Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 489: Đằng sau chiến tranh

Chương 489: Đằng sau chiến tranh





Sau khi Tỉnh ủy công bố sự phân bổ nhân sự, hai ngày sau thì Thành ủy Bạch Dương cũng đưa ra lệnh bổ nhiệm mới cho Tăng Nghị, vị trí chủ nhiệm Ban quản lý của khu công nghệ cao Bạch Dương vốn đã để trống từ khi Tăng Nghị tới đây nhậm chức, bây giờ rốt cục thì đánh rớt cái chữ “Phó” trên danh hiệu trước đó của Tăng Nghị.

Hồ Khai Văn vẫn giữ chức vị Phó chủ tịch thành phố kiêm thành viên Đảng ủy của khu công nghệ cao, chỉ có điều là trong thời gian ông ta tham gia lớp học tập bổ túc, mọi công việc của Khu công nghệ cao sẽ tạm thời do Tăng Nghị làm chủ trì.

Sau khi nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, bộ máy lãnh đạo của khu công nghệ cao căn cứ theo thời gian đã được thông báo đều tới trước mười phút chờ ở dưới tầng.

Lưu Đại Xuân đứng thẳng giữa đám người, mắt nhìn bốn phía một lượt, gã nhận ra những người khác đều vô tình hay hữu ý mà giữ vững một khoảng cách nhất định với chính mình, cô lập bản thân. Lưu Đại Xuân chỉ hừ lạnh một tiếng, châm một điếu thuốc hút một mình, trong đầu thì nghĩ những kẻ xung quanh đều quá giả dối. Gã, Lưu Đại Xuân mặc dù bây giờ lạc phách rồi, thế nhưng Phó chủ tịch Hồ còn không có rời khỏi khu công nghệ cao này, gã vẫn là nhân vật đứng đầu trên danh nghĩa ở đây, chỉ cần Phó chủ tịch Hồ còn chưa ngã, vậy một kẻ Tăng Nghị lại có khả năng làm được gì Lưu Đại Xuân gã chứ.

Vừa trông thấy xe của Thành ủy từ xa, ban lãnh đạo trong Ban quản lý lập tức dập tắc thuốc lá, chạy nhanh tới đằng trước đón chào.

Ánh mắt Lý Vĩ Tài rất tinh nhanh, từ rất xa đã nhìn thấy phía trên chiếc xe Audi màu đen, treo một con số 9, cậu ta vội vàng nhắc nhở Tăng Nghị một tiếng:

- Hình như là Trưởng ban Vu tự mình tới đây.

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mấy thành viên trong ban lãnh đạo đứng cạnh đều nghe thấy hết.

Sắc mặt Lưu Đại Xuân ngay lập tức trở nên xám lại, việc tuyên bố bổ nhiệm do ai tới báo, chính là thể hiện trình độ quan tâm của Thành ủy.

Ở thành phố Bạch Dương này, có thể khiến cho Vu Thiệu Hành tự mình tới đây, thì chứng tỏ mức độ coi trọng đã không thể hơn được nữa rồi. Bình thường bổ nhiệm người đứng đầu hay đứng thứ hai của một huyện, Vu Thiệu Hành rất ít khi tự mình tới thông báo. Hôm nay Vu Thiệu Hành lại tự mình tới khu công nghệ cao này. Vậy ý nghĩa thế nào, đã không cần phải nói rõ hơn rồi.

Trước sau hai chiếc xe con chạy tới trước mặt mọi người, người xuống từ chiếc xe đằng sau chính là Hồ Khai Văn, anh ta bước nhanh tới giúp Vu Thiệu Hành mở cửa xe, hai người cùng nhau đi tới chỗ của mấy thành viên lãnh đạo trong Ban quản lý.

Hồ Khai Văn giơ một bàn tay lên, nhiệt tình nói:

- Trưởng ban Vu, để tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chính là…

Vu Thiệu Hành mặt mày hớn hở, vươn bàn tay to lớn liền ôm chặt lấy Tăng Nghị, nói:

- Đồng chí Tăng Nghị thì không cần phải giới thiệu nữa, cậu ta chính là cán bộ ưu tú của thành phố Bạch Dương chúng ta, các lãnh đạo của Thành ủy đều biết cậu ta hết rồi.

Tăng Nghị cười nói:

- Nhiệt liệt chào mừng Trưởng ban Vu tới khu công nghệ cao tiến hành công tác chỉ đạo.

Vu Thiệu Hành cầm tay phải Tăng Nghị hơi bóp chặt một cái, sau đó tay trái giơ lên, vỗ nhẹ lên cánh tay Tăng Nghị nói:

- Đồng chí Tăng Nghị, đồng chí phải tiếp tục phát huy, kiên trì cố gắng.

Lúc này Hồ Khai Văn tiếp lời:

- Vị này là Tiểu Lý của Ban quản lý, đồng chí Lý Vĩ Tài.

Vu Thiệu Hành lúc này mới buông tay Tăng Nghị ra, sau đó liền duỗi tay hướng Lý Vĩ Tài, tuy nhiên lần này không có nhiều hành động thân thiết như trước, chỉ khẽ nắm chặt lấy tay Lý Vĩ Tài, hơi gật đầu, vậy là coi như xong trình tự phải có, sau đó nhanh chóng bước qua một vị tiếp theo.

Lẽ ra thì việc bổ nhiệm ngày hôm nay cũng không cần đích thân Vu Thiệu Hành tới, nhưng Vu Thiệu Hành cảm thấy chính ông phải tới đây một chuyến. Hai ngày trước chính Vu Thiệu Hành đề nghị việc để cho Tăng Nghị đi tham gia lớp bổ túc; chuyện Thủ trưởng tối cao khâm điểm Tăng Nghị làm thư ký Bí thư được truyền càng ngày càng chân thực; lại nhìn sự thay đổi mạnh mẽ trong mấy ngày qua ở tỉnh ủy tất cả đều bắt đầu xảy ra từ sau khi Tăng Nghị được gọi vào Tỉnh ủy.

Là một kẻ lão làng trong giới chính khách, Vu Thiệu Hành đối với một số tin đồn nghe được có thái độ là thà rằng tin nó có, còn hơn tin nó không. Thứ ký Bí thư tỉnh ủy đâu phải dễ đắc tội như vậy? Nếu nói khó nghe một chút thì, người ta chỉ cần một cái bĩu mỗi nhẹ nhàng, một cái chức Trưởng ban tổ chức cán bộ của ông ngay lập tức sẽ rơi vào thế bí ngay.

Cho dù tin đồn là giả, nhưng Tăng Nghị có thể nói chuyện có cân lượng ở trước mặt mấy vị cấp cao của tỉnh Nam Giang cũng là điều không thể nghi ngờ, đến lúc đó chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ qua, chính ông làm sao có chuyện tốt tới được.

Cho nên Vu Thiệu Hành tới đây, không thể không thể hiện sự coi trọng cũng như thành ý của ông, mà nếu không đến thì càng không thể thể hiện được thiện ý của ông.

Một hàng người ở đằng trước đều đã giới thiệu xong, nhìn thấy sắp tới lượt mình, Lưu Đại Xuân vội đưa hai tay ra trước, gập cong người, trên mặt là tươi cười nịnh nọt, bước một bước ra trước, lấy tư thế chuẩn bị nghênh đón Trưởng ban.

Ai ngờ Hồ Khai Văn lại giống như không nhìn thấy Lưu Đại Xuân, giới thiệu xong hàng người phía trước, quay hướng thân mình, cùng Vu Thiệu Hành xin chỉ thị:

- Trưởng ban Vu, bên trong đều đã chuẩn bị hết rồi, có cần phải đi vào trong nói chuyện hay không?

Vu Thiệu Hành rụt tay lại để sau lưng, cười nói:

- Được, vậy phải nắm chặt thời gian, đem chuyện chính làm xong trước.

Nói xong, Vu Thiệu Hành dưới sự đồng hành của Hồ Khai Văn, bước chân vững vàng đi lên cầu thang, vào trong khu nhà Ban quản lý.

Lúc đó Lưu Đại Xuân liền cứng tại chỗ, hai tay giơ trong không khí, rụt cũng không phải mà không rụt cũng không phải.

Lý Vĩ Tài bước qua ngay trước mặt Lưu Đại Xuân, trong lòng cực kỳ sảng khoái, thầm nghĩ nếu lúc này mà có cái bát mẻ đặt vào trong tay của Lưu Đại Xuân, rồi phối hợp thêm cái vẻ mặt thất hồn lạc phách bây giờ của gã, đảm bảo tình hình kinh doanh sẽ tuyệt đối không sai được.

Trong phòng hội nghị của Ban quản lý, các cán bộ cấp trung trở lên đều có mặt đầy đủ.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Vu Thiệu Hành không chút nào bối rối liền mở văn kiện trước mắt mình ra nhìn thoáng qua, thật to đọc lên:

- Thành ủy quyết định, đồng chí Tăng Nghị đảm nhiệm chức phó Đảng ủy khu công nghệ cao, Chủ nhiệm Ban quản lý; bãi nhiễm chức vụ Phó chủ nhiệm ban quản lý của đồng chí Lưu Đại Xuân, điều nhiệm đồng chí này làm Phó cục trưởng cục Cơ khí nông nghiệp.

Vừa mới ngồi vững vàng tại chỗ ngồi của mình, còn không ổn định tâm trí, Lưu Đại Xuân đột nhiên nghe thấy mấy câu này, cả bộ mặt vốn già nua ngay lập tức trắng bệch hơn cả mấy bức tường trong phòng họp.

Cán bộ Ban quản lý ở phía dưới nghe thấy tin tức này, trong lòng cũng kinh ngạc không ngừng. Chuyện Tăng Nghị thành Chủ nhiệm chính thức cũng sớm đã có tin đồn rồi, chỉ bàn đến các thành tích của hắn thì đây cũng là chuyện ván đã đóng thuyền; nhưng việc Lưu Đại Xuân bị điều nhiệm tới cục Cơ khí nông nghiệp thì trước đó một chút tin tức cũng không hề được truyền ra, lần điều nhiệm này quả thực rất đột ngột, hơn nữa lại còn là cục Cơ khí nông nghiệp.

Cục Cơ khí nông nghiệp bây giờ thậm chí cũng không có thể coi là một ban ngành chính thức trong bộ máy chính quyền. Đó chỉ là một kết quả của thời kỳ kế hoạch hóa, mục đích cũng chỉ vì thúc đẩy nhanh hơn quá trình hiện đại hóa ngành nông nghiệp, mà công dụng cụ thể, chính là nông dân tới cục Cơ khí nông nghiệp này để mua các thiết bị máy móc nông nghiệp. Nhưng bây giờ chuyển sang nền kinh tế thị trường, chỉ cần có tiền trong tay, nông dân muốn sắm sửa bất kỳ loại máy móc gì cũng đều được, không nhất thiết phải tới cục Cơ khí nông nghiệp mới có thể mua được.

Vì vậy, rất nhiều năm trước, cục Cơ khí nông nghiệp đã bị chính phủ gạch bỏ khỏi danh sách các phòng ban chính thức, mà chuyển nó thành một đơn vị sự nghiệp nhỏ. Tuy rằng cũng gọi là “cục”, nhưng ý nghĩa đã không phải cùng một cấp nữa rồi.

Lưu Đại Xuân bị giáng chức xuống cái cục Cơ khí nông nghiệp vốn là cái nơi chim cũng không thèm thải như vậy, chỉ sợ con đường làm quan cũng đã sớm phải kết thúc. Vốn dĩ cái vị trí bị ghẻ lạnh như thế luôn luôn ngồi lên thì dễ dàng, nhưng muốn xuống tất nhiên là không đơn giản.

Mọi người nhìn lên trên khán đài, phát hiện Hồ Khai Văn ngồi trên đó có vẻ mặt rất tự nhiên, có vẻ như đã sớm biết được tin tức này.

Đúng như Lưu Đại Xuân đã kế hoạch, kỳ thật là Hồ Khai Văn đưa đề nghị lên trên thành ủy, nhưng bây giờ thì theo cái nhìn của cán bộ Ban quản lý thì, Tăng Nghị có vẻ càng trở nên có uy thế, bình thường chỉ là một Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng nhìn có lẽ rất tao nhã, bình dị, gần gũi, thế nhưng nếu thực sự nổi giận, kia chính là thủ đoạn ngoan tuyệt, không hề nương tay. Chuyện bổ nhiệm ngày hôm nay, chính là một lần trừng phạt nghiêm khắc đối với những kẻ luôn âm thầm đầu cơ, thích chơi trò ngáng chân người khác trong bóng tối giống như Lưu Đại Xuân.

Sau này nếu còn có ai dám gây sóng gió ở trong Ban quản lý, vậy trước đó hãy suy nghĩ kỹ xem, cái mông của chính mình có thể chịu được cái lạnh kinh người tỏa ra từ cái ghế đá ghẻ lạnh kia hay không đã.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch