Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 517: Ai tới tìm chết?

Chương 517: Ai tới tìm chết?





Là một Bí thư thành ủy, Liêu Thiên Hoa cả ngày đều bận rộn với việc, tiếp đến tống đi, tiếp đón các loại lãnh đạo cao cấp, có thể có một bữa ngồi ăn cơm ở nhà, là cực kỳ khó.

Nhưng vào lúc này, cố tình Tăng Nghị lại gọi điện thoại tới, trong lòng Liêu Thiên Hoa không thể nào vui cho nổi, nhưng vẫn đi tiếp nghe. Hiện giờ tầm quan trọng của khu công nghệ cao Bạch Dương có thể nói là càng ngày càng rõ ràng, địa vị của Tăng Nghị, hay cái vị trí người phụ trách Ban quản lý này, cũng là nước lên thì thuyền lên, không thể coi thường được.

Nghe xong lời mào đầu của Tăng Nghị, Liêu Thiên Hoa trầm ngâm mấy giây, nói:

- Như vậy đi, sáng mai, Tiểu Tăng, cậu tới phòng làm việc của tôi đi.

Lúc nói câu này, suy nghĩ trong lòng Liêu Thiên Hoa là, bình thường thì Tăng Nghị tới tìm ông báo cáo công tác, đều là tự động tới Thành ủy, hoặc là đợi sau khi thư ký đi thông báo rồi mới tiến hành báo cáo. Nhưng hôm nay không ngờ cậu ta lại trực tiếp gọi điện thoại tới số điện thoại cá nhân của ông, xem ra cái đuôi của tên nhóc này cũng bắt đầu vểnh lên rồi đây.

- Bí thư Liêu, sự tình vô cùng khẩn cấp!

Tăng Nghị cũng không thèm để ý xem Liêu Thiên Hoa nghĩ cái gì nữa rồi, nói:

- Thủ trưởng đoàn cán bộ lão thành của Trung ương, đã xảy ra chuyện ở thành phố Bạch Dương chúng ta rồi!

Trời đất bao la, còn có chuyện lớn hơn chuyện ăn cơm của lão tử sao?

Liêu Thiên Hoa rất không hài lòng với thái độ của Tăng Nghị, cái câu nói tức giận này suýt nữa cũng đã nói ra, kết quả, vừa nghe tới mấy chữ đoàn cán bộ lão thành, ông liền đứng bật dậy khỏi bàn cơm, khiến cho cái bàn bị đập một tiếng vang dội.

- Tin tức là thật?

Liêu Thiên Hoa kinh sợ hỏi một câu, không cảm giác thấy tí đau đớn nào, cầm điện thoại liền đi ra chỗ phòng khách, trong lòng ông đã bắt đầu phiên giang đảo hải. Các lão thủ trưởng tới Bạch Dương từ lúc nào, vì sao chính ông lại không có một chút tin tức nào cả. Vốn dĩ thì thành phố Bạch Dương cũng không nằm trong con đường Trường Chinh, các lão thủ trưởng bây giờ lại đột nhiên tới Bạch Dương, đây là vì chuyện gì chứ?

- Tăng Nghị, cậu mau nói cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Liêu Thiên Hoa vội vàng hỏi. bảo mẫu trong nhà ông đã nhanh chóng cầm cặp công văn cùng với áo khoác tới cho ông.

- Lão thủ trưởng đi chợ đêm, gặp phải vài cái lưu manh du côn tới quấy rối.

Liêu Thiên Hoa không đợi Tăng Nghị nói xong, sắc mặt liền trắng bệch, vội hỏi:

- Vậy an toàn của lão thủ trường thì sao, có xảy ra cái gì sơ xuất không?

Tăng Nghị nói:

- Lão thủ trưởng tức giận lên, liền hung hăng dạy dỗ mấy tên lưu manh du côn, bọn chúng bị thua liền chạy đi kêu gọi đồng bọn tới.

Mồ hôi trên mặt Liêu Thiên Hoa liền thành giọt mà nhỏ xuống, giống như bị một tia sấm sét đánh trúng ngay giữa ngày trời quang, trong óc thì ầm ầm rung động, huyệt Thái dương hai bên cũng nhảy lên thình thịch kinh hoàng. Ông ta bỗng cảm giác thấy quáng mắt ù tai, hai chân như nhũn ra. Ông trời ơi, đây là đã xảy ra chuyện lớn rồi! Trong địa bàn của mình, thủ tưởng cán bộ lão thành trung ương lại bị một đám lưu manh có tý tuổi vây đánh, quả thực là lần đầu tiên có chuyện như vậy từ lúc khai thiên lập địa, khiến cho người nghe kinh sợ lên.

Nếu việc này bị xé to ra, Bạch Dương chắc chắn ngay lập tức sẽ bị người của cục cảnh vệ phiên lên sạch sẽ, mà kẻ xui xẻo đầu tiên, chính là chính ông, vị Bí thư thành ủy này, nhưng vạn hạnh là, nghe cách nói của Tăng Nghị, an toàn của lão thủ trưởng hẳn là không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nếu không chính ông cho dù có chín cái mạng, lúc này cũng phải công đạo hoàn toàn rồi.

- Tiểu Tăng, bây giờ cậu đang ở đâu?

Liêu Thiên Hoa khi hỏi câu này, trong giọng nói dẫn theo một chút biến đổi, mà cho dù là Chủ tỉnh tỉnh, nghe được loại tin tức này, chỉ sợ là một tý điềm tĩnh cũng khó giữ được lắm.

- Bí thư Liêu, tôi đã chạy tới hiện trường, nhưng lão thủ trưởng kiên quyết không chịu rời khỏi đây, bên cạnh tôi bây giờ cũng chỉ có tôi với lái xe hai người thôi.

Tăng Nghị nói một chút về sự “khó khăn” hiện tại.

Liêu Thiên Hoa ngay lập tức liền quát:

- Đồng chí Tăng Nghị, tôi lệnh cho cậu, hôm này cho dù trời sụp đất nứt, cậu cũng phải đảm bảo sự an toàn của lão thủ trưởng cho tôi, đội chi viện sẽ tới ngay lập tức.

- Vâng!

Tăng Nghị hô to một câu, nói:

- Xin lãnh đạo cứ yên tâm!

Yên tâm?

Liêu Thiên Hoa làm sao có thể yên tâm được chứ, chỉ có hai người, đối mặt với một đám lưu manh du côn, tự bảo vệ mình còn là điều đáng nghi ngờ, như vậy thì làm sao có thể giữ được sự an toàn của lão thủ trưởng đây?

Giống như bị lửa đốt mông, Liêu Thiên Hoa liền vội vàng chạy ra ngoài cửa, đồng thời cũng cầm điện thoại bấm số của Cục trưởng cục Công an thành phố Trần Chí Quân.

Vợ của Liêu Thiên Hoa lúc này hỏi một câu:

- Lão Liêu, ông không ăn cơm sao?

- Ăn ăn ăn, chờ ăn gậy đi!

Liêu Thiên Hoa ném lại một câu này liền chạy ra khỏi căn nhà số 1 trong khu nhà của ủy viên thường ủy.

Trần Chí Quân nhận được điện thoại của Liêu Thiên Hoa cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Ông nghĩ, lúc này mà Bí thư thành ủy lại gọi điện thoại tới, quá nửa là không có chuyện tốt tới, vì vậy khi điện thoại đánh tới, liền khẩn trương nói:

- Bí thư Liêu, ngài có…

- Trần Chí Quân, lão tử lệnh cho ông, ngay lập tức đi tập hợp đội đặc công lại, mang theo tất cả, lấy thời gian ngắn nhất, chạy tới khu chợ đêm cho tôi.

Liêu Thiên Hoa không đợi Trần Chí Quân nói xong, liền ra lệnh, quát tiếp:

- Chậm một giây, lão tử đuổi ông.

Trần Chí Quân hoảng sợ, lúc này trái tim liền nhảy một cách kinh hoàng. Bí thư thành ủy Liêu Thiên Hoa luôn luôn là một người không nóng không lạnh, hôm nay nhưng đến một từ thô tục như “lão tử” cũng đều phát ra được, có thể thấy được là tức giận đến điên rồi. Đây chắc chắn là phải xảy ra chuyện rất lớn rồi, liền vội vàng nói:

- Vâng! Tôi lập tức đi tập hợp đội ngũ, Bí thư Liêu!

- Thủ trưởng đoàn cán bộ lão thành của Trung ương, bị bọn lưu manh du côn vây đánh ở chợ đêm, ông xem tự xử lý đi!

Liêu Thiên Hoa quẳng lại mấy lời này liền cúp điện thoại, vội vàng chạy tới hướng chợ đêm.

Trần Chí Quân vừa nghe, sợ tới mức lúc ấy hai chân đều mềm nhũn. Lão thủ trưởng bị lưu manh vây đánh! Ôi, cái lũ mắt mù khốn khiếp, bọn mày muốn chết thì cũng đừng lôi kéo cả lão tử nữa chứ, đây chẳng phải là muốn lột da của lão tử sao, đây còn là bản mệnh của lão tử nữa chứ.

Lúc ấy Trần Chí Quân không dám do dự, cầm điện thoại lên liền ra lệnh:

- Đều gọi hết một lũ lại cho lão tử, mười phút, không, trong vòng năm phút đồng hồ, nhất định phải chạy tới được chợ đêm! Chậm một giây, lão tử bắn bỏ hết.

Nửa phút đồng hồ sau, tại nơi của đội đặc công trong cục công an thành phố, trong khu nhà của đội phòng ngừa bạo lực, cả hai đều cùng lúc vang lên tiếng cảnh báo sắc nhọn, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát đồng loạt bật đèn hiệu chớp nháy, xông ra bên ngoài nhanh như gió bay điện chớp, mục tiêu là thẳng hướng phố chợ đêm.

Các loại xe tư nhân ở trên đường, vừa nhìn thấy trận hình lớn như vậy, liền hiểu được là có vụ án lớn xảy ra, tất cả đều nhanh chóng dạt qua hai bên dừng lại, chỉ sợ chậm mất một giây thôi, cũng có thể bị cảnh sát gắn cho cái tội là “Quấy nhiễu người thi hành công vụ”

Bên phía Tăng Nghị vừa cúp máy, quay sang thấy người nhân viên phục vụ nữ còn đang lau nước mắt, lại hỏi:

- Làm sao vậy?

- Có bị thương hay không, có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?

Nhân viên phục vụ nữ lắc đầu, cô thật sự cũng không có bị thương, chẳng qua là bị chuyện hôm nay dọa cho sợ mà thôi.

Tăng Nghị nhìn qua, xác định là nhân viên phục vụ này không có việc gì, liền cất điện thoại đi, lại ngồi xuống bên cạnh Từ lão, vừa rồi hắn cố ý không nhắc tới Từ lão mà xách sang cả đoàn cán bộ lão thành, chính là muốn khiến cho Liêu Thiên Hoa cảm giác được chuyện quan trọng đến mức nào, lại nhắc tới việc bên này hiện mới chỉ có mình và lái xe hai người, chính là để cho Liêu Thiên Hoa cảm thấy chuyện rất cấp bách. Với tình hình như vậy, sự chi viện của thành phố mới có thể càng nhanh được hơn. Dù sao liên quan tới sự an toàn của Từ lão, Tăng Nghị cũng không dám qua loa sơ suất được.

- Tiểu tử cậu cũng thật là có chút quỷ tinh.

Từ lão cười nhạt một tiếng, cuộc báo cáo của Tăng Nghị lúc nãy với bên thành phố, Từ lão nghe được rõ ràng. Tên tiểu tử này lại còn nói chính mình là đang chạy tới phía phố chợ đêm, như vậy thì cho dù tin tức có hơi “sai lầm” thì cũng có thể có cách giải thích hợp lý. Huống chi, cũng căn bản là sẽ không có người đi tìm hiểu sâu sa chút sai lầm này. Chỉ cần lão thủ trưởng không có xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là mấy vị lãnh đạo của Bạch Dương đều phải đi bái lạy phần mộ tổ tiên, thắp nhang thành kính hết một lượt rồi.

Tăng Nghị lại rót thêm một chén rượu cho Từ lão, nói:

- Chút tiểu xiếc này của tôi, chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

Từ lão cười vang, ông là một vị hổ tướng nổi danh trong thế hệ khai quốc ban đầu, bình thường liền thích nghe này mấy thứ từ ngữ như hổ tướng, oai vũ các loại.

Chủ quán lúc này lại đi tới hỏi:

- Hai vị rốt cuộc là làm cái gì vậy? Đám người kia cũng không phải là dễ chọc, cái tiệm nhỏ này của tôi, chịu không nổi sự chèn ép như vậy đâu.

Lúc nãy ông chủ quán này cũng đã nghe thấy trong lúc nói chuyện điện thoại, Tăng Nghị có nhắc đến mấy từ như Bí thư, lãnh đạo gì gì đó.

- Yên tâm, yên tâm! Có chèn ép thì cũng không đến phiên ông đâu.

Tăng Nghị cười xua tay, một đằng cũng yêu cầu nói:

- Ông chủ, đi vào mang rượu Bàn Sơn của quán ông tới đây, sau đó thì rót thêm cho chúng tôi mười cân rượu để chúng tôi mang đi.

Chủ quán muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài, tự mình lấy từ dưới quầy một can nhựa mới tinh ra, đặt cái phễu lên miệng can, bắt đầu đong rượu.

Không quá hai phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói:

- Sao lại thế này, ai trói người ở chỗ này đây?

Tăng Nghị liếc mắt thoáng nhìn, trong đầu nghĩ, chính chủ quả nhiên là đến rồi đây. Hắn quay đầu lại nhìn Từ lão một cái, Từ lão cũng đang nhìn chằm chằm cửa, cười lạnh.

Bốn nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa, trên người đều mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, cầm đầu là một tên vừa béo vừa trắng, cổ áo đằng trước cởi bỏ một nút áo, để lộ ra một mảng thịt trắng bệch, gã đứng chống nạnh ở chỗ đó, quát:

- Tất cả mọi người trước mặt, tụ tập đánh nhau, lá gan cũng không nhỏ, mấy người coi cảnh sát là không khí sao? Ai đánh nhau, đứng ra đây cho tôi.

Tên tóc húi cua bị trói vào cột điện lúc này liền kêu gào lên:

- Anh mập, anh đã tới rồi, tôi sắp bị cái đám khốn khiếp này đánh chết rồi, chính là cái tên đầu trọc, còn có hai tên ở bên trong nữa, một già một trẻ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch