Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 61: Khoanh tay ngồi nhìn

Chương 61: Khoanh tay ngồi nhìn




Ngọc Long sơn trang tông cộng có mười bảy tòa lầu. Mỗi
Nhìn từ bê ngoài thì đều là những tòa lầu hai tằng trông rất bình thường, nhưng bên trong đều là nội thất xa
hoa, cao cấp nhất.



Nhạc Sơn Cao cùng với Tăng Nghị hai người bước vào một tòa lầu:

~ Lâu một là phòng khách, phòng bếp, còn có phòng ngũ hai gian, có thể ở cùng với bảo mẫu, nhân viên cảnh
vệ. Lầu hai là thư phòng, phòng dành cho chủ. Tất cả đò vật ở đây đều rất mới, theo một quy cách cao.
Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tra xét một số tư liệu, căn cứ theo thói quen của Kiều lão mà làm một số điều
chỉnh.



Tăng Nghị có chút tặc lưỡi
mức độ như vậy. Gần như




nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng nơi này lại xa hoa đến
một thiết kế đều có chủ ý trong đó.



Khó có thể lý giải, một nơi sang trọng, thoải mái như thế này vì sao lại không lưu được lão thủ trưởng. Tăng
Nghị trong lòng suy nghĩ, có thê hay không bởi vì nó xa hoa quá độ ngược lại khiến lão thủ trưởng có chút
không thoải mái. Ít nhất Tăng Nghị cảm thấy nơi này không có hơi thở cuộc sống, mà giống như vương thất của
Ả tập.

- Không phải có chút quá xa hoa sao?

Tăng Nghị liền tập trung nói ra.

- Xa hoa?

Nhạc Sơn Cao sửng sốt, lập tức liên tục lắc đầu:

- Nơi này của chúng tôi được xem như rất bảo thủ. Những địa phương kinh tế phát đạt khác so với chúng tôi
còn tốt hơn rất nhiều.

Tăng Nghị im lặng. Thật sự đây không phải là tốt nhất mà chỉ là tốt. Hắn từ trên xuống dưới đạo qua một vòng,
nhưng vẫn là cảm giác này. Hơi thở cuộc sống không đủ. Cán bộ lão thành nếu đến đây du lịch, thì bầu không
khí như vày thì có thể. Nhưng nếu đẻ đưỡng lão thì bầu không khí như vảy lại không đúng.

Bước vào trong thư phòng, Tăng Nghị nhìn bức tranh chữ to treo trên tường “ Hùng hoài thiên hạ, tâm hệ
thương sinh”. Khí thế không tầm thường.

- Chữ của ai vậy?

Tăng Nghị hỏi.

- Là bức thư pháp của Dương Minh lão nhân.

Nhạc Sơn Cao giới thiệu.

- Tháo xuống đi, tốt nhất là nên treo một bức đo chính tay Kiều lão viết.

Tăng Nghị nói. Trong bút ký của ông nội, Tăng Nghị biết vị Kiều lão này cũng là một người rất yêu thích thư
pháp. Bình sinh tự phụ nhất chính là thư pháp của mình. Khi còn trẻ, trong phòng đã treo đầy các tác phẩm của

ông. Tác phẩm thư pháp đương đại rất khó lọt vào mắt xanh của ông. Ở trong phòng ông treo một bức thư pháp,
của người khác, chẳng lẽ phải muốn ông quan sát học tập sao?



Nhạc Sơn Cao có chút không rõ. Y nhìn bức tranh, cũng không nhìn ra có cái gì không đúng. Mặc kệ là bút
phong hay là ngụ ý đều rất tốt. Chữ của Dương Minh lão nhân vạn kim khó cầu. Bức thư pháp này ở tỉnh phải
quan hệ rất nhiêu mới có được.





Giá sách trong thư phòng có rất nhiều sách. Nội dung đại bộ phận đều về chính trị.
khá có chiều sâu.

iết học, tôn giáo, văn hóa,

Tăng Nghị lại nói:
- Nên tìm một số sách về kinh tế bỏ lên.
Kiều lão đắc ý nhất chính là khi còn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh, đã đem tỉnh đó từ một tinh

bản hàn trở thành một tình có nền kinh tế sống động. Cho nên, đây là một người rất am hiểu về kinh tế. Và đó
cũng là nguyên nhân để Kiều lão có thẻ tiến vào trung tâm triều đình.



Nhạc Sơn Cao không có ý kiến, rất thống khoái mà đồng ý.
~ Ngoài ra, tốt nhất là nên tìm một số băng nhạc càng cô điểm càng tốt, bỏ ở thư phòng.

Nhạc Sơn Cao nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nghĩ chẳng lẽ chàng thanh niên này lại quen biết với Kiều lão?
Nhưng theo tư liệu mà mình thu thập thì cũng không nghe nói Kiều lão thích nhạc cả.

Phương điện này hoàn toàn tương phản với thư pháp. Đối với thư pháp, Kiều Văn Đức có chút tự đắc. Nếu
anh đưa cho ông ấy tác phẩm tác giả đương đại, hậu quả chỉ có một. Tác phẩm này sẽ không bao giờ
được thấy mặt trời. Hơn nữa tiền đồ của anh cũng sẽ bị Kiều Văn Đức dầu chấm hết. Ông ta sẽ cho.
xầng anh đang châm chọc thư pháp của ông ấy không hay. Ngược lại, nếu anh khen thư pháp của ông ấy giỏi,
dựa theo yêu cầu mà nhờ ông áy viết cho một bức thư pháp, có lẽ ông ấy sẽ không đồng ý nhưng khăng định sẽ
tất cao hứng, cho rằng mình gặp được tri kỷ.






Về phần nhạc kinh kịch, Kiều Văn Đức rất thích. nhưng sẽ không hát. Tuy ông hát không được hay, không đủ
hùng mạnh, nhưng ông ta thích chính là cái loại khí thể vô biên. Bởi vì ông ta không bao giờ hát bên ngoài, cho
nên rất ít người biết ông ấy thích nó.

Bước vào phòng ngủ, Tăng Nghị giơ tay bóp bóp hai cái trên giường:

- Giường mềm không được. Phải đổi thành giường cứng.

Trong bút ký của ông nội, Kiều Văn Đức bị đau thắt lưng, không thê ngủ giường mềm được.

Nhạc Sơn Cao nhất nhất nhớ kỹ, lại hỏi:

- Còn có chỗ nào cần sửa nữa không?

Tăng Nghị lắc đầu:

- Nơi này đều bồ trí rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy vẫn còn thiếu chút hơi thở của cuộc sống.

Nhạc Sơn Cao cơ mặt co rút lại. Hơi thở cuộc sống? Không khí sôi động và không khí dân chúng bình thường
có cái gì khác nhau? Người trẻ tuôi vẫn là người trẻ tuôi, không có kinh nghiệm. Phương diện này thà rằng cấp
bậc không cao, nhưng cũng tuyệt không thẻ thấp. Thà rằng khiến lãnh đạo phê bình anh xa xi, nhưng cũng không

thể khiến cho lãnh đạo sau khi xem qua, trong lòng bắt đâu ghi hận anh đói với ông ấy không đủ tôn trọng và
coi trọng.



Bước ra khỏi tòa lầu, phía trước có hai luồng rau đang được khai khẩn. Thức ăn chính là cái tiếp theo, chủ yếu
là để cho lãnh đạo làm. Có thể tự tay ăn đồ ăn do mình làm ra cũng là một chuyện rất thú vị. Gần như từng lãnh
đạo đều có một khói đất đẻ tròng rau, thứ nhất là đẻ thể nghiệm cuộc sống, thứ hai là đẻ hoạt động gân cốt.







"Mảnh đất trồng rau trước mắt cái gì cũng đều chưa có, nhìn qua trông rất sạch sẽ.

~ Nơi này nhìn qua không khó coi, tốt nhất là nên tìm một ít cây ớt trồng vào.

Tăng Nghị lúc này giải thích tiếp một câu:

- Tôi nghe nói Kiều lão rất thích ăn cay. Không cay không ngon.

Nhạc Sơn Cao khẩn trương nhớ kỹ. Nếu đây là sự thật thì đây chính là tương đương tình báo trọng yếu.

Ba người rời khỏi tòa nhà, hướng căn lầu hành chính của Ngọc Long sơn trang đi đến. Trên đường đi, Nhạc.
Sơn Cao nhìn Vương Kim Trụ.

"Vương Kim Trụ lập tức hiểu được ý tứ:

- Chuyên gia Tăng, lần đầu tiên đến chỗ này, có muốn tìm một người đi cùng cậu lên núi không? Cậu chắc
không biết, phong cảnh ở Ngọc Long sơn trang là số một Vinh Thành chúng ta đấy.

Tăng Nghị vừa nghe, nhân tiện nói:

- Cũng tốt, tôi cũng đang muốn lên múi đi dạo. Gần đây cứ ở mãi trong tỉnh, vừa lúc cũng muốn hít thở không
khí một chút.

Nhạc Sơn Cao lập tức lấy ra điện thoại di động. Chỉ trong chốc lát đã chạy đến một chàng thanh niên khoảng
hai mươi tuổi. Nhạc Sơn Cao nói:

- Tiểu Ngụy, cậu hãy dẫn chuyên gia Tăng đi dạo trong sơn trang, và trên núi. Nhất định phải đẻ cho chuyên
gia Tăng cảm thấy vui vẻ.

- Chủ nhiệm, xin ngài cứ yên tâm,

Tiêu Ngụy đưa tay ra, thân thiết nói:

- Chuyên gia Tăng, xin mời bên này. Tôi với tình huống ở đây rất quen thuộc.

Nhìn Tăng Nghị rời khỏi, Nhạc Sơn Cao lấy ra quyền số ghi chép cá nhân, thương lượng với Vương Kim Trụ:
- Ý kiến của chuyên gia Tăng rất nhiều. Trưởng phòng Vương, anh thấy làm sao bây giờ?

"Vương Kim Trụ chưa nói lên ý kiến, chỉ nói một câu:

- Chuyên gia Tăng là do Giám đốc sở Phùng tự mình sai khiến.

Nhạc Sơn Cao lập tức hiểu ngay. Nếu Giám đốc sở Phùng sai khiến khẳng định là có ngụ ý. Nói không chừng
ý kiến của vị chuyên gia Tăng này chính là nhằm vào sở thích của Kiều lão. Xem ra cần phải chinh đồn và cải
cách một phen.

- Nếu không thì chúng ta chuân bị hai phương án?

Nhạc Sơn Cao nhìn Vương Kim Trụ, ý tứ của y là chuân bị hai căn phòng. Đến lúc đó Kiều lão thích căn nào.
thì ở căn đó.

- Về phương diện này, Chủ nhiệm Nhạc kinh nghiệm phong phú, tôi sẽ không nhúng tay vào.

Nhạc Sơn Cao (hầm mắng Vương Kim Trụ cáo gì. Trách nhiệm như vậy anh cũng không dám gánh vác, trách
không được cứ mãi là Trưởng phòng. So sánh mà nói thì vị Chuyên gia Tăng kia mạnh hơn rất nhiều. Ít nhất
thấy cái gì thì nói cái đó, không đẻ trong lòng.

Nhạc Sơn Cao trong lòng liền có chủ ý. Cứ dựa (heo ÿ kiến của Tăng Nghị, đồng thời bồ trí thêm một tòa lầu
nữa. Dù sao phòng ở phương tiện đều có sẵn. Chỉ là chữ của Kiều lão thì sợ rằng hơi khó.

- Trưởng phòng Vương, chữ của Kiều lão phải nhờ anh thu xếp.
Nhạc Sơn Cao nói.
- Ừ, chuyện này đề tôi xử lý, tranh thủ mang một bộ đến đây.

Đây thuộc về trách nhiệm của Vương Kim Trụ nên y không dám từ chối, lập tức đồng ý.



Tăng Nghị ở trên múi vòng vo, phát hiện Ngọc Long phong cảnh quả thật là tuyệt đẹp. Nước suối róc rách,
chim hót líu lo, gió lạnh phát phơ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Quả thật là một nơi an dưỡng
tất tốt. Trên núi cô cây cũng rát tốt, phong phú, dường như bởi vì nguyên nhân rất ít người đến đây. Tăng Nghị
đọc theo đường đi, nhìn thầy không ít thảo được trung y.

Từ trên múi quay lại thì trời đã chạng vạng. Nhạc Sơn Cao đã bày một bàn tiệc rượu và thức ăn. Rượu chỉnh là
rượu Mao Đài. Đồ ăn tuy rằng không phải là thịt cá, nhưng tuyệt đối hương vị hoàn toàn khác hẳn với những
địa phương khác.

Tăng Nghị không thừa nhận cũng không được. Đầu bếp của Ngọc Long sơn trang quả thật là một cao nhân. Đồ
ăn tuy đơn giản nhưng lại không giống như bình thường. Không tính đến hương vị thơm ngon, mà ngay cả tạo
hình tỉnh xảo cũng làm cho người ta không đành lòng dùng đũa phá hư.

Ăn cơm xong, Trưởng phòng Vương đưa Tăng Nghị trở lại Vinh Thành. Khi về đến phòng khám thì trời đã tối
đen.

Một chiếc xe việt đã quân sự đã đậu trước cửa phòng khám. Tăng Nghị vừa mới xuống xe, Thang Vệ Quốc đã
bước tới, sảng khoái cười nói:



- Bác sĩ Tăng, tôi chờ cậu hơn nửa ngày rồi đấy nhé.

- Là trưởng phòng Thang à?

Tăng Nghị thiếu chút nữa nhận ra không. Hôm nay Thang Vệ Quốc không có mặc quân trang, thoạt nhìn hốc
hách kiêu ngạo, chẳng khác gì lão đại giang hồ. Hôm nay lại mặc quân trạng, bày ra bộ dáng trang nghiêm uy
vũ.

- Thuốc của bác sĩ Tăng đùng rất tốt. Anh em của tôi uống chỉ một thang, hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều.
Thang Vệ Quốc tiến lên:

- Cám ơn cậu đã không tính chuyện lúc trước. Tôi rất kính nễ cậu. Nếu không chệ, thì tối nay tôi mời cậu uống
rượu.

Tăng Nghị vuốt bụng:

- Tôi vừa mới ăn cơm xong.

- Vừa lúc đùng cơm xong thì chúng ta có thể uống rượu được. Cũng không sợ bị đau dạ dày.
Thang Vệ Quốc không nói hai lời, liền túm Tăng Nghị lôi lên xe.

Tăng Nghị bất đắc đĩ phải nói với Vương Kim Trụ:

- Trưởng phòng Vương, cảm ơn anh đã chở tôi về. Sau này sẽ liên lạc lại.

- Đi thôi, đi thôi.

Thang Vệ Quốc đây tăng nghị lên xe, sau đó hưng phần mà chui vào vị trí người lái:

- Có một vài huynh đệ, nghe nói thân thê của bác sĩ Tăng rất cao, đều đang mong chờ.

Tăng Nghị vừa nghe, trong bụng nói không phải là anh mời tôi đi uống rượu sao, như thế nào lại giống như là
đang đi đánh nhau vật








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch