Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 79: Kinh doanh

Chương 79: Kinh doanh


- Y đái tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Tăng Nghị đột nhiên nói ra câu danh ngôn nổi tiếng này, rồi nói tiếp:
- Cổ nhân đối với bệnh tương tự kỳ thật sớm biết rõ, câu này đã hoàn toàn nói rõ đặc thù của bệnh tương tự. Hiện tại rất nhiều người đều biết đến từ này, nhưng không ai cho đó là bệnh. Muốn trách chỉ có thể trách người ta đã miêu tả loại trạng thái tình sầu này quá mức tốt đẹp. Ha ha.
Tương Trung Nhạc suy nghĩ, đây không phải là triệu chứng giống như bệnh của con mình sao? Đều là gầy yếu, tiều tụy không chịu nổi, xem ra cách nói suy nghĩ thương tỳ là có đạo lý nhất định.
Cao Nhã Vân lúc này lại thử đem bình sữa đưa qua đưa lại trước mặt đứa nhỏ, chỉ thấy đứa nhỏ kia đầu tiên là kiên quyết gạt ra, Cao Nhã Vân vẫn kiên trì làm lại, đứa bé liền vơ lấy bình sữa, cho vào miệng mút, nhưng trên tay cũng không chịu thả con rồi gô.
- Thật đúng là nhớ món đồ chơi đến mức sinh bệnh. Tôi đã nói rồi mà, hẳn con mình đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cao Nhã Vân thiếu chút nữa phải nhảy dựng lên. Nửa tháng nay đã khiến cô mệt mỏi vô cùng, đưa đi khám rất nhiều bác sĩ khác nhau, mỗi người một cách chữa, nhưng đều vô tác dụng. Ai ngờ được bệnh này căn bản là do món đồ chơi kia. Sớm biết như thế thì cho dù có phiền toái đến mấy cũng phải đem hết thảy những món đồ chơi bảo bối đó vận chuyển đến Nam Vân.
- Ai da, thực sự là được mở rộng tầm mắt.
Tương Trung Nhạc duỗi tay:
- Ông em Tăng, mau ngồi đi, ngồi đi. Tôi xem như đã tâm phục khẩu phục rồi, cậu quả thực là thần y diệu thủ. Tôi nghĩ cho dù là Hoa Đà tái thế cũng đến vậy thôi.
- Quá khen, quá khen rồi, chút tài mọn ấy của em sao có thể so với Hoa Đà đại sư được.
Tăng Nghị cười xua tay, lại ngồi trở lại sô pha.
Cao Nhã Vân lúc này vẻ mặt nhiệt tình, nói:
- Sao lại không so được? Tôi thấy cậu chính là Hoa Đà đương đại đấy.
Nói xong, cô nhìn Tường Trung Nhạc nói:
- Ông à, ông ngồi tiếp Hoa...Khụ, đấy, cậu xem, tôi nhất thời kích động, thiếu chút nữa gọi là Hoa Đà rồi. Ông ngồi tiếp cậu Tăng nhé, tôi chạy vào bếp làm mấy món đồ ăn để hai người nhắm rượu.
- Được rồi, được rồi. Vẫn là bà xã đại nhân nghĩ thật chu đáo. Ông em Tăng hôm nay chữa khỏi bệnh cho Tiểu Thiên của chúng ta, nhất định phải ngồi lại uống rượu cho thoải mái.
Tương Trung Nhạc vỗ tay, nói tiếp:
- Ông em Tăng, tối nay không có người ngoài, hai ta không say không về. Nếu say quá thì không cần về, ngủ lại nhà tôi luôn.
Tương Trung Nhạc quả thật là cao hứng. Thứ nhất là ông ta muốn cảm ơn Tăng Nghị, thứ hai cũng là muốn rèn sắt khi còn nóng, cùng Tăng Nghị kéo gần quan hệ. Có thể khiến cho Bí thư Phương phải lỗi chai rượu quý cất giữ hơn hai mươi năm ra tiếp đãi thì đã biết quan hệ với hắn thân cận thế nào. Hơn nữa Thang lão cũng nói Tăng Nghị là người nhà của ông ta, như vậy phải là một nhân vật có bối cảnh, nếu chính mình có thể tạo dựng quan hệ tốt với hắn, đối với tương lai con đường làm quan của mình, tuyệt đối là việc chỉ có lợi mà không có hại.
Tăng Nghị không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy Tương Trung Nhạc người này cũng không tệ lắm. Không giống với các cán bộ khác, Tương Trung Nhạc không có kiểu cách nhà quan, khá dễ tiếp xúc, hắn cười nói :
- Đứa nhỏ một hồi chơi mệt sẽ muốn đi ngủ, chúng ta để hôm khác đi. - Không vấn đề gì, đứa nhỏ đã có mẹ nó và bảo mẫu trông nom rồi, còn ngại gì nữa ?
Tương Trung Nhạc dựng thẳng lông mi, :
- Hay là ông em Tăng chê rượu nhà tôi không ngon ?
- Không, không có ý đó...
Tăng Nghị xua tay, hắn trong lòng có chút bất đắc dĩ. Từ khi tới Vinh Thành, hầu như tối nào cũng có người mời rượu, hơn nữa từ chối không được. Nếu mìnhkhách khí, đối phương sẽ cho rằng mình kiêu ngạo, không uống chính là không nể tình, không thể không uống. Hắn khẽ cắn môi, nói:
- Được. Tối nay chúng ta cũng không phải làm cái gì « không say không về », chỉ cần uống cho vui vẻ là được.
Tương Trung Nhạc thấy Tăng Nghị nói như vậy, cũng không ép nữa, cười nói:
- Vậy mỗi người một bình đi, uống xong sẽ đi ngủ, cũng không nên làm ảnh hưởng đến việc ngày mai.
- Cứ vậy đi.
Tăng Nghị gật đầu cười.
Cao Nhã Vân rất nhanh mang lên vài đĩa thức ăn, rồi lại mang ra hai bình rượu ngũ lương, mấy cái chén, đặt trước mặt hai người:
- Ông em Tăng, tôi còn phải trông con, uống cùng cậu một chén rồi nhường lại cho chồng tôi tiếp cậu. Tối nay cứ uống cho thật thoải mái.
- Chị quá khách khí rồi.
Cao Nhã Vân mời Tăng Nghị một ly, uống xong rồi đi ra phòng khách, vừa trông con vừa xem TV.
Tương Trung Nhạc có chút rượu vào, hàn huyên rất nhiều chuyện của huyện Nam Vân, sau đó mới Tăng Nghị lúc nào rảnh thì đến Nam Vận chơi, ông ta nhất định sẽ tiếp đón nhiệt tình. Tương Trung Nhạc là người thông
minh, trong bữa tiệc cũng không quá tò mò, đến lời nói bóng gió cũng không có. Kỳ thực trong lòng ông ta đang vô cùng muốn biết Tăng Nghị rốt cuộc là đang làm gì, là lại lịch thế nào, nhưng không nói ra miệng. Thật muốn hỏi ra đầu ra đũa, nhưng dễ khiến cho người ta nghĩ rằng mình đã biết bối cảnh của họ rồi thì mới tiếp đãi nhiệt tình như thế, như vậy sẽ phản tác dụng.
Uống hết một bình rượu, Tăng Nghị liền đứng dậy cáo từ:
- Trời không còn sớm nữa, em xin phép các từ, vài ngày nữa em sẽ qua thăm khám cho đứa nhỏ.
Tương Trung Nhạc và Cao Nhã Vân nhiệt tình tiễn Tăng Nghị xuống dưới lầu, kêu lá xe đưa Tăng Nghị về.
Trở lại trên lầu, vừa đóng cửa vào, Cao Nhã Vân đã vội hỏi:
- Tăng Nghị có lại lịch thế nào? Tôi thấy hắn đối với một Chủ tịch huyện như ông thái độ vô cùng điềm nhiên, có vẻ như là người có bối cảnh.
Tương Trung Nhạc uống rượu nhưng vẫn rất tỉnh táo, liền thấp giọng nói:
- Có nhớ bình Mao Đài cực phẩm trong nhà Trưởng ban Doãn không?
Trưởng ban Doãn là chỉ Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Doãn Binh Xương, là người lãnh đạo trực tiếp của lão Thái Sơn nhà Tương Trung Nhạc.
Cao Nhã Vân gật gật đầu:
- Biết, Trưởng ban Doãn rất quý bình rượu đó, chỉ dám để đó ngắm, không dám mang ra uống.
- Hôm nay tôi đến nhà Thang lão gia, lúc ăn cơm, Tăng Nghị tiện tay lấy ra một bình rượu giống hệt như thế.
Tương Trung Nhạc nói tới đây, cố ý ngừng lại.
Cao Nhã Vân liền lộ vẻ vô cùng kinh ngạc:
- Ông uống rồi?
Tương Trung Nhạc gật đầu, trên mặt hơi có chút tự đắc:
- Uống rồi, tôi uống đâu chừng hai chén.
Cao Nhã Vân không kìm lòng nối liền bóp cánh tay Tương Trung Nhạc:
- Nghe nói loại rượu này nếu mang bán đấu giá, một bình phải hơn một triệu.
Cô không phải kích động vì bình rượu này quá giá trị, mà là suy nghĩ người có thể uống loại rượu này cao quý đến đâu. Bình rượu quý cũng chỉ là do đắt giá, còn người uống nó thì thực sự là tôn quý.
Tương Trung Nhạc vuốt bụng, bình rượu đắt tiền đó mình cũng đã uống vào dạ dày. Ông ta hướng số ta đi tới, giọng chậm rãi nói:
- Hôm nay tôi tuyệt đối là gặp được quý nhân, bà có biết bình rượu kia là từ đâu ra không?
Cao Nhã Vân mang đến cho Tương Trung Nhạc một chén trà đặc, nói:
- Ông có thể đừng dài dòng được không?
- Bí thư Phương!
Lúc Tương Trung Nhạc nói ba chữ này, trong lòng vẫn đang chấn động:
- Tăng Nghị nói là lấy từ nhà Bí thư Phương.
Cao Nhã Vân “A “ một tiếng, ngã ngồi ở sô pha. Tỉnh Nam Giang có thể có mấy người Bí thư họ Phương? Cho dù là có nhiều Bí thư họ Phương đi nữa, nhưng trong nhà có loại rượu Mao Đài cực phẩm này thì chỉ có một, chính là đương nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Nam Giang Phương Nam Quốc.
Tương Trung Nhạc nặng nề mà uống một ngụm trà, tựa vào số fa, nói:
- Bà nghĩ giúp tôi một chút, nếu Tiểu Thiên khỏi bệnh rồi, chúng ta nên tặng Tăng Nghị cái gì để tỏ lòng biết
on?
Cao Nhã Vân lập tức gật đầu nói:
- Việc này cần phải suy nghĩ một chút.
Tặng quà chưa chắc Tăng Nghị sẽ lấy. Nếu tặng cái gì đó bình thường, không thể hiện được thành ý của mình, Tăng Nghị chưa chắc đã để vào mắt. Nhưng nếu tặng thứ gì đó rất quý giá, lại rất dễ dàng rước lấy phiền toái. Hơn nữa, đối phương có thể tùy tiện lấy loại rượu quý như thế ra uống, rõ ràng là người không thiếu tiền.
Hai vợ chồng không ngờ ngồi trên sô fa đến nửa đêm để suy tính. Phải nghĩ ra một cái gì đó vừa không quá bình thường để thể hiện được thành ý, lại không thể quá quý giá.
Cha của Cao Nhã Vân cũng sắp đến lúc về hưu, rõ ràng là không có hi vọng thăng chức thêm nữa. Chỉ một thời gian nữa là sẽ lùi về tuyến hai, hoặc là hoàn toàn về hưu. Lần này đem Tương Trung Nhạc an bài đến huyện Nam Vẫn làm Chủ tịch huyện rõ ràng là đã mất rất nhiều công sức, coi như là việc cuối cùng có thể giúp được. Về sau con đường làm quan có thuận hay không đều phải trông chờ ở chính bản thân Tường Trung Nhạc.
Hình thái cơ bản nhất trong quan trường chính là người đi trà lạnh. Nếu Cao Thắng tiếp tục tại vị, Tương Trung Nhạc có lẽ còn có hy vọng lên chức, nhưng một khi Cao Thắng về hưu, Tương Trung Nhạc nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ khác, sợ là cả đời chỉ dừng lại ở cái chức Chủ tịch huyện, thậm chí đến cái chức đó cũng không đảm bảo.
Cho nên vấn đề bức thiết trước mắt của Tương Trung Nhạc chính là tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc mới.
Cao Nhã Vân không ngờ chồng mình một chuyến đến nhà Thang Tu Quyền lại có thể gặp được mối quan hệ tốt đẹp này, đây thực sự là một thu hoạch không ngờ, phải nắm giữ lấy mà “kinh doanh cho tốt.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch