- Các người....các người có hiểu quy cũ gì hay không? Quả thực các người xem sinh mạng giống như trò đùa. Tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người lại. Vị bác sĩ ngay tại chỗ tức run người lên. Gã đen gầy chỉ vào vị bác sĩ, hung tợn nói: - Đánh mau! Không đánh chết các người là không được. Tôi muốn nhìn xem người nào có gan báo cảnh sát, dám ở đây ngăn chặn chuyện của Viên tổng. Vị bác sĩ ôm lấy ngực, thở gấp. Ông ta quả thật chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy. Viên Văn Kiệt cau mày, không tình nguyện bước vào phòng bệnh. Y trừng mắt nhìn gã đen gầy. Đồ chó cậu phun đàm như vậy, khiến tôi làm sao bước vào đây? Trong phòng bệnh, Mạnh Quần Sinh cũng vừa lúc tỉnh lại. Tăng Nghị cho anh ta uống thuốc có công dụng giúp lưu thông máu huyết bị ứ đặc, rất tốt để điều trị ngoại thương. Thuốc tê vẫn chưa tan hết, nhưng Mạnh Quần Sinh vẫn cảm giác được toàn thân đau đớn. Toàn thân cao thấp tất cả đều đau, đau đến mức anh ta nghĩ đây không biết có phải thân xác của mình hay không. Anh ta muốn cử động một chút, nhưng lại phát hiện căn bản không thể nhúc nhích. - Cậu chính là Mạnh Quần Sinh? Viên Văn Kiệt hỏi một câu. Mạnh Quần Sinh không có trả lời, nhưng mảnh giấy ở đầu giường rõ ràng có viết tên của anh ta cùng với chứng bệnh. Gã thấp gây liền kéo đến một cái ghế. Viên Văn Kiệt ngồi xuống, từ trong túi móc ra một phong thư, chậm rãi mở ra nói: - Phong thư báo cáo này là cậu viết à? Bởi vì Viên Văn Kiệt hủy đi phòng làm việc của Bát Lộ quân. Mạnh Quần Sinh liền viết thư tố giác lên đơn vị thượng cấp, cùng với sự việc công ty Phi Long cưỡng chế phá dỡ phi pháp. Đồng thời tố cáo công ty Phi Long chiếm đoạt quy hoạch phần đất bên ngoài. Nhưng rất nhanh tin tức đó đã bị trả trở về. Trong chế độ thông tin đối ngoại, viết thư tố giác ngoại trừ mang đến thương tổn cho người tố cáo, cơ bản chẳng có bất luận một hiệu quả nào. Ngẫm lại mà xem, anh viết thư lên thượng cấp tố giác Cục trưởng của mình. Kết quả trải qua phê duyệt, cuối cùng cũng trở lại cục lý để xử lý. Cục lý xử lý còn không phải Cục trưởng của mình sao? Cục trưởng nhìn thấy phong thư tố cáo này, ông ta sẽ chủ động tổ chức công đạo hay là đằng sau thu thập anh? Đáp án có thể nghĩ. Lúc trước cũng không biết là ai đã bày ra chuyện tố giác này. Nhưng nó cũng đồng thời tạo nên số người khiếu oan ngày càng nhiều, rồi quan lại bao che cho nhau. Lẽ ra phong thư này không có khả năng lọt vào trong tay Viên Văn Kiệt. Nhưng ở Nam Giang, có mấy ai dám xét xử công ty Phi Long. Cho nên, phong thư này liền lọt vào tay Viên Văn Kiệt, để y tự mình xử lý. Viên Văn Kiệt còn có thể làm sao? Khi nhận được phong thư, y liền muốn thu thập Mạnh Quần Sinh. Nghe nói Mạnh Quần Sinh đang ở bệnh viện, y liền dẫn người tìm đến cửa. - Là tôi viết! Mạnh Quần Sinh cắn răng: - Anh muốn thế nào? Viên Văn Kiệt phe phẩy lá thi7, khinh miệt nói: - Nói thật cho cậu biết, cậu viết thư tố giác tội hiện tại đều lọt vào tay tôi. Nói cho cậu biết, về sau hãy thành thật mà nằm ở chỗ này dưỡng thương, đừng phí tâm tư nữa. Mạnh Quần Sinh trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ: - Tỉnh Nam Giang không ai dám quản chuyện của anh, tôi đây liền hướng lên một bậc cao hơn phản ánh. Bộ Xây Dựng, bộ Tài Nguyên và Đất đai. Thậm chí là nội các chính phủ. Tôi không tin không có bộ môn nào không dám quản chuyện của anh. Gã đen gây chỉ vào Mạnh Quần Sinh: - Tôi thấy tiểu tử cậu là không ăn đập thì không nhớ mùi. Viên tổng đã nói như vậy là khách khí với cậu rồi. Con mẹ nó, rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Viên Văn Kiệt khoát tay nói: - Mạng người quan trọng, lãnh đạo các ngươi đều không quan tâm. Cậu làm việc hăng say như vậy làm gì? Mạnh Quần Sinh oán hận nhìn Viên Văn Kiệt, không nói lời nào. Viên Văn Kiệt châm một điếu thuốc, rít một ngụm. Sau đó rất có hứng thú và đánh giá Mạnh Quần Sinh trong miếng vải băng quấn kín. Đối với loại xương cứng như thế này, y khẳng định là không thích, nhưng vẫn có chút tò mò, trong bụng thầm nghĩ cậu cũng không phải mình đồng da sắt. Ông tuýp nện xuống sẽ bị đứt tay đứt chân. Cậu rốt cuộc là ăn cái gì để lớn? Sao đầu óc lại ngoan cố đến như vậy? Nhả ra một ngụm khói, Viên Văn Kiệt nói: - Nói đi, muốn như thế nào cậu mới không làm loạn nữa. Tiền hay là chức quan? Viên Văn Kiệt có lý luận của mình. Y tha rằng đem tiền cấp cho đám tham quan ô lại, cũng sẽ không cấp cho dân đen. Lý do rất đơn giản. Đám tham quan ô lại nhận tiền của mình thì sẽ thay mình làm việc. Nhưng nếu cấp cho đám dân đen một phần tiền, bọn họ sẽ mang ơn mình sao? - Nói đi, hôm nay cậu rất may mắn. Viên tổng đối với cậu đã phá lệ thi ân. Gã đen gầy lại nói. Mạnh Quần Sinh nhìn chằm chằm vào Viên Văn Kiệt. - Hãy bớt sàm ngôn đi. Tôi nhất định sẽ bắt những loại ác bá như anh ngồi tù. Viên Văn Kiệt quăng tàn thuốc xuống dưới đất, chống nạnh: - Tôi muốn nhìn xem ai xui xẻo trước. - Đồ không biết xấu hổ! Gã đen gầy lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, khoát tay. Gã đem bình nước truyền cho Mạnh Quần Sinh ném xuống đất bể nát. Ông tiêm còn dính trên cánh tay của Mạnh Quần Sinh cũng bị rút ra, khiến máu tươi nhụm đỏ ống tiêm. - Máy móc ở đây tất cả đập hết cho tôi. Để xem tiểu tử này còn sống mà rời khỏi bệnh viện hay không. Gã gầy đen vừa kêu gào, vừa đẩy mạnh cái màn hình bên cạnh. Màn hình rơi xuống đất, hiện lên những đường sọc ngang. - Tôi liều mạng với các người. Lão Mạnh ánh mắt đỏ lên. Ông ta sốt ruột con mình, không biết từ đâu có một cỗ sức mạnh, liền giấy ra khỏi sự kìm giữ của hai gã thanh niên trai tráng, một chân nhảy lên, một tay tát vào mặt Viên Văn Kiệt. Sau đó một bãi nước bọt bắn thẳng vào mặt y: - Các ngươi là một đám khốn kiếp. Tao hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết chúng mày. Nói xong, ông ta vươm hai tay bóp cổ Viên Văn Kiệt. Viên Văn Kiệt hoảng sợ, vội vàng nhảy về sau hai bước, né tránh bàn tay của lão Mạnh. Y trong lòng sợ hãi, quát lớn: - Các người là thứ rác rưởi, ngay cả một lão tàn phế cũng không làm gì được sao? Khi nói chuyện, miếng nước bọt vẫn còn dính trên mặty. Y hoảng quá nên quên đi mất. Gã đen gầy không bảo vệ tốt Viên Văn Kiệt, khiến Viên Văn Kiệt bị một bạt tai, lúc ấy phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Gã giận dữ, nóng lòng lập công chuộc tội quát lớn: - Đứng thất thần ở đó làm gì? Mau dạy cho lão già này một bài học. Đánh cái chân còn lại của lão gãy luôn đi. Một gã ác ôn cầm theo quai trương của lão Mạnh tiến đến. Quải trượng giơ lên cao, hướng đầu lão Mạnh đập xuống. Tại hiện trường, ngoài các bác sĩ còn có một số quần chúng. Tất cả đều bị cảnh tượng này làm cho si ngốc. Có người thì kêu lên, có người thì nhắm mắt. Nếu cây gậy này đập xuống, lão Mạnh tuyệt đối là óc phụt ra. Dữ nhiều lành ít. - Khinh người quá đáng! Tăng Nghị lúc này hét lớn một tiếng, cất bước tiến lên, vươn tay túm lấy tóc của gã ác ôn. Sau đó dùng sức kéo. Cây gậy của gã thanh niên còn chưa đập xuống đầu lão Mạnh thì cả người ngã nhào. Tăng Nghị quét ngang một cước, khối thịt tám mươi cân giống như quả đạn pháo, phóng ra bên ngoài, đập mạnh vào cửa phòng giám hộ rồi rơi xuống đất, không nhúc nhích, đầu tóc bết thành một khối. Viên Văn Kiệt lấy tay chùi miếng nước bọt dính trên mặt, cảm giác ghê tởm. - Đánh, đánh chết cho ta. Nói xong, y cũng xông lên, cánh tay xoay tròn hướng lão Mạnh đánh tới. Tăng Nghị duỗi tay ra, nắm lấy tay Viên Văn Kiệt, Gương mặt của Viện Văn Kiệt đã bị đẩy đến trước mặt lão Mạnh. Lão Mạnh không khách khí, vươn tay bốp bốp vài cái. Mặt của Viên Văn Kiệt lập tức đỏ lên. Viên Văn Kiệt giờ phút này đã điên rồi, hoàn toàn đánh mất lý trí. Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh nhiều như vậy, cái gì cũng cố không hơn, điên cuồng hét lên: - Mau đánh hết cho ta, một tên cũng không tha. Gã đen gây sốt ruột cứu chủ, là người thứ nhất nhảy vọt lên. Tăng Nghị ở trên lưng Viên Văn Kiệt điểm một chút. Viên Văn Kiệt giống như bị điện giật, cả người run rẩy, ngã bịch xuống dưới chân lão Mạnh. Gã đen gầy đã sớm muốn đem Tăng Nghị báo thù. Thấy Tăng Nghị buông Viên Văn Kiệt, thuộc hạ liền không còn e dè, người thì nắm tay, người thì chân vào bụng Tăng Nghị đạp một cái. Thủ pháp giống như lần Thang Vệ Quốc đánh Tăng Nghị. Tăng Nghị cũng phản ứng như lần trước, tiến lên một bước, giơ tay điểm trúng mắt cá chân của đối phương, sau đó dùng chân đạp vào chân chống đỡ. Tăng Nghị lần này tức giận, một cước trực tiếp đá vào đầu gối đối phương. Chân chống đỡ của gã đen gầy lập tức gấp khúc lại, sau đó ngã xuống đất, ôm chân cười điên cuồng. Gã đen gầy lần trước đã lĩnh giáo Tăng Nghị, nhưng tiểu tử này lại không biết kềm chế, ngược lại càng thêm càn rỡ. Đối với hạng người này, Tăng Nghị quyết không hạ thủ lưu tình. Nếu lưu loại ác ôn này lại, không biết còn bao nhiêu người vô tội phải gặp họa. Một cước này của hắn có sử dụng ám kình, không trực tiếp đem chân của đối phương cắt thành hai đoạn, nhưng biến nó trở nên dễ gãy. Về sau, tiểu tử này khi đi trên đường, có dậm chân một cái cũng sẽ gây ngay. Quãng đời về sau sẽ hiểu rõ. Trong nháy mắt, người mà Viên Văn Kiệt mang đến đã thiệt mất hai. Bác sĩ và quần chúng tại hiện trường đều phản ứng. Một số người bao vây lại, có bác sĩ trực tiếp xuất ra dụng cụ kiểm tra phản xạ, điên cuồng đập xuống đầu nhóm ác ôn. Viên Văn Kiệt hành vi thật sự ức hiếp người quá mức, đến nỗi chọc vào sự tức giận của nhiều người. Ở đây mọi người liều mạng giải phóng sự khó chịu trong lòng của mình. - Tôi đánh chết cái bọn chó chết các người. Lão Mạnh tựa vào giường bệnh. Cái chân duy nhất đá vào mặt Viên Văn Kiệt. Viên Văn Kiệt có muốn tránh cũng không được. Hai cái răng từ miệng bay ra ngoài. Viên Văn Kiệt cảm thấy sợ hãi. Y cảm giác đối phương là hạ tử thủ. Y còn chưa được làm công tử của của Chủ tịch tỉnh, còn có rất nhiều cô em xinh đẹp chưa được lên giường. Nếu chết trong tay một lão tàn phế thì chẳng phải là uất ức sao. Vận dụng chút khí lực trên người, Viên Văn Kiệt liền tránh qua một bên. Vừa mới đứng dậy, thì liền đón đầu đánh Tăng Nghị. Tăng Nghị cũng không nói gì, giơ tay ấn vào lồng ngực Viên Văn Kiệt. Viên Văn Kiệt lại ngã xuống dưới chân lão Mạnh, giống như Viện Văn Kiệt tự mình đứng lên, nhưng lại đánh vào Tăng Nghị, sau đó chính mình lại bị đẩy ngã lần nữa. - Đánh, cứ đánh cho tôi. Bên cạnh là phòng cấp cứu, tôi sẽ phụ trách cứu giúp. Vị bác sĩ đó đúng là không sợ gì hết. Viên Văn Kiệt vừa nghe, trước mắt lập tức biến thành màu đen, thiếu chút nữa là hôn mê bất tinh.