Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 63: Cứu tỉnh

Chương 63: Cứu tỉnh


Ngày hôm sau Tăng Nghị tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở nhà thì không khỏi cười kh. Chính mình chưa từng
say như vậy bao giờ. Đám quân lính kia đúng là uống rượu như điên, hoàn toàn coi rượu như nước lã.

Tăng Nghị ngồi trên giường, làm động tác hô hấp vài cái đẻ tinh thần được tỉnh táo hơn. Sau đó đứng dậy đi
rửa mặt. Hắn lập tức bừng tỉnh, cái hòm y của mình đâu rồi? Hắn lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua trước khi
uống rượu đã đê lại trên xe của Thang Vệ Quốc. Cuối cùng uống say quá, cũng quên lầy vẻ.

Tăng Nghị lấy điện thoại gọi cho Thang Vệ Quốc.

Thang Vệ Quốc lúc này đang lái xe nhanh như chớp. Y trả lời điện thoại:

- Chiếc hòm đang ở trên xe của tôi. Nhà tôi đang có việc, khi nào xong thì tôi mang qua cho cậu ngay.

- Được, anh đang bận thì cứ lo việc của mình trước.

Tăng Nghị đành phải từ bỏ, sửa sang lại quần áo, ăn qua một chút điêm tâm rồi đến sở Y tế.

Thang Vệ Quốc cúp điện thoại, nhân ga, giống như đang bay trên đường, bỏ qua cả đèn đỏ. Mắt của y không hề

chớp, kỹ thuật lái xe rất nhanh khiến những lái xe khác và người đi đường bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, mắng
xe của quân nhân gì mà chạy như điên.



Chạy thẳng một đường, Thang Vệ Quốc chạy vào bệnh viện Nhân dân tinh. Không đợi đậu xe cho ngay ngắn, y
nhảy xuống xe, hối hả chạy vào trong bệnh viện.

- Dĩnh Tâm như thế nào rồi?

Thang Vệ Quốc vội vàng hỏi:

- Bác sĩ nói như thế nào?

Thiếu phụ còn chưa trả lời, đôi mắt đã đỏ lên:

- Tối hôm qua nửa đêm đột nhiên phát sốt, em liền mang con đến đây ngay.

Trong phòng săn sóc đặc biệt của khoa nhỉ có thẻ nhìn thấy giường bệnh bên trong nằm song song hai bé con.
Khi Tăng Nghị đến Vinh Thành, trên xe lửa đã gặp một cặp song sinh. Lúc ấy chỉ có cô bé là có dấu hiệu

bệnh. Lúc này chưa được bao lâu thì cả hai đứa đi trên giường bệnh hết. Thiếu phụ nhìn thấy tình cảnh
này, tâm tư như bị cắt nát, có thẻ kiên trì đến hiện tại không khóc đã là quá lắm rồi.





Đằng trước có một ông cụ đã đứng sẵn. Ông ta nhìn Thang Vệ Quốc cả thân đây rượu, trong lòng tức giận, hận
không thể hung hãng mắng cho Thang Vệ Quốc một trận. Chỉ có điều lúc này không tiện. Ông ta lạnh lủng trừng
mắt nhìn Thang Vệ Quốc, rồi lại nhìn hai đứa cháu của mình đang nằm trong phòng bệnh, trên mặt lập tức hiện
lên nét lo âu. Mấy ngày hôm trước đứa cháu trai đột nhiên phát bệnh, bệnh viện còn chưa chữa khỏi thì bệnh
đứa cháu gái lại cảng năng thêm. Đây thật sự là họa vô đơn chí. Ông cụ cả đời trầm ôn, nhưng hiện tại xem ra
hai đứa cháu bảo bồi đồng thời nằm viện cũng đành phải đánh mất mình.



- Bác sĩ nói như thế nào?
Thang Vệ Quốc hỏi.

“Thiếu phụ lấy khăn tay lau nước mắt:



~ Tìm không ra nguyên nhân. Bọn họ dùng một số liệu pháp hạ sốt thông thường. Lát nữa sẽ có hiệu quả.

Thang Vệ Quốc bước chân vòng qua vòng lại, sau đó hung hăng đầm vào trong tường, nét mặt hiện lên sự
thống khô. Là cha, nhưng nhìn thấy con của mình nằm trên giường bệnh mà mình lại bắt lực, lúc này trong lòng
cảm thấy khó khăn, chỉ hận mình không phải là thầy thuốc, không biết xem bệnh. Đồng thời hận không thể thay
con gái mình chịu đựng sự thống khô.

- Em đã gọi điện thoại, chuyên gia sẽ đến đây ngay.

Thiếu phụ nói.

Hơn nửa giờ sau, chuyên gia của tinh đã đến. Sau khi kiêm tra nhiệt độ cơ thê thì liền nói:

- Tốt rồi, trước mắt thì tình huống có thẻ khống chế, nhiệt độ cơ thê đã giảm xuống.

- Bác sĩ, phiền ngài nhất định nghĩ ra biện pháp chữa khỏi bệnh cho hai đứa.

Thang Vệ Quốc ôm lấy cánh tay của bác sĩ, thống khô nói.

- Biện pháp thì chúng tôi đã suy nghĩ.

Bác sĩ có rút cánh tay của mình về, xoa xoa chỗ bị nắm:

- Nhưng trước mắt các kết quả kiểm tra không tìm được nguyên nhân gây bệnh. Chúng tôi chỉ có thể trước tiên
đây lui cơn sốt, sau đó căn cứ vào bệnh tình phát triển mà áp dụng bước tiếp theo.

- Bệnh viện các người lớn như vậy, nhiều bác sĩ như vậy, nhưng ngay cả nguyên nhân gây bệnh cũng không tìm
ra?

Thang Vệ Quốc tức giận nói:

- Viện trưởng các người đâu? Tốt nhất là bảo ông ta phái bác sĩ giỏi nhất lại đây. Bằng không thì tôi sẽ hủy đi
bệnh viện của các người.

- Quả thực là không thể nói lý!

Gã bác sĩ tức giận, đồng thời tỏ ra xem thường cái loại chăng có kiến thức y học này, căn bản chẳng có cách
nào nói chuyện tiếp:



- Tôi chính là chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện Nhân dân tinh về bệnh nhỉ đấy.

Thang Vệ Quốc vừa nghe qua thì lại cảng tức giận hơn. Chuyên gia tốt nhất nhưng lại chẳng chân đoán ra
nguyên nhân gây bệnh. Y hận không thẻ đập cho gã thầy thuốc này một trận. Con trai của tôi đã nằm viện được
mấy ngày, anh lại nói không tra ra nguyên nhân. Hiện tại con gái của tôi lại bị bệnh, anh vẫn không tra ra
nguyên nhân. Nếu không tra ra được nguyên nhân thì làm thầy thuốc đề làm gì.

- Nếu anh là quân nhân, đám nói như vậy thì tôi đây đã sớm bắn anh rồi.

- Con câm miệng lại đi.

Ông cụ tức giận. Khi anh uống rượu có nghĩ tới con gái mình đang bệnh hay không. Lại còn phát hỏa với bác.
sĩ, đây là bản tính gì2

Bác sĩ tức giận phất tay:

- Chưa thấy qua người nhà bệnh nhân như vậy.

Thiếu phụ vội vàng hướng bác sĩ xin lỗi:

- Thật ngại quá, bản tính của anh áy như vậy. Con nhỏ bệnh, phải nhờ đến ngài chiếu cố nhiều hơn.

Gã bác sĩ rất muốn phất tay bỏ chạy lầy người, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì lại nhịn xuống. Người nhà bệnh
nhân này, đừng nói chính mình đắc tội không nôi, mà ngay cả viện trưởng cũng không đắc tội nôi. Nghe nói vị

thiếu phụ trước mắt là con gái của Phó tư lệnh viên đại quân khu. Ở Vinh Thành còn có một xí nghiệp gia nỗi
danh. Nếu mình chọc giận người ta, người xui xẻo tuyệt đối chính là mình.



"Gã bác sĩ cố kềm chế lại, cúi đầu xem những số liệu kiêm tra khác:

- Trước mắt thì tình hình hoàn toàn ồn định, không có chuyên biến gì xấu. Tôi sẽ mang cái này về, thương
lượng với những chuyên gia khác.

Xong rồi, gã chỉ nói với người y tá bên cạnh vài tiếng rồi mang theo bản công tác bỏ đi.

"Gã thầy thuốc đi được chưa bao lâu thì cô bé tinh lại. Thang Vệ Quốc kích động không ngừng, chạy đến bên
giường:

- Tâm nhỉ, con cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?

Cô bé thấy mình đang nằm ở bệnh viện thì liền thở dài, nhăn cái mũi nhỏ nhắn:
- Con muốn về nhà.

- Hết bệnh rồi về nhà, hết bệnh rồi về nhà.

Thang Vệ Quốc là người cao hơn một mét bảy. Khi nói chuyện với con gái của mình không ngờ có chút nhún
nhường:

- Con ngoan ngoan nghe lời bác sĩ. Hết bệnh rồi thì chúng ta về nhà.
- Con muốn ăn cháo!

Cô bé lại nói.

- Được, con muốn ăn cháo gì, ba lập tức đi mua cho con.

Thang Vệ Quốc vội vàng nói.

Cô bé chu miệng, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cháo của ông nội làm.

Ông cụ liền nói ngay:

- Ông bây giờ đi làm cho cháu ngay.

Nói xong thì liền phát hiện mình đang ở bệnh viện, vội vã nói:

- Ông bây giờ về nhà nấu cháo rồi mang đến cho cháu ngay.

- Hướng Nam, em ở đây chăm sóc con, anh chở ba về.

Thang Vệ Quốc nói.

Thiếu phụ tên là Vi Hướng Nam, liền gật đầu, có ý đặn đò một câu:
- Trên đường chạy chậm một chút.

Trước kia cô chưa bao giờ lo lắng việc chồng mình lái xe, Hiện tại hai đứa con đều nằm trong này, cô cũng
không dám tưởng tượng, nếu chồng mình lại xây ra chuyện thì cô sẽ chống đỡ ra sao.

Hai người vội vã xuống lầu, sau đó lên xe.

- Ba, ba ngồi đằng trước đi.

Thang Vệ Quốc nói. Y biết cha mình say xe, ngồi đằng trước sẽ khỏe hơn.
Ông cụ nói tiếp:

- Con sau này có thể uống ít rượu được không? Cả ngày chỉ biết đánh nhau, con còn muốn ba phải quan tâm
đến khi nào?

Thang Vệ Quốc không đám hé răng. Cha của y là Thang Tu Quyền, là nhà động lực học nồi tiếng cả nước, Phó
viện trưởng học viện công trình quân sự, viện sĩ viện khoa học, là phần tử trí thức. Nhưng Thang Vệ Quốc lại
không kế thừa được chí lớn của cha. Ngược lại chỉ thích đánh nhau. Khi tòng quân cũng là gia nhập đại đội
đặc chủng. Sau làm quan quân cũng chỉ động súng động đao. Trong nhà một văn một võ, lẫn nhau đều xem đối
phương không hài lòng.

Thang Tu Quyền vốn say xe, hiện tại thấy Thang Vệ Quốc lái xe như bay thì liền im lặng, cái gì cũng không
nói, cái gì cũng không xem.

Chiếc xe đột nhiên thay đổi, chợt nghe đằng sau phanh một tiếng, giống như có gì rớt xuống. Thang Tu Quyền
mở mắt ra, sau nhìn lướt qua rồi lập tức hô to:

- Dừng xe!

Thang Vệ Quốc không hỏ danh là bộ đội đặc chủng, nghe mệnh lệnh như vậy, không chút do dự liền đánh tay
lái, đem chiếc xe vững vàng đậu ở ven đường:



- Ba, làm sao vậy? Chống đỡ không nôi à?
Y lại tưởng cha mình say xe.

Thang Tu Quyên cởi dây thắt lưng an toàn, vội vàng xuống xe, sau đó mở cánh cửa xe đằng sau. Ông ta ôm lầy
cái hòm y của Tăng Nghị, nhìn kỹ rồi hỏi:

- Mau nói cho ba biết, cái hòm này tại sao lại ở đây?

- Là một người quen của con, tối hôm qua bỏ quên trên xe.

Thang Vệ Quốc trong lòng buồn bực.

Thang Tu Quyền khân trương hỏi:

- Có phải người này còn rất trẻ, thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhìn giống như sinh viên?

- Đúng, là một người rất trẻ. Cậu ấy là bác sĩ...



Thang Vệ Quốc nói tới đây thì đột nhiên vỗ trán của mình. Chính mình thật sự là u mê mà. Tăng Nghị không
phải là bác sĩ sao? Vì sao lại không nhờ hắn tới xem bệnh?

- Con có biết cậu ây ở đâu không?

“Thang Tu Quyền tay ôm hòm y bước lên xe:

- Mau đi tìm cậu ấy đi. Chỉ cần tìm được cậu ấy thì Tâm nhi và Lân nhi đều được cứu rồi.

Thang Vệ Quốc không nói hai lời, nhấn ga. Xe lại kêu một tiếng thật lớn, cấp tốc lao về phía trước. Y không

tại sao cha mình lại quen biết với Tăng Nghị. Tuy nhiên, y hiện tại cũng không có thời gian để hỏi. Cha
nếu nói như vậy thì khẳng định sẽ có lý do.



Trong phòng hội nghị sở Y tế, mọi người lại họp bàn về việc thành lập căn cứ bảo vệ sức khỏe.

Ngày hôm qua khi Tăng Nghị đi rồi, Phùng Ngọc Cảm phải đi tìm Trần Cao Phong đẻ thương lượng chuyện
này. Trần Cao Phong gân như không chút do dự đáp ứng ngay. Phùng Ngọc Cằm là Bí thư Tỉnh ủy phu nhân.
Chuyện mà bà đã quyết định thì bình thường không có ai phản đối. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, cho đủ
có phản đối thì cuối cùng cũng không làm nên chuyện.



Hội nghị hôm nay chính là thảo luận về việc xây bệnh viện mới. Ngoại trừ điều động thầy thuốc ở trại an
dưỡng, Phùng Ngọc Cầm còn hy vọng sẽ điều bác sĩ từ các bệnh viện, viện y họ Đề cập đến những
người này, Phùng Ngọc Cảm cho đủ là Bí thư Tinh ủy phu nhân cũng vẫn phải chậm rãi ngồi xuống thương
lượng.



Tăng Nghị là thành viên trù bị cũng tham gia vào hội nghị này. Nhưng sự việc của ngày hôm nay chẳng có quan
hệ gì với hắn, cũng không cần hắn phát biêu ý kiến. Hắn ngồi dựa vào cạnh cửa, cảm giác chán chết, lại phải
tö ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, khó chịu đến cực điểm.



Cảm giác đi động của mình rung lên, Tăng Nghị liền hướng người bên cạnh nói hai câu rồi chuồn khỏi phòng
họp.

- Anh Thang, chuyện của anh xong rồi à?
Tăng Nghị hỏi.

- Cậu hiện tại xuống dưới lầu đi, tôi lập tức đến ngay



Thang Vệ Quốc nói một câu rồi cúp máy ngay.



đầu bất đắc dĩ. Thang Vệ Quốc đúng là giỏi giang. Một câu dư thừa cũng không
nói. Hắn cúp điện thoại rồi bước xuống lầu.

Mới xuống dưới lầu, liền thấy xe của Thang Vệ Quốc tiến vào, kinh động cả bảo vệ gác công.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch