Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 66: xử lý công bằng

Chương 66: xử lý công bằng


Sau khi cho hai đứa bé uống thuốc xong, khoảng mười phút sau, Thang Dĩnh Tâm nhiệt độ cơ thể đã hạ. Thang Hạo Lân tuy chưa thấy hiệu quả nhanh như vậy, nhưng rõ ràng cũng cảm giác được trạng thái của bé tốt hơn rất nhiều.
- Hắn là không có gì nguy hiểm.
Tăng Nghị lại quan sát khí sắc của hai đứa bé, nhẹ nhàng thở ra:
- Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, để cho các bé được nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều bước ra khỏi phòng bệnh. Nhóm bác sĩ của bệnh viện Nhân nhân tình đều cảm thấy trên mặt sáng lên, cao giọng nghị luận. Còn những vị trợ thủ của đại quân y thì giờ phút này đã không còn dám nói gì, không còn thần khí như vừa mới tới. Vị Chủ nhiệm Lan thì càng có chút thê lương, phòng chừng muốn tìm Tăng Nghị hỏi đến tột cùng chính mình bị bệnh gì. Nhưng trước mặt mọi người thì lại không dám tự làm mất mặt mình.
- Chú em Tăng, rất cảm ơn cậu.
Thang Vệ Quốc tay không ngừng vuốt ve trên đùi. Y có chút kích động, chỉ có điều không biết mình nên nói cái gì. Hai ngày trước, chính mình còn đem người đến phòng khám của người ta quậy phá. Nếu Tăng Nghị không có công phu thì chính mình nói không chừng đã cho người đánh Tăng Nghị bị thương rồi. Không nghĩ trong nháy mắt, sinh mạng đứa con gái của mình lại được người ta cứu về.
- Cái gì cũng đừng nói. Về sau chú em Tăng chính là ân nhân của Thang Vệ Quốc tôi. Cậu bảo tôi làm cái gì tôi cũng có thể làm.
Tăng Nghị cười to:
- Tối hôm qua uống rượu, chúng ta không phải là anh em sao? Còn nói những điều đó làm gì? Lại nói tiếp, tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nếu tôi có thể sớm một chút nói rõ thì Hạo Dân và Dĩnh Tâm sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Thang Tu Quyền thở dài:
- Không nghĩ tới dạo qua một vòng, cuối cùng bệnh của Hạo Lân và Dĩnh Tâm cũng là nhờ cậu chữa khỏi.
- Duyên phận, đây chính là duyên phận.
Thang Vệ Quốc cười to, Y thật sự không tìm cách nào để nói.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua phòng bệnh. Bên trong Vi Hướng Nam đang ngồi bên cạnh giường dụ dỗ hai đứa bé con, hắn đột nhiên hỏi:
- Hai đứa bé vẫn cùng ăn cùng ở sao?
Thang Tu Quyền gật đầu: - Là vợ chồng tụi nó đều bận, cho nên đứa nhỏ đều vẫn do tôi chiếu cố. Cho tới bây giờ vẫn ăn ở cùng với tôi.
Tăng Nghị như thoáng chút suy nghĩ:
- Rốt cuộc thì tôi đã hiểu.
Những người khác toàn bộ đều ngẩn cả người. Rốt cuộc là minh bạch cái gì? Hai bé con cùng ăn cùng ở thì có cái gì không đúng?
- Lúc trước khi ở trên xe lửa, cháu đã thấy hai đứa một thì trong cơ thể có nhiệt, một thì trong cơ thể có hàn. Lúc ấy thì cháu cảm thấy rất kỳ quái, vì sao một cặp anh em song sinh mà lại có bệnh trạng tương phản như vậy. Khả năng chính là vấn đề cùng ăn cùng ở.
Tăng Nghị nói.
- Sao?
Tất cả mọi người nhìn hắn, như vẫn còn khó hiểu.
- Nếu cháu đoán không lầm, Hạo Lân lúc trước hẳn là có phát bệnh qua một lần. Bệnh trạng chủ yếu là toàn thân co giật.
Tăng Nghị nhìn Thang Tu Quyền.
Thang Tu Quyền lập tức nói:
- Đúng vậy, khoảng ba tháng trước. Thời gian phát bệnh rất ngắn ngủi. Khi đưa tới bệnh viện thì tốt hơn.
Tăng Nghị nói nhỏ:
- Có phải hay không từ đó về sau, Hạo Dân chỉ thích ăn đồ lạnh, ví dụ như là kem cây.
Thang Tu Quyền kiến thức rộng rãi, nhưng hôm nay cũng bị rúng động mấy lần:
- Hiện tại suy nghĩ lại, đúng là kể từ lần đó, Hạo Lân cả ngày chỉ muốn ăn kem cây.
- Đúng vậy, cậu bé chỉ muốn ăn kem cây là bởi vì trong cơ thể còn ẩn núp một cỗ nhiệt tà. Cho nên đặc biệt thích ăn lạnh, uống lạnh. Nhưng buổi tối ngủ thì lại đắp chăn.
Thang Tu Quyền lại gật đầu:
- Toàn bộ đều bị cậu nói trúng.
- Hạo Lân thích ăn lạnh. Ông và xử lý công bằng nên một người một phần đúng không?
Tăng Nghị lại hỏi.
Thang Tu Quyền đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó vẫn nặng nề mà gật đầu:
- Mỗi lần, mặc kệ ăn cái gì, tôi cũng đều phải mua cho hai đứa hai phần như nhau.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Bệnh của Dĩnh Tâm chính là vì cách ăn uống của Hạo Dân mà ra. Ăn lạnh nhiều, hàn khí trong dạ dày lại tăng lên.
- A?
Thang Tu Quyền vừa nghe, lập tức có chút hối hận. Ông không nghĩ tới tình thương của mình lại trở thành chuyện xấu. Vì cam đoan xử lý công bằng, không ngờ lại mang đến sự cố.
Người ở đây cũng cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ tới hai đứa bé con bị bệnh lại vì một nguyên nhân không ai nghĩ tới.
- Bệnh nhi, trung y thời cổ gọi là câm khoa. Chính bởi vì trẻ con ngôn ngữ biểu đạt không mạnh, rất khó đem cảm thụ đích thực của mình nói ra. Lại không có lối suy nghĩ trước sau liên hệ. Người lớn biết gặp mưa sẽ cảm mạo. Đây gần như là kiến thức phổ thông. Nhưng một đứa trẻ thì lại không biết đem hai sự kiện này liên hệ lại với nhau. Cho nên khám và chữa bệnh, các thầy thuốc thường không hiểu vì sao, tìm không thấy nguyên nhân gây bệnh.
Tăng Nghị cười giải thích hai câu, xem như là giải vây cho các thầy thuốc ở đây.
- Về sau ông cụ nên chú ý một chút. Hạo Lân thể chất lệch nhiệt cho nên không thể bị nóng. Dĩnh Tâm thì thể chất lệch hàn. Một khi thụ hàn thì thân thể sẽ không thích ứng.
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Thang Tu Quyền liên tục gật đầu, giọng nói cảm kích:
- Cậu chữa bệnh thật sự là có trách nhiệm. Không chỉ chữa bệnh mà còn giảng giải minh bạch tiền căn hậu quả. Những lời này của cậu, về sau tôi sẽ biết làm những gì, không tái phạm lại sai lầm này nữa.
- Haha, ông cụ cứ bình thường yêu thương cháu của mình. Có gì sai đâu chứ?
Tăng Nghị cười.
- Vâng, vâng! Những thầy thuốc xung quanh đều nhất tề nói:
- Ông cụ tốt như vậy, ai bảo ông lại có hai đứa cháu đáng yêu như thế. Khẳng định sẽ càng thêm yêu thương.
Thang Tu Quyền trong lòng buồn phiền thoáng tiêu tan một chút. Nếu không ông sẽ cảm thấy áy náy vô cùng. Chính mình giúp đỡ vợ chồng con trai chăm sóc cháu, không nghĩ tới lại khiến cho chúng bệnh ra như vậy.
Thấy bệnh tình đã ổn định, Tăng Nghị nói thêm vài câu rồi xin phép ra về.
Thang Vệ Quốc dùng sức ngăn lại:
- Gấp cái gì chứ? Trưa quá rồi, ở lại ăn cơm. Tôi lập tức đi đặt chỗ ngay. - Không được, bên sở Y tế còn có việc. Anh lái xe chở tôi về là được rồi.
Tăng Nghị cười:
- Tối nay tôi sẽ qua khám lại. Nếu bệnh hoàn toàn chữa khỏi thì lúc đó anh mời tôi ăn cơm cũng không muộn.
Thang Vệ Quốc xoa tay, hơi ngượng ngùng. Người ta vì mình mà bạn cả buổi sáng, ăn một bữa cơm là chuyện nên thế. Nhưng Tăng Nghị nói như vậy, y cũng không tiện lưu lại, chỉ phải nói:
- Được, công việc quan trọng hơn. Để tôi đưa cậu về.
Nhóm bác sĩ bệnh viện Nhân dân tỉnh đưa Tăng Nghị đến tận dưới lầu. Chủ nhiệm Lan rất muốn đi theo, nhưng vẫn không muốn mình bị mất mặt. Cô đứng ở trên lầu, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn Tăng Nghị lên xe, trong lòng oán hận. Không phải là trung y sao? Có gì đặc biệt hơn người? Trên đời này không chỉ có mình hắn là trung y. Từ nay trở đi, tôi sẽ đến trung y của viện quân y.
- Hôm nay có thể thấy được chuyện như vậy, thật sự là không uống chuyến đi.
Quách lão cảm thán một câu, quay sang nói vài câu với Vi Hướng Nam rồi cùng với trợ thủ của mình ra về.
Mấy ngày kế tiếp, dưới sự ti mi trị liệu của Tăng Nghị, Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo tân bình phục rất nhanh. Thang Dĩnh Tâm ăn cơm không còn nôn mửa nữa, cũng không rùng mình trong lúc ngủ. Thang Hạo Lân thì bệnh phù biến mất, khôi phục lại khuôn mặt non nớt nhưng khí phách của mình.
Buổi tối, Thang Vệ Quốc ở khách sạn Nam Giang mở tiệc rượu, đặc biệt cảm ơm Tăng Nghị.
Tăng Nghị khi tới, trong tay còn cầm một hộp quà nhỏ.
Thang Vệ Quốc vừa thấy thì nhất thời trừng mắt:
- Chú em Tăng, cậu đây là có ý tứ gì? Bộ muốn tôi mất mặt sao?
- Anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Đây không phải là cho anh mà là cho Hạo Lân và Dĩnh Tâm. Là ô mai do tôi tự tay làm, có năng lực làm thuốc, lại chống được cơn thèm đồ ăn vặt của tụi nhỏ.
Tăng Nghị cười.
Thang Vệ Quốc lúc này mới cảm thấy thoải mái, khiến Vi Hướng Nam tiếp nhận rồi nói:
- Mời ngồi. Mọi người đang chờ cậu. Hôm nay nhất định phải uống vài ly. Chúng ta không say không về.
Vi Hướng Nam cũng cười nói:
- Bình thường tôi rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay tôi nhất định sẽ phải bồi Tăng Nghị cậu uống rượu.
- Khiến anh Thang đây phạm sai lầm tôi không dám làm đầu. Chúng ta cứ tận hứng mà chơi thôi.
- Tận hứng chính là uống cho say.
Thang Vệ Quốc cười ha hả:
- Không ngã thì làm sao mà tận hứng được. Bà xã, em nói có đúng không?
Vi Hướng Nam tức giận:
- Hôm nay anh nói cái gì vậy?
Ba người vừa đến đại sảnh khách sạn Nam Giang liền gặp phải Viên Văn Kiệt.
- Bác sĩ Tăng, thật sự là trùng hợp.
Viên Văn Kiệt mĩm cười bước tới:
- Tôi cho người đến phòng khám của cậu vài lần mà không gặp được cậu.
Tăng Nghị chắp tay:
- Thật sự là có lỗi. Gần đây tôi bận quá. Thuốc của anh ngày mai cứ cho người tới lấy.
Viên Văn Kiệt gật đầu, không nói nhiều. Y hướng Vi Hướng Nam cười nói:
- Vi tổng, thật sự là vinh hạnh.
Y cũng biết Vi Hướng Nam, biết đối phương có bối cảnh rất sâu, kinh doanh rất lớn. Đáng tiếc từ trước đến nay không có giao tình. Cho nên hôm nay gặp, y liền khẩn trương tiếp đón.
Vi Hướng Nam chỉ hơi gật đầu, thản nhiên nói:
- Viên tổng, xin chào.
Thấy đối phương không có ý mời mình, Viên Văn Kiệt liền chủ động lên tiếng:
- Tôi đặt phòng Mẫu Đơn, tối nay mở tiệc chiêu đãi một vài vị bằng hữu trong kinh doanh. Lát nữa nếu có rảnh thì xin qua làm hai ly rượu. Bằng hữu kinh doanh ở Vinh Thành đối với chị rất ngưỡng mộ.
Vi Hướng Nam ừ một tiếng:
- Lần sau đi, tôi hôm nay phải tiếp đãi một vị khách quý.
- Được, vậy thì lần sau.
Viên Văn Kiệt nói rất mau, nhưng trong lòng cảm thấy có chút ê ẩm. Công ty Xây dựng Phi Long của y tuy cũng có tiếng, nhưng so với Vi Hướng Nam thì còn kém rất xa. Người ta dựa vào quan hệ trong quân đội, lại còn là đại lý tiêu thụ một số thương hiệu lớn quốc tế trong nước. Có thể nói đó là món lãi kếch sù, không giống như chính mình.
- Đi, chú em Tăng, chúng ta lên lầu.
Thang Vệ Quốc trừng mắt nhìn Viên Văn Kiệt, dẫn Tăng Nghị vào thang máy.
Nhìn ba người bước vào thang máy, Viên Văn Kiệt vẫy tay một cái, gọi Giám đốc khách sạn Nam Giang lại:
- Vi tổng đặt phòng nào vậy?
- Phòng Dũng Tuyền.
- Biết cô ấy tối nay chiêu đãi ai không?
Viên Văn Kiệt lại hỏi. Có thể được Vi Hướng Nam gọi là khách quý thì khẳng định là lai lịch rất lớn.
Giám đốc lắc đầu:
- Chuyện này không rõ lắm.
Viên Văn Kiệt khoát tay, bảo Giám đốc có thể đi, trong lòng suy xét có nên đến phòng Dũng Tuyền kính ly rượu. Y vẫn muốn kết giao quan hệ với Vi Hướng Nam, mở rộng phạm vi kinh doanh của mình.
Đáng tiếc vòng tròn có khắp mọi nơi. Quân đội và chính trị là hai vòng tròn bất đồng với nhau. Cho dù y là con trai của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, muốn đi vào vòng tròn con ông cháu cha trong quân đội thì cũng rất khó khăn. Hôm nay chính là cơ hội tốt. Nếu bỏ lỡ thì không biết phải chờ đến lúc nào.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch