùng Đỗ Nhược một chén, ra vẻ không nhìn ánh mắt của Long Mỹ Tâm.

Long Mỹ Tâm tức giận khó chịu vô cùng, hung hăng chọc chiếc đũa vào đĩa thức ăn trước mặt. Tiểu tử Tăng Nghị nàyccàng ngày càng xảo quyệt.

Đỗ Nhược trong lòng bật cười, nhất cử nhất động của hai người này, ông ta đều quan sát rõ.

Phòng này cửa cách âm không tốt lắm, có thể nghe được tiếng ở hành lang bên ngoài. Mọi người đang ăn cơm, chợt nghe bên ngoài có tiếng động.

- Món cô đang bưng trong tay chính là thịt khô sao?

Có giọng nam hỏi.

Lưu Tư Kỳ liền đáp:

- Khách quan, anh có gì muốn chỉ bảo sao?

-Sau một giây yên lặng, giọng nam lại nói:

- Không có gì, cô mang đồ ăn vào phòng đi.

-Xin lỗi, đây là đồ ăn của khách phòng bên cạnh gọi.

Lưu Tư Kỳ giải thích.

Giọng nam còn có chút mất hứng:

- Hình như chúng ta đến sớm hơn, vậy thịt khô của chúng ta đâu, các người định để tôi chờ bao lâu nữa?

Lưu Tư Kỳ thanh minh:

- Để các anh đợi lâu, thật xin lỗi, đợi tôi đưa đồ ăn vào xong sẽ xuống bảo phòng bếp chuẩn bị nhanh cho các anh.

-Thứ tự đến trước sau còn không hiểu rõ à, nhà hàng các người có muốn kinh doanh nữa không hả?

Giọng điệu người đàn ông cao lên vài phần, nghe vẻ cực kì bất mãn.

-Thật xin lỗi, nhưng xuất này là của phòng bên cạnh.

Lưu Tư Kỳ suy nghĩ rất đơn giản, là đồ ăn của phòng nào thì phải chuyển cho phòng ấy.

Tăng Nghị đứng dậy, đi ra cửa phòng. Biết Lưu Tư Kỳ không phải người khéo léo, Tăng Nghị sợ cô sẽ không ứng phó được,

Vừa mở cửa đi ra, Tăng Nghị thấy bên ngoài là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần Âu, dáng bụng có lẽ là một ông chủ nào đó, sắc mặt âm trầm.

Tăng Nghị liếc mắt nhìn đối phương một cái, y cũng liếc nhìn Tăng Nghị. Sau đó, đi vào phòng đối diện.

Lưu Tư Kỳ bưng đĩa đồ ăn, đi về phía Tăng Nghị cười nói:

- Không có việc gì, chính là một chút hiểu lầm nhỏ thôi! Đây là thịt khô cha em đích thân làm, Tăng đại ca nếm thử đi!

Đỗ Nhược liền hiểu vì sao khi nãy Tăng Nghị không muốn để Lưu Tư Kỳ qua đây giúp, hóa ra là có suy xét cả. Lưu Tư Kỳ này mới chỉ là học sinh, suy nghĩ cực kì ngây ngơ. Cô bé nghĩ đây chỉ là hiểu nhầm nhỏ nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Ở Vinh Thành này có nhiểu loại người, nhiều đẳng cấp, tạp nham. Muốn mở quán ăn, phải biết khéo léo mới được, nếu không rất dễ đắc tội với người không nên mắc.

Tăng Nghị cười nói:

- Tư Kỳ về sau gặp phải loại tình huống này, em hãy nói mình không phải nhân viên phục vụ, dù sao em cũng không có mặc quần áo của nhân viên phục vụ.

Tăng Nghị không cho rằng ngây thơ là chuyện xấu, vậy nên chỉ nhắc nhở một chút, không nói bất kì điều gì như Tư Kỳ sai rồi.

Lưu Tư Kỳ suy nghĩ một hồi, dường như có chút hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, liền đáp:

- Tăng đại ca nói phải!

Tăng Nghị cười, nói:

- Em đi bảo với Lưu thúc một tiếng, đừng làm thêm món gì nữa, đồ ăn trên bàn như vậy là đủ rồi. Nếu trong bếp không có việc gì, mời chú qua đây uống với anh chén rượu.

Lưu Tư Kỳ vâng một tiếng rồi đi ra.

Khoảng mười phút sau, bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào giống như có người đánh nhau dưới lầu vậy.

Một lúc sau, tiềng ồn ào không hề yên xuống, ngược lại càng lúc càng lớn, nghe không rõ là ầm ĩ cái gì, nhưng những tiếng chói tai như thể bát đũa bị đập vỡ.

Đỗ Nhược buông chiếc đũa xuống, nhíu mày, trong lòng có vẻ rất bực mình. Sao hôm nay làm gì cũng đều xui xẻo vậy. Bản thân càng nghĩ phải chiêu đãi Long Mỹ Tâm tốt một chút, nhưng mọi việc đều không theo ý mình. Phòng đặt ở Tứ Quý Thanh cũng phải giao cho Kỷ An Dân, đã khiến mình rất mất mặt rồi. Giờ đến chỗ này vẫn không để người khác yên lặng mà ăn bữa cơm..

Nghe tiếng động phía dưới càng lúc càng lớn, cơn giận của Đỗ Nhược không kìm lại được. Ông ta “hừ” lạnh một tiếng, bàn tay to đặt lên mặt bàn, xem ra là muốn đứng lên.

- Để tôi ra xem!

Tăng Nghị giữ Đỗ Nhược lại, đứng dậy ra khỏi phòng.

Đi đến cầu thang, chợt nghe thấy phía dưới có tiếng quát lớn:

- Đưa tất cả đầu bếp, nhân viên phục vụ, lễ tân tới đây, cả giấy vệ sinh an toàn thực phẩm, đều đưa hết ra đây, tôi muốn kiểm tra.

Lưu Lão Tam nhỏ nhẹ ở bên cạnh nói:

- Báo cáo lãnh đạo, người đều ở đây, giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm, chúng tôi đều làm rồi, bảo đảm không thiếu. Xin ngài yên tâm, đồ ăn chúng tôi làm ra được thực khách dùng đều đảm bảo vệ sinh, tất cả đều đã qua tôi kiểm tra kĩ càng.

-Bớt nói nhảm đi!

Người nọ một bàn tay giơ trên không trung, hai má uống đến đỏ bừng:

- Quán cơm nhà các người bên trong có nhiều sai phạm, tôi biết rõ.

Lưu Lão Tam đầu lấm tấm mồ hôi, lúc này trong quán, khách hàng trên dưới một trăm người, còn đều đang chờ ăn cơm. Người của Cục Y tế lại chạy tới kiểm tra chứng chỉ vệ sinh an toàn thực phẩm, đây không phải cố ý quấy rối sao? Đầu bếp, nhân viên phục vụ đều bị đưa đi kiểm tra, vậy cơm ai sẽ nấu đây?

Tuy vậy, ông vẫn phải cười nói:

- Lãnh đạo, đều ở trong này, kia là hai đầu bếp xào rau, ở đây đều phân biệt rõ, chỗ để đồ ăn chưa chín kỹ, đồ ăn đã chín để đâu. Tất cả còn nguyên ở đây để lãnh đạo kiểm tra, thực sự không tìm ra một lỗi nào.

- Thúi lắm!

Người nọ thiếu điều muốn phun nước miếng lên mặt Lưu Lão Tam”

- Vừa rồi ở trên lầu, tôi rõ ràng nhìn thấy có một cô gái không mặc quần áo nhân viên phục vụ, nhưng lại tự ý bưng thức ăn. Tôi nói cho ông biết, đừng nghĩ muốn lừa dối quan. Khẩn trương đi gọi người cho tôi kiểm tra.

Lưu Lão Tam hiểu những người kia là vì sao tới đây, nhưng không rõ lắm con gái mình đã làm gì đắc tội với họ. Vừa rồi còn ăn uống tốt, kết quả cơm nước xong lại đeo biển đỏ của cục y tế tới đây kiểm tra giấy chứng nhận vệ sinh an toàn.

- Lãnh đạo, nhân viên phục vụ của chúng tôi đều ở đây.

Lúc này, Lưu Lão Tam không thể phủ định. Ông không phải lần đầu tiên gặp tình huống này. Chỉ cần không điều tra ra thứ gì, bản thân ông nói vài lời ngon ngọt, thêm ít tiền nộp phạt là mọi việc sẽ qua. Nhưng thật sự muốn Tư Kỳ phải ra mặt, đối phương lại có tiếng, thì sẽ không phải chỉ là phạt tiền đơn giản như vậy

- Đều ở đây sao?

Người kia chỉ vào Lưu Lão Tam, cười lạnh nói:

- Vậy chúng ta bắt đầu điều tra, từng người, từng người một.

Nói xong, người nọ đi đến trước mặt đầu bếp đều tiên, nhìn lướt qua liền lớn tiếng quát:

- Người này móng tay như vậy là sao? Mấy tháng rồi không cắt! Nhìn đi, móng tay đều bẩn như vậy. Anh là đầu bếp chứ có đi bốc thuốc đâu.

-Còn có anh!

Bàn tay y liền chỉ về phía người thứ hai:

-Vừa rồi tôi vẫn nghe anh ho khan ở đâu đó, có biết viêm phổi là bệnh có thể lây truyền bệnh không?

Nhân viên phục vụ kia mặt tráng toát, sợ hãi:

- Tôi, tôi…!

Nhưng người kia căn bản không để ý đến anh, đã liền đứng trước mặt người thứ ba.

Lưu Lão Tam sốt ruột, nhìn thấy thực khách đều thay đổi sắc mặt, liền khẩn trương tiến lên ghé sát tai người của Cục Y tế, thấp giọng nói:

- Lãnh đạo, chúng tôi xin nhận phạt!

Sau đó, cười trừ xin bọn họ tha cho.

Tên kia liền đẩy lão Lưu ra:

- Đứng đến đây, định mua chuộc hả? Các người là những kẻ vô lương tâm, trong mắt chỉ có tiền, ông nghĩ tiền có thể giải quyết mọi thứ sao. Nói cho ông biết, chỗ của tôi không cho phép làm vậy. Hôm nay tôi sẽ cho ông biết, thế nào là “Tất cả vì sức khỏe của nhân dân”.

- Nói rất hay!

Tăng Nghị đứng trên bậc cầu thang vỗ tay, lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước mắt, nói:

- Đúng là một người vì sức khỏe của nhân dân.

Tên nọ nghe thấy tiếng liền nhíu nhíu mày, cảm thấy rất chói tai, liền ngầng đầu lên quát:

- Cậu là …!

Lời nói còn chưa phát ra, người kia liền cảm thấy sau lưng dâng lên một luồng khí. Vì lúc trước uống nhiều rượu đến nỗi mặt đỏ ửng, trong nháy mắt trắng bệch ra, miệng run run:

- Phó Chủ nhiệm Tăng, sao lại là anh!

- Anh nhận ra tôi?

Tăng Nghị thản nhiên hỏi.

-Nhận ra, nhận ra!

Lỗ Ngọc Long gật đầu, miệng cảm thấy đắng đắng. Sao có thể không biết được chứ, thực chất là quen biết đến độ không cần quen biết thêm nữa, còn là bạn học nhiều năm.

Lần trước, Lỗ Ngọc Long có vài lần làm khó Tăng Nghị, Tăng Nghị cũng không hề nói gì. Nhưng cùng nhau uống rượu vài lần, y cũng đoán ra được Tăng Nghị là người thế nào. Nhưng đến hôm nay, nghe Tăng Nghị hỏi như vậy, y mới biết, Tăng Nghị không phải chỉ nói không mà thật sự muốn cắt đứt quan hệ bạn bè này.

- Anh quen biết tôi, nhưng tôi không nhớ rõ Cục y tế lại có người như anh đấy.

Tăng Nghị nhìn Lỗ Ngọc Long.

- Có cần mời Cục trưởng Trương tới đây kiểm nghiệm xem có đúng là có anh không. Đừng làm trò lừa đảo ở đây nữa!

Một câu nói khiến Lỗ Ngọc Long tối sầm mặt lại. Khuôn mặt đỏ hồng, cả thắt lưng đều sụp xuống.

Nơi này là khu Học Phủ, không phải là khu Thiên phủ, Lỗ Ngọc Long tới nhầm rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch