Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 462: Mắt thấy

Chương 462: Mắt thấy





Trước đây là kêu gọi sân bay Long Sơn dừng, tiếp theo là dừng dự án hồ Tinh Tinh. Hai sự kiện nối đuối nhau làm cho cục diện chính trị tỉnh Nam Giang trở lên có chút nhạy cảm khác thường.

Mà Tăng Nghị ở giữa giải quyết sự việc, cùng lúc lại ở phòng bệnh của bệnh viện Nhân dân tỉnh, kiểm tra tiến triển bệnh tình của Lorene.

- Trước mắt chúng ta đã phân ra ba lượt tiến hành giải phẫu loại bỏ bộ phận hoại tử. Phần lớn bộ phận hoại tử đã được loại bỏ rồi, và tình hình khôi phục là rất tốt. Miệng vết thương đã khép lại bình thường, tình trạng cơ thể cũng tốt lắm!

Thiệu Hải Ba vừa nói, trong lòng có chút xúc động. Đối với bệnh tiểu đường, Tây y còn chưa có cách gì, ai ngờ về phương diện này trong Trung y lại có công hiệu cải tử hoàn sinh. Ai cũng không dám nhận bệnh, tới chỗ Tăng Nghị uống mấy thang thuốc thì thay đổi hoàn toàn. Anh ta nói:

-Chiếu theo tình huống này thì có có thể xác định là khỏi hẳn!

Tăng Nghị gật đầu, vấn đề về bệnh này của Lorene, ngay cả hệ thống hoại tử của đôi chân, thực ra bỏ đi cũng không khó, chỉ cần tiểu phẫu là xong. Bây giờ bệnh này đạt được hiệu quả như vậy là tốt lắm rồi!

- Em đồng ý quan điểm của anh, tiếp tục theo dõi một thời gian nữa đi!

Tăng Nghị kẹp bệnh án lại, chuẩn bị rời đi.

Lúc này David tiến lên hai bước, nói:

- Bác sĩ Tăng, tôi còn có việc muốn nhờ anh giải đáp giúp.

Tăng Nghị dừng bước, nói:

- Anh nói đi!

- Hiện tại trước mắt, cả hai giai đoạn trị liệu đều đạt được hiệu quả tốt rồi, có phải nên nhanh chóng tiến hành giai đoạn thứ ba không?

David vẫn nhớ rõ chuyện này, khi Tăng Nghị tiếp nhân bệnh của Lorene, chỉ nói trước phương án trị liệu của hai giai đoạn, mà giai đoạn thứ ba, Tăng Nghị cũng có đề cập đến, nhưng cũng chỉ có một câu:

- Xem tình hình đã rồi nói sau!

Nghe lời này, có vẻ như là Tăng Nghị không tin tưởng lắm về hai giai đoạn trị bệnh trước, mới có thể nói như vậy. Nhưng David tin tưởng, đối với thần y Tăng Nghị mà nói, chỉ cần dám tiếp nhận bệnh án, chính là đã nắm tất cả trong tay, sau khi trị liệu đã chứng minh suy nghĩ của David là đúng.

Việc này khiến David khó lý giải được, vì sao Tăng Nghị không nói ra giai đoạn trị liệu thứ ba chứ, có phải là còn có tuyệt chiêu nào nữa không thể cho người ta biết?

Đây mới là vấn đề quan trọng mà David quan tâm. Hai giai đoạn trị liệu trước, quả thật đã chữa hết hoại tử ở đôi chân của Lorene, làm cho bà ấy không phải đối mặt với sự uy hiếp về tính mạng nữa. Chỉ có điều là biến chứng của bệnh tiểu đường, nếu không chữa trị tận gốc bệnh tiểu đường của Lorene, như vậy thì những hoại tử kia có thể lại sinh ra nữa.

David cũng không muốn mình trộm lần này, chỉ trộm một nửa.

- Giai đoạn điều trị thứ ba thực ra có thể để về nước Mỹ điều trị, hiệu quả trị liệu cũng tốt, không khác biệt lắm đâu!

Tăng Nghị nói:

Lần này chẳng những David nóng nảy, mà ngay cả Lorene trên giường bệnh cũng có chút sốt ruột. Việc này sao có thể nói là không khác biệt lắm! Mình ở Mỹ đã thấy tiếp nhận gần ha mươi năm chữa bệnh tiểu đường, nhưng mà kết quả trị liệu thì làm cho mình thiếu chút nữa là mất mạng, bảo mình về Mỹ tiếp tục điều trị bệnh tiểu đường, vậy khác nào bảo mình tìm đường chết sao?

Thiệu Hải Ba nhìn Tăng Nghị, về chuyện này cũng có chỗ không hiểu được.

- Bác sĩ Tăng, bây giờ tôi tin tưởng y thuật chữa bệnh của anh, hy vọng anh có thể tiếp tục trị bệnh cho tôi!

Lorene nói.

David cũng nói:

- Đúng vậy, bác sĩ Tăng, người Trung Quốc các anh không phải có câu là giúp người thì giúp đến cùng à! Bệnh của phu nhân Lorene, muốn phiền anh đích thân chữa trị!

Tăng Nghị xua tay:

- Các người không hiểu được ý của tôi rồi! Không phải là tôi không chịu chữa trị, mà theo phương pháp trị liệu của tôi, bên trong cơ thể của phu nhân Lorene vẫn còn hiện tượng tăng đường, hiện tượng này sợ là các người cũng không còn cách nào tiếp nhận.

David còn có chỗ không thể lý giải được, cái gì mà trạng thái bên trong vẫn tiếp tục tăng đường? Mục đích duy nhất trong việc điều trị bệnh tiểu đường không phải là phải làm hạ lượng đường trong máu sao?

- Bác sĩ Tăng, anh có thể nói trước một chút về phương án trị liệu của anh được không?

David hỏi.

Tăng Nghị suy nghĩ một chút nói:

- Như vậy đi, David anh cũng không phải là người không có chuyên môn y học, tôi hỏi anh mấy câu hỏi được không?

David nói:

- Bác sĩ Tăng mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Tăng Nghị cũng không quá khách sáo, qua bên ghế sô-pha ngồi xuống, nói:

- Sư ca, anh cũng ngồi đi, chúng ta cùng thảo luận một chút về phương án trị bệnh tiếp theo của Lorene!

Thiệu Hải Ba tất nhiên phải ngồi xuống, anh ta còn muốn biết về bệnh này Tăng Nghị có ý kiến hay gì!

Mọi người ngồi xuống, trợ lý của Lorene rót mấy ly nước mang đến, sau đó đứng ở một bên, vẻ mặt kiêu ngạo, thầm nghĩ, bọn bác sĩ Trung Quốc đáng ghét này lại muốn giở trò cũ đây!

David rất ghét, nhìn chằm chằm vào trợ lý. Anh ta không phải chỉ nghe thấy một lần trợ lý nói xấu sau lưng Tăng Nghị. Thật là không hiểu tại sao cả, bác sĩ cố ý đắn đo người bệnh là mục đích để ép lấy tiền, nhưng Tăng nghị chữa bệnh cho Lorene không lấy một đồng tiền nào, tất cả phí trị liệu đều thu theo tiêu chuẩn của bệnh viện Nhân dân tỉnh. Hắn chẳng những không lấy một đồng nào, lại còn rước nợ vào thân, suýt chút nữa bị người ta mắng là “ nô lệ ngoại bang”.

Lorene nói là sẽ quyên góp tặng viện Y học Vân Nam một khoản tiền, nhưng bây giờ cũng đã làm được chu đáo đâu. Cho dù chuyện này thành công, chiến tích cũng không đến phần hắn. Bởi vì thực ra hắn phụ trách hoạt động của Viện Y học Vân Nam, hắn phụ trách việc chuẩn bị xây dựng. Chỉ cần Viện Y học xây dựng xong thì nhiệm vụ của hắn cho dù thế nào cũng được xem là hoàn thành.

Hơn nữa, ai điều trị bệnh tốt, người ta sẽ cho anh trị. Nếu không phải như thế thì tên tiểu tử anh bây giờ không chừng cũng thất nghiệp rồi. Người không có tư cách nói xấu hắn ta nhất chính là anh.

- Bác sĩ Tăng, mời anh nói!

David nén sự khó chịu trong lòng lại, quay đầu nhìn Tăng Nghị.

- Câu hỏi thứ nhất là: Đối với bệnh tật, Tây y định nghĩa như thế nào?

Tăng Nghị hỏi.

Câu hỏi đơn giản như vậy, David nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào!

Cho đến gần đây, đối với bệnh tật, Tây y vẫn chưa có định nghĩa nào có thể làm cho người ta vừa lòng. Trước kia Tây y cho rằng, trừ nguyên nhân vật lý bên ngoài, còn lại bệnh tật đều là do vi khuẩn gây ra, nhưng đã sớm bị phủ định rồi! Giống như bệnh tiểu đường của Lorene, nó là một bệnh, nhưng anh có thể nói là vi khuẩn đường máu sao? Không phải là đường máu vẫn là nơi phát sinh ra năng lượng cho cơ thể đấy thôi!

Ngẫm nghĩ một chút, David nói:

- Một số nguyên nhân làm cho cơ thể con người xuất hiện sự bất thường, lệch hướng, thì có thể gọi là bệnh tật.

Tăng Nghị nghe xong chỉ có lắc đầu và cười, không đáp lại.

David đành phải nói tiếp:

- Nhưng định nghĩa này cũng không hoàn toàn chính xác, giống như nhịp tim, người bình thường mổi phút đập 70 nhịp, nhưng cũng có thể chỉ có 40 cũng được xem là bình thường. Với chỉ số IQ, chỉ số IQ thấp là bệnh, còn chỉ chỉ số IQ cao thì là thiên tài.

Tăng Nghị nói:

- Bệnh tiểu đường chính là do đường máu trong cơ thể vượt quá so với tiêu chuẩn.

David gật đầu:

- Huyết áp cao là đặc trưng của bệnh tiểu đường!

Tăng Nghị lại nói:

- Người ta phát hiện ra insulin, khi đó giới y học cho rằng phát hiện insulin có thể trị khỏi bệnh tiểu đường. Bây giờ thời gian trôi qua cũng gần một thế kỉ rồi, vậy kết quả thế nào?

David lắc đầu, không thể phủ nhận cống hiến ban đầu đó, đó là một loại dược vật, chuyên được dùng để chữa bệnh, có ý nghĩa rất quan trọng. Nhưng mà xem như bây giờ thì có thể thấy, không hiệu nghiệm. Bệnh tiểu đường chính là một loại bệnh di truyền, tồn tại trong một số ít người. Nhưng mà sau khi phát hiện được insulin, bệnh tiểu đường chẳng những không hoàn toàn biến mất, ngược lại còn ngày càng trở lên nghêm trọng, trở thành một bệnh truyền nhiễm, tăng nhanh trong xã hội.

Hiện tại giới y học chia bệnh tiểu đường thành hai loại: một là do insulin thải ra ít, hai là insulin tiết ra ngang bằng. Mà hoàn toàn áp dụng phương pháp trị liệu insulin thứ nhất, chiếm không đến một phần năm tỷ lệ người bệnh.

Cho đến nay bệnh tiểu đường vẫn là một căn bệnh Tây y không thể chữa khỏi, cơ chế phát bệnh này vẫn như là một làn sương mù dày đặc mất phương hướng, bác sĩ chỉ có thể khống chế lượng đường trong máu.

- Bệnh tiểu đường của phu nhân Lorene là thuộc loại thứ hai!

Tăng nghị nhìn David;

- Con người vốn có miễn dịch, sẽ tự chống lại các yếu tố xâm nhập từ bên ngoài vào, nhưng insulin làm cho cơ thể bài tiết ra một loại chất, vì sao có thể bị cơ thể con người kiểm soát chứ?

David lắc đầu, nếu mình có thể biết được nguyên nhân nào, thì đã tốt rồi! Người bị bệnh tiểu đường trên thế giới có gần 400 triệu, so với tổng dân số còn muốn nhiều hơn sao?

Lorene nằm trên giường bệnh. Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Tăng Nghị và David, cũng có chút suy nghĩ. Bà điều trị nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua mình vì sao lại mắc phải căn bệnh này.

Lượng đường trong máu quá cao có tính là một loại bệnh hay không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch