Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 84: Giằng co

Chương 84: Giằng co




Ngày hôm sau Trần Long mang theo xe chuyển nhà đến phòng khám của Tăng Nghị, kết quả là đến nửa đường lại quay lại. Y nhận được một cuộc điện thoại, đám dân cư kia lại tụ tập gây rối, con đường phía trước đã được phong tỏa, thượng cấp yêu cầu y lập tức dẫn người qua xử lý chuyện này.
Trần Long lập tức cảm thấy đau đầu. Chính mình vừa mới nhận chức, mông còn ngồi chưa nóng chỗ, sao lại gặp chuyện xui xẻo này. Y chỉ còn cách bảo mấy công nhân chuyển nhà đi về, sau đó chính mình lái xe đi tới nơi xảy ra sự việc.
Đám dân cư giờ phút này đang tụ tập trước một tòa nhà kiểu cũ, hát vang quốc ca, lớn tiếng hộ khẩu hiệu, giăng biểu ngữ lên án công khai lòng dạ hiểm độc của nhà đầu tư khai thác phát triển.
Ngày hôm qua, đám người Lão Thất cầm đầu gây rối vừa mới bị khống chế, hôm nay đám cư dân này lại tụ tập
đây, việc này nói lên điều gì? Nói lên rằng Viên Văn Kiệt lần này thật sự đã ức hiếp người quá độc ác. Số dân cư này yêu cầu cũng không cao, chỉ cần có một chỗ ở, có một công việc sống tạm qua ngày, hành vi độc ác này của Viên Văn Kiệt, tương đương là muốn ép những người này nhà tan nhân tán rồi.
Trần Long tới hiện trường, liên tục cau mày. Y trong lòng rất rõ ràng, trừ phi là Viên Văn Kiệt đột nhiên tốt bụng, nâng cao tiêu chuẩn bồi thường, nếu không việc này rất khó giải quyết, việc tụ tập thế này rất có khả năng sẽ bùng nổ lần thứ hai, thứ ba...
Hiện trường đã có vài viên cảnh sát ở đó duy trì trật tự , nhưng rõ ràng thế đơn lực cô, chỉ có thể xa xa đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát.
Thấy Trần Long xuất hiện, một viên cảnh sát liền chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói:
- Sếp Trần, việc này không dễ xử lý.
Trần Long sắc mặt âm trầm:
- Cậu làm ăn kiểu gì thế? Vì sao những người này lại tụ tập ở đây?
Vị cảnh sát nhân dân rất ủy khuất, nói:
- Sếp Trần, việc này cũng không thể trách tôi. Đám cư dân nghe nói Văn phòng ban giải phóng mặt bằng ra thông báo cưỡng chế phá dỡ, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, lúc này mới tụ tập với nhau. Chúng tôi đã rất cố gắng mới có thể tránh gây tắc đường, tạm thời làm cho sự việc trong tầm có thể kiểm soát được.
Trần Long vừa nghe liền nổi giận:
- Đã khống chế được kẻ nào tung tin đồn nhảm chưa?
Viên cảnh sát nhân dân sắc mặt có chút xấu hổ:
- Cái này...Vẫn chưa ạ...
- Vậy cậu còn đứng đây làm gì? Đối với loại người bịa đặt sinh sự, xúi giục kích động, kiên quyết không thể nương tay, một khi phát hiện, sẽ lập tức xử lý!
Viên cảnh sát hướng nhìn đám cư dân, nhỏ giọng nói:
- Tin tức này...là do người bên công ty Phi Long nói.
Trần Long lập tức hiểu ra, sự việc này không phải bịa đặt. Nếu người bên Phi Long đã nói như vậy, chuyện cưỡng chế phá dỡ hơn phân nửa là sự thật. Y cau mày, việc này không dễ xử lý. Nếu Viên Văn Kiệt không chịu nhượng bộ, hôm nay cho dù có thể khuyên tán quần chúng, cũng chắc chắn là gian nan vô cùng. Sự việc nào loạn, phía cảnh sát cũng rất bị động. Nếu xử lý không tốt thì sẽ bị mang tiếng xấu “Làm việc không tận lực”.
Phía trước tòa nhà, nhóm cư dân đang giằng co với người của công ty Phi Long.
- Cái tòa nhà rách nát của các người đến chó cũng không thèm ngủ, có thể bồi thường cho các người đã là quá tốt rồi, còn muốn thế nào nữa? Tôi thấy các người thèm tiền đến mức điên loạn rồi. Thức thời, khẩn trương lấy tiền rồi cút đi, đừng chờ thêm vài ngày nữa nhà bị đổ sụp thì tiền cũng không được xu nào.
- Tôi nhổ vào!
Trong đám người có người mắng lên:
- Không ai cần các người mua nhà của chúng tôi. Các người cút ngay đi. Cho dù nhà chúng tôi có đổ sụp cũng sẽ không bán cho các người đầu.
- Đúng, chúng ta không bán.
Đám người hô to
- Các người đầu óc đúng là bị ngâm nước rồi. Khu nhà này chắc chắn phải phá dỡ, hôm nay không dỡ thì ngày mai sẽ dỡ. Hôm nay nếu các người ngoan ngoãn chuyến đi, chúng ta còn có thể suy xét giúp người giúp xe, giúp các người miễn phí. Nếu các người kiên quyết không chuyển thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Lại nói, chính là hai tên mặt sẹo và đen gầy hôm trước bị Tăng Nghị trừng trị đang dẫn theo một đoàn thanh niên trai tráng, như hổ rình mồi đứng ở phía đối diện với nhóm cư dân. Trong tay cầm ống tuýp, mắt lộ ra hung quang, cả đám đều không phải là người lương thiện, bình thường ẩu đả đánh nhau đầu đường xó chợ, thậm chí có mấy tên từng đi tù, nếu nói đánh nhau đả thương người, những người này đều sẽ không nương tay.
- Chuyển nhà sớm thì còn có lợi, khẩn trương cút mẹ nó đi thì mới có đường sống.
- Cho dù chuyển hay không chuyển, chỗ này cũng phải phá dỡ. Nếu chuyến đi chậm trễ, đừng trách gậy gộc vô tình, đến lúc đó đánh chết, đánh cho tàn phế, đều là kết quả các người xứng đáng được nhận.
- Nghĩ cho kỹ đi, cưỡng chế phá dỡ cũng không phải là trò đùa. Nếu như có thông báo cưỡng chế phá dỡ thì việc các người tụ tập gây rối, kháng cự chấp pháp chính là đối nghịch với quyết sách chính phủ, tuyệt đối không vui vẻ gì. Bị bắt đi giáo dục lao động hoặc là thẳng tiến đến bệnh viện tâm thần, khi đó hối hận cũng đã muộn rồi.
- Là tiền quan trọng hơn hay là mạng sống quan trọng hơn cũng nên phân cho rõ ràng, lại càng không thể vì bị một số người xúi giục, trung gian kế của kẻ xấu, đến lúc đó tiền không có mà mạng cũng không, các người muốn khóc cũng không kịp.
Đám người này cũng không hoàn toàn là không có đầu óc, bọn chúng kẻ tung người hứng, liên tục hăm dọa đám cư dân.
Tuy nhiên dường như không có tác dụng gì, trong đám người có người hộ:
- Chúng ta thủ tục đầy đủ hợp pháp, dựa vào cái gì cưỡng chế phá dỡ nhà chúng ta, trong mắt các người còn có vương pháp không? Chúng ta còn muốn đi kiện các người.
Tên mặt sẹo nhổ mẩu thuốc trên miệng, giơ tay chỉ vào đám người, hô lớn:
- Vương pháp? Kết cục của những kẻ gây rối ngày hôm qua chúng mày còn không rõ sao? Nói cho chúng mày biết, đối nghịch vương pháp chính là kết cụ đó. Chúng mày nếu cứ khăng khăng thế này thì cũng sẽ theo chân chúng nó thôi.
Đừng ngu ngốc nữa, trứng làm sao chọi được với đá, lấy tiền rồi khẩn trương cút đi có phải hơn không.
Chúng mày trợn mắt lên mà nhìn, ngay cả cảnh sát cũng không dám lại đây, nếu biết điều thì khẩn trương cút
đi.
Một đám cặn bã đứng hăm dọa, đồng thời đem ống tuýp đập vào nhau kêu loảng xoảng, âm thanh làm cho người ta sợ hãi.
Xa xa Trần Long bị chọc cho tức điên người. Mẹ nó, chúng mày quá kiêu ngạo, nếu không phải cấp trên mệnh lệnh cho bố mày chỉ duy trì trật tự, không thì bố mày đã sớm bắt hết lũ lưu manh chúng mày rồi.
Nhóm quần chúng bị đám lưu manh hăm dọa, khí thế lập tức có chút giảm xuống, có người hô:
- Có bản lĩnh thì phá dỡ tòa nhà này đi.
Tên mặt sẹo nhìn tòa nhà kiểu cũ đang bị nhóm cư dân vây quanh, nói:
- Nói thật cho các người biết, tòa nhà kia cũng phải phá dỡ, chẳng mấy chốc lệnh cưỡng chế phá dỡ sẽ được mang đến đây.
Trần Long đứng từ xa thầm nhủ: “Viên Văn Kiệt thật sự là kiêu ngạo, tòa nhà này nguyên là chỗ làm việc cũ của Bát Lộ quân đóng tại Vinh Thành, là di sản văn hóa. Dựa theo quy hoạch, khu đất chuẩn bị xây dựng trung tâm thương mại không bao gồm tòa nhà này. Không nghĩ tới Viên Văn Kiệt to gan lớn mật, không ngờ đến di sản văn hóa cũng dám hủy đi.
Nhóm cư dân nhóm không tin, nói:
- Các người dám không? Tòa nhà này chính là di sản văn hóa, là nơi làm việc của Bát Lộ quân.
- Di sản cái rắm! Trong mắt bố mày chỉ là một tòa nhà cũ nát, không phá dỡ cũng sẽ tự sụp đổ.
Tên mặt sẹo hung tợn nói. Những người này thật là ngây thơ, nghĩ tụ tập ở đây là có thể thoát được cưỡng chế phá dỡ sao. Bát Lộ quân cũng chẳng có tác dụng gì.
Tên mặt seo rất rõ ràng, tòa nhà này khẳng định là phải dỡ đi. Bởi vì tòa nhà này nằm đúng vị trí trung tâm, nếu không dỡ đi thì trung tâm thương mại kia có quy hoạch thế nào cũng chẳng ra cái gì cả. Viên Văn Kiệt sớm đã thông qua mối quan hệ ở Cục văn hóa rồi, tòa nhà này không dỡ không được.
Đợi sau khi phá xong thì nói là tòa nhà lâu năm không được tu sửa, đang thi công xung quanh thì đột nhiên sụp đồ. Dù sao toàn nhà này bình thường cũng không có mấy người đến thăm, nếu không có lợi ích gì đối với thành phố, đã thế hàng năm còn phải ném tiền vào duy tu, sụp cũng chẳng sao, sẽ chẳng ai quan đến việc nhỏ nhặt này.
Lời nói của tên mặt sẹo chọc giận một người có dáng cán bộ, người nọ tiến lên vài bước, cao giọng quát:
- Coi trời bằng vung! Tôi xem các người ai dám cưỡng chế phá dỡ nơi này!
Người nọ là người chịu trách nhiệm quản lý toàn nhà này, tên là Mạnh Quần Sinh, y vốn tưởng rằng như thế nào cưỡng chế phá dỡ, cũng sẽ không hủy đến trên đầu mình. Nhưng hai ngày nay lãnh đạo cấp trên liên tục ám thị, khiến y bắt đầu ý thức được sự việc. Vừa rồi tên mặt sẹo nói như vậy, Mạnh Quần Sinh liền không kìm nổi đứng ra quát lớn. Rất cả gan làm loạn, ngay cả địa chỉ cách mạng cũ cũng dám cưỡng chế phá dỡ, trong mắt còn có Đảng hay không.
Mạnh Quần Sinh mỗi ngày ở trong này giảng giải lịch sử các mạng cho khách đến thăm, trong mắt y, tòa nhà này cũng chính là thánh địa.
Đám người thấy có người ra mặt, hơn nữa còn là cán bộ nhà nước, lập tức yên tâm hô lớn:
- Không thể hủy đi! Không thể hủy đi!
Sau đó còn có người bắt đầu hát vang quốc ca, thanh âm uy vũ hùng tráng, trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ
Mặt sẹo thẹn quá thành giận. Vốn dựa theo kế hoạch là phá khu dân cư trước rồi mới hủy tòa nhà làm việc, xem tình huống hiện tại chỉ có thể phá dỡ tòa nhà này trước. Nếu tòa nhà này phá trước, nhất định sẽ là đòn đá kích rất lớn đối với đám dân chúng này. Một khi ảo tưởng trong lòng đã tan biến thì sẽ chấp nhận chuyển đi, chỉ cần có người đồng ý chuyển đi là tốt rồi. Số còn lại sẽ bị cưỡng chế, xử lý sẽ không quá khó nữa.
- Mạnh Quần Sinh, con mẹ mày không muốn làm nữa rồi.
Mặt sẹo giơ tay mắng Mạnh Quần Sinh:
- Mày ngoan cố, đến cấp trên ra lệnh cũng không nghe.
Mạnh Quần Sinh một tay chống nạnh, chỉ vào mặt sẹo:
- Tôi có làm hay không là do tổ chức định đoạt. Anh chỉ là một tên lưu manh, có quyền gì khoa chân múa tay với tôi. Nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn làm phụ trách ở đây một ngày thì các anh cũng đừng nghĩ sẽ phá dỡ được nơi này.
Mạnh Quần Sinh tốt xấu gì cũng là cán bộ nhà nước, răn dạy vài tên lưu manh, tự nhiên là khí thế mười phần, không có sợ hãi.
Đám người lập tức sĩ khí đại chấn, đều hộ:
- Nếu ai dám hủy đi một viên gạch, chúng tôi liền liều mạng với các người!
- Đúng, liều mạng!
Xa xa Trần Long thầm nhủ: “Không ổn rồi, Mạnh Quần Sinh cũng là kẻ ngốc, đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt sao?” Trần Long quay lại nháy mắt với mấy viên cảnh sát sau lưng, chỉ cần tình hình có biến, y liền chuẩn bị ra tay can thiệp, không để cho sự việc đi quá xa.
Mặt sẹo hoàn toàn nổi giận. Y hôm nay dẫn theo bọn lưu manh ác bá lại đây, chính là muốn tạo uy thế phủ đầu nhóm cư dân, đã dọa được một số người nhát gan sợ phiền phức rồi, ai dè lại bị Mạnh Quần Sinh phá đám, kiếm củi ba năm thiếu một giờ. Mặt sẹo cắn răng một cái, nắm chặt ống tuýp trong tay. Xem ra hôm nay không xin tí máu của những người này thì bọn họ sẽ không biết từ “Sợ” viết như thế nào.
Ánh mắt tên mặt sẹo quan sát một lượt đám người, chuẩn bị động thủ.
Trần Long lập tức cũng liền chuẩn bị, tay bắt đầu đưa xuống tìm súng. Phải ra ray, nếu không ra tay thì tình hình không thể khống chế được.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, sau lưng Trần Long đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tại:
- Dừng tay hết cho tôi!








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch