Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 413: Học giả cán bộ

Chương 413: Học giả cán bộ





Lúc ngồi vào vị trí, Yến Trị Đạo tự nhiên được cho ngồi ở vị trí ghế đầu.

Bọn họ sau khi ngồi xong, Yến Trị Đạo lại bưng ly rượu trước mặt lên, cười sang sảng:

- Bữa cơm hôm nay là Tiểu Tăng mời. Ly rượu này tôi xin mượn hoa hiến Phật, trước kính Tiểu Tăng, cảm ơn Tiểu Tăng đã thịnh tình khoản đãi, ủng hộ và giúp đỡ mạnh mẽ công tác của thành phố Long Sơn chúng tôi.

Tăng Nghị còn chưa kịp khách khí, Yến Trị Đạo đã giơ ly rượu lên trước mặt hắn:

- Tiểu Tăng, thật là vất vả. Một ly này là phải uống.

- Lão lãnh đạo đến Vinh Thành, tôi được coi là chủ nhà, tận tình chiêu đã cũng là chuyện tình lý bên trong thôi.

Tăng Nghị khẩn trương bưng cái ly lên:

- Chủ tịch thành phố Yến, tôi nhất định sẽ uống. Nhưng lời nói cảm ơn thì tôi thật sự không nhận nổi.

Cố Hiến Khôn cũng giơ ly rượu lên, thay Tăng Nghị hóa giải một phần, nói:

- Xem ra tôi không thể ăn không, uống không mà không trả tiền.

Sau khi uống xong một ly rượu, không khí trên bàn là tùy ý. Mọi người dùng đũa, gắp thức ăn trên bàn mà mình muốn ăn.

Yến Trị Đạo hôm nay kính ly rượu này, không phải là làm bộ làm tịch, mà là xuất phát từ tấm lòng. Hạng mục sân bay lần này nếu như không có Tăng Nghị hỗ trợ thì tuyệt đối sẽ không thực hiện được. Đại sự mà Yến Trị Đạo làm được sau khi nhậm chức Phó chủ tịch thường trực thành phố Long Sơn chính là tranh thủ được hạng mục sân bay. Đối với sự phát triển của ông ta sau này khẳng định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Tranh thủ sân bay ngụ lại, đối với thành phố Long Sơn là chuyện tốt. Lãnh đạo thành phố Long Sơn trong lòng đều hiểu được, nhưng cũng chỉ biết ủng hộ trong lòng. Chân chính đồng ý kiên định đi làm chuyện này cũng chỉ có Yến Trị Đạo. Bởi vì tất cả mọi người đều biết được rằng đây không phải là chuyện môi trên chạm môi dưới. Quy trình trong đó không phải phức tạp như bình thường.

Sau khi uống xong một ly rượu, Yến Trị Đạo đề nghị tùy ý. Đây không phải là bồi đại lão Các bộ và Ủy ban trung ương ở thủ đô uống rượu, không tất yếu phải liều mạng.

Tăng Nghị rót cho Yến Trị Đạo một ly trà, nói:

- Chuyến trở về từ thủ đô này, sự việc của hạng mục cũng đã định rồi.

Yến Trị Đạo nhón trỏ tay phải xoa xoa ngón giữa tay trái, gật đầu cười nói:

- Định rồi, sau khi trở về sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo.

- Phó chủ tịch thành phố Yến, lần này đã vì Long Sơn mà làm được việc đại sự thiên thu.

Yến Trị Đạo biến sắc nói:

- Ở vị trí nào thì nghĩ việc của vị trí đó. Tôi tuy nhiên chỉ là vì phát triển của Long Sơn mà tận một phần trách nhiệm của mình, cũng không dám tham công. Lần này hạng mục ít nhiều có cậu hỗ trợ nên mới có thể thuận lợi tranh thủ đến. Tiểu Tăng, cảm ơn thì tôi không nói. Về sau hạng mục tiến triển có gì khó khăn thì còn nhờ cậu hỗ trợ nhiều hơn.

Tăng Nghị xua tay nói:

- Khác thì tôi có lẽ sẽ giúp được. Nhưng xây dựng sân bay thì tôi là người thường, có muốn giúp cũng giúp không được.

Nói xong, Tăng Nghị nhìn Cố Hiến Khôn nói:

- Tuy nhiên, Cố tổng trong phương diện này lại là người lành nghề. Hôm nay tôi mời anh ta đến nay, để xem có chỗ nào không ổn thì có thể giúp đỡ được cho Phó chủ tịch thành phố Yến.

- Đâu dám, đâu dám.

Yến Trị Đạo gật đầu, rồi nhìn Cố Hiến Khôn nói:

- Cố tổng, vậy làm phiền cậu.

Cố Hiến Khôn đứng lên, bưng ly rượu, cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố lời này là làm khó tôi đấy. Là tôi làm phiền ngài mới phải. Ly rượu này tôi phải kính Phó chủ tịch thành phố Yến.

Hai người tự hiểu ý nhau, không cần nói ra ngoài, sau đó cười nói:

- Dùng bữa, dùng bữa!

Tăng Nghị những lời này là đảo lại. Cố Hiến Khôn có thể giúp được Yến Trị Đạo cái gì? Đơn giản chỉ là nhận thầu công trình sân bay. Việc này Yến Trị Đạo hẳn là phải chiếu cố Cố Hiến Khôn mới đúng. Nhưng nói trên bàn rượu, thì phải đổi thành một loại phương thức khác. Đây là chỗ tinh tế trong quan trường.

Yến Trị Đạo trong lòng hiểu được, nhưng rất thống khoái mà đáp ứng. Thứ nhất là do Tăng Nghị mở miệng, thứ hai là danh tiếng của tập đoàn Danh Sĩ rất lớn. Ông ta cũng biết, đây tuyệt đối là một trong ba tập đoàn có tư chất nhất của tỉnh, hơn nữa lại giỏi về quản lý. Và đó chính là điểm mà Yến Trị Đạo rất coi trọng.

Hạng mục này là do Yến Trị Đạo kéo về. Việc xây dựng hơn phân nửa là do Yến Trị Đạo phụ trách. Ông ta đương nhiên hy vọng có thể đem hạng mục này thuận lợi mà làm, đúng hạn bảo đảm hoàn thành chất lượng, mang lại chiến tích nồng đậm cho mình. Ngoài ra, Yến Trị Đạo càng nguyện ý đem hạng mục này giao cho một xí nghiệp có tư chất, danh dự tốt để làm. Như vậy có thể thay mình tĩnh không ít tâm.

Tăng Nghị đã nói những gì cần làm thì cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Hắn hôm nay chỉ là môi giới cho Cố Hiến Khôn. Về phần thành hay không thì hắn không có khả năng cam đoan. Hắn ngược lại hướng Yến Trị Đạo thỉnh giáo:

- Phó chủ tịch thành phố Yến, có vấn đề tôi muốn hướng ngài thỉnh giáo.

Yến Trị Đạo nghiêng người qua, cười nói:

- Cậu cứ nói.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Trước kia tôi cũng xem qua một ít tư liệu, nói là sân bay có thể xúc tiến kinh tế địa phương phát triển. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Tôi muốn nghe thử cao kiến của ngài. Ngài là chuyên gia về kinh tế, lý giải khẳng định là sâu sắc hơn.

Yến Trị Đạo rất vui vẻ. Ông ta thích người khác gọi ông là chuyên gia, nhất là những người trong thể chế gọi ông là chuyên gia, lập tức nói:

- Tiểu Tăng, vấn đề này của cậu thật là hay. Về sau, cậu khẳng định cũng sẽ là chủ quản một phương. Có một việc, cần phải tìm hiểu rõ ràng mới hiểu được.

- Nguyện ý nghe cao kiến của Phó chủ tịch thành phố Yến.

Tăng Nghị nói.

- Không tính là cao kiến gì, chỉ là một chút lý giải của tôi. Nếu cậu hỏi thì tôi sẽ giải thích, hy vọng là có thể thả con tép bắt con tôm.

Yến Trị Đạo ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng cố ý cởi cái nút, không chút hoang mang rút ra một điếu thuốc, hút một ngụm rồi nói:

- Cậu có biết trước mắt trong cả nước có bao nhiêu máy bay riêng không? Trong đó có thể tự chịu trách nhiệm lời lỗ bao nhiêu không?

Tăng Nghị thật đúng là có xem qua tư liệu về phương diện này, lập tức nói:

- To nhỏ cũng có hơn trăm cái, trong đó tám phần đều trong trạng thái thua lỗ.

Yến Trị Đạo gật đầu, nói:

- Sân bay Long Sơn sau khi xây dựng xong, khẳng định cũng sẽ gặp phải thua lỗ. Cậu có biết vì sao tôi lại cố chấp tranh thủ hạng mục này không?

Cố Hiến Khôn lúc này xen vào một câu:

- Sân bay tuy rằng thua lỗ, nhưng nhờ vậy mà nó mang lại hiệu quả và lợi ích về kinh tế cho Long Sơn, hoàn toàn có thể bù lại phương diện lỗ này.

Yến Trị Đạo lắc tay nói:

- Đây chỉ là ngoài mặt, đến tột cùng có thể mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế hay không thì ai cũng không thể nói chính xác.

Cố Hiến Khôn mỉm cười nói:

- Tôi đây cũng muốn thỉnh giáo Phó chủ tịch thành phố Yến.

Yến Trị Đạo lúc này không giống như một Phó chủ tịch thành phố mà giống như một giáo sư đang khoe khoang trí thức của mình trong giảng đường đại học:

- Tôi tranh thủ hạng mục sân bay này nguyên nhân chủ yếu chính là phòng ngừa Long Sơn trong tương lai sẽ bị biên duyên hóa.

Những lời này có chút khó hiểu. Tuy nhiên Yến Trị Đạo cũng không vội trả lời, mà giải thích nói:

- Chúng ta hiện tại đang bị vây bên trong quá trình công nghiệp hóa. Công nghiệp hóa kỳ thật chính là thành thị hóa. Tương lai người trong thành thị sẽ ngày càng nhiều. Thành thị lúc đó sẽ càng lúc càng lớn. Nhưng cùng lúc đó, một số nông thôn, thị trấn cùng với những thành thị nhỏ sẽ xuống dốc, thậm chí biến mất. Cách nói này của tôi không phải là không có khả năng, mà là vô cùng có khả năng, có thể dựa theo tiến trình quốc gia hóa của các nước phát triển là có thể suy ra. Tương lai hình thức giao thông sẽ là từng điểm, từng điểm mắc xích với nhau. Thành phố Long Sơn bị núi lớn vây quanh, địa hình chịu hạn, xung quanh lại không có bất luận một nơi có thể cất chứa phóng xạ cho thành phố lớn. Hàng không là phương thức duy nhất có thể vượt qua sự bất lợi về nhân tố giao thông này. Nếu có một cái sân bay, Long Sơn sẽ không đến mức bị biên duyên hóa trong tương lai.

Tăng Nghị hơi gật đầu. Lời nói của Yến Trị Đạo khiến hắn rất có thu hoạch. Theo cách nói này thì đã thoát ly khỏi góc độ suy tính kinh ết, mà từ góc độ phát triển của thành thị đến tự hỏi vấn đề.

- Mà sân bay thua lỗ cũng chỉ là tạm thời.

Yến Trị Đạo giải thích xong vấn đề của Tăng Nghị thì lại xoay qua giải thích vấn đề của Cố Hiến Khôn:

- Trước mắt, quốc nội chúng ta lấy việc vận chuyển lục địa là chính. Ngoại trừ những phương diện nguyên nhân khác thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Chúng ta không có năng lực chế tạo máy bay thương mại. Đây chính là nguyên nhân rất lớn, quyết định chúng ta không thể phát triển mạnh không vận. Nhưng đối với một đại quốc như quốc gia ta mà nói, thì không có khả năng vĩnh viễn không có máy bay thương mại.

Cố Hiến Khôn cười. Lời nói của Yến Trị Đạo khiến y rất minh bạch, so với việc kinh doanh là giống nhau. Tất cả các máy bay đều dựa vào nhập khẩu. Vậy anh vất vả kiếm tiền, cuối cùng cơ bản toàn bộ chắp tay dâng kính cho người nước ngoài.

- Lời nói này của Phó chủ tịch thành phố Yến khiến tôi nhận ra nhiều điều không ít.

Cố Hiến Khôn giơ ly rượu, nói:

- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Yến đã mở đường cho tôi.

Tăng Nghị cũng giơ ly lên. Hắn cảm thấy cùng Yến Trị Đạo nói chuyện rất có ý tứ. Cán bộ trong nước gom lại trên bàn nhậu, hơn phân nữa đều là quyền mưu. Còn Yến Trị Đạo thì ngoại lệ. Ông ta đã khiến cho Tăng Nghị thấy được phong thái đặc biệt khác của một người trong quan trường, là một cán bộ học giả có trình độ. Chỉ có điều không biết Yến Trị Đạo lúc trước theo chính trị là có ý tưởng và khát vọng gì.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch