Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 95: Cứu lại

Chương 95: Cứu lại





Bắt giam, khi nhắc đến thủ đoạn điều tra này, các cán bộ Đảng trong lòng đều sợ run. Rất nhiều người muốn nó tránh nó thì Tăng Nghị lại muốn bước vào. Tăng Nghị thầm nghĩ mình thật xui xẻo. Chính mình từ khi gia nhập tổ chức cho đến khi bị bắt giam thời gian chưa tới một tháng.
Khi tới dưới lầu, Tăng Nghị bị dẫn vào trong một chiếc xe thùng. Bên trong chiếc xe còn có một cánh cửa thủy tinh, đại khái là phòng ngừa người bị bắt giam nhảy ra ngoài. Khoảng cách giữa thùng xe và buồng lái cũng có một song sắt ngăn cách. Bốn phía đều treo bức màn đen. Sau khi lên xe, bên ngoài không có cái gì có thể nhìn thây.
Hai gã nhân viên kiểm tra kỷ luật cùng bước lên xe sau Tăng Nghị. Sau khi bước lên xe thì cầm lấy một miếng vải đen, trao đổi ánh mắt với nhau, phải như thế nào trói Tăng Nghị lại.
- Không nhọc hai vị, tôi tự mình làm được.
Tăng Nghị trong lòng không có quỷ thì căn bản không sợ cái gọi là điều tra này. Hắn cầm lấy miếng vải đen, không chút hoang mang bịt mắt lại, thầm nghĩ Phương Nam Quốc chỉ là đến trường Đảng trung ương học tập, nhưng vẫn đã rơi đài. Các người đã dám bắt giam tôi, cũng biết sự tình đến cuối cùng, xem các người xong việc như thế nào.
Hai người nhân viên kiểm tra kỷ luật, thấy Tăng Nghị không có ý đồ ngoan cố chống lại thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Là nhân viên công tác ở tổ Kiểm tra Kỷ luật lâu như vậy, nhưng bọn họ cũng lần đầu tiên gặp được một người điềm tĩnh, không chút bối rối.
Có một câu “Không điều tra thì không ai có vấn đề. Nhưng khi điều tra thì vấn đề liền dày đặc”.
Gần đây, để ràng buộc cán bộ, tổ chức điều tra rất cẩn thận. Một khi bị bắt giam thì trên cơ bản không có khả năng trở ra. Tuyệt đại đa số cán bộ bị bắt giam, đều bị đưa vào nhà tù. Nếu may mắn thoát ra ngoài thì kiếp sống chính trị xem như kết thúc. Cho nên, vừa nghe đến bắt giam, cho dù là cán bộ điềm tĩnh nhất cũng phải có chút hoảng hốt.
Xe rất nhanh chạy đi. Mười phút sau thì ngừng lại.
Tăng Nghị bị lôi xuống xe, sau đó đi vào một căn phòng. Khi tháo miếng vải đen xuống, Tăng Nghị bắt đầu đánh giá nơi bắt giam cán bộ trong truyền thuyết.
Nơi đây giống như phòng thẩm vấn của đồn công an đường Nhị Mã. Cửa sổ phòng được che kín bằng vải đen, không một tia ánh sáng nào lọt vào. Trong phòng bài trí cũng chẳng khác đồn công an cho lắm. Hai bên bày ba cái ghế dựa. Bên trái một cái, bên phải hai cái.
Tăng Nghị vừa thấy thì biết vị trí của mình ở đâu. Một cái ghế duy nhất là dành cho hắn. Hắn bỏ cái hòm y của mình xuống, rồi ngồi xuống ghế. Trên bàn có một cái đèn. Bóng đèn tuy nhỏ nhưng công suất tuyệt đối không nhỏ. Góc độ chiếu sáng vừa vặn chiếu thẳng vào Tăng Nghị.
Nghe nói Ủy ban Kỷ luật phá án không đánh không mắng nhưng thường hay lấy bóng đèn có công suất lớn chiếu thẳng vào người. Sau đó không ngừng hỏi cung. Nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thật là như thế.
Tăng Nghị đồng thời cũng hiểu được, cái gọi là Ủy ban Kỷ luật phá án, đơn giản chỉ là tìm cái cớ, trước đem người khống chế. Nếu căn cứ vô cùng chính xác thì không cần Ủy ban Kỷ luật ra mặt. Hôm nay người tìm hắn khẳng định là người của Viện kiểm sát.
Viên Công Bình tính toán, thừa dịp Phương Nam Quốc không có ở Nam Giang, tự mình hoàn thành cái gọi là “chứng cứ xác thực”. Đến lúc đó, cho dù Phương Nam Quốc có trở lại, muốn lật lại bản án thì cũng phải suy nghĩ đến tính phiêu lưu trong đó. Muốn hại một người thật rất dễ dàng, nhưng nếu muốn sửa lại bản án thì rất khó khăn.
Bên ngoài bước vào một người đàn ông trung niên hơi có chút béo phì, mái tóc cắt ngắn, sắc mặt uy nghiêm đến trước mặt Tăng Nghị:
- Tôi là Tổ trưởng Nghiêm Tuấn của tổ Kiểm tra kỷ luật, phụ trách điều tra vấn đề của cậu. Hy vọng cậu nhận rõ tình thế, không cần lo lắng. Đem tất cả những vấn đề của mình nói cho tổ chức biết.
Tăng Nghị thản nhiên cười:
- Thật ngại quá, lần đầu bị bắt giam nên cũng biết công đạo như thế nào.
Nghiêm Tuấn cảm thấy tức cười. Tiểu tử cậu đã bị Ủy ban Kỷ luật tạm giam, một lần cũng đủ khiến cậu xong đời, cậu còn muốn bắt giam nhiều lần sao? Y nghiêm túc nói:
- Đem những gì mà cậu đã làm trước đây báo cáo lại hết cho tổ chức. Không cần nói gì vô nghĩa. Nếu không có bằng chứng vô cùng xác thực thì tổ chức sẽ không gọi cậu tới.
- Những chuyện trải qua trước kia à? Nhiều lắm!
Tăng Nghị cười hỏi.
Câu nói đùa của Tăng Nghị nhưng lại khiến cho Tổ trưởng Nghiêm tưởng là thật. Y nghĩ đến mình còn chưa động thủ thì tiểu tử này đã chủ động thừa nhận mình đã làm rất nhiều chuyện. Quả nhiên là tổ chức có ánh mắt. Một phần công lao to lớn sắp đến tay mình rồi.
Tổ trưởng Nghiêm trong lòng mừng rỡ. Y trước kia cũng từng gặp qua cán bộ như vậy, lập tức lấy ra bản thảo đặt trên bàn:
- Thái độ này của cậu cũng không tồi. Hãy đem hết những chuyện mà cậu đã làm trước kia kể lại một cách tỉ mi, tổ chức sẽ xử lý.
Buông tờ giấy viết bản thảo, Tổ trưởng Nghiêm chuẩn bị ra ngoài. Căn cứ vào kinh nghiệm của y, bản khai báo này nhất định sẽ vừa thổi vừa dài.
Tổ trưởng Nghiêm chắp tay sau lưng, đắc ý vô cùng. Từ sau lưng truyền đến một giọng nói:
- Kỳ thật thì cũng chẳng có chuyện gì. Đơn giản chính là mỗi ngày đi họp. Nội dung họp có được gọi là công đạo hay không?
Tổ trưởng Nghiêm bước chân ngừng lại. Họp là công đạo gì chứ? Bố không phải là lãnh đạo cấp trên của cậu, không cần nghe cậu báo cáo công tác. Ủy ban Kỷ luật muốn nghe không phải là cái đó.
Nghiêm Tuấn sắc mặt liền trầm xuống:
- Không biết công đạo là gì thì có cần tổ chức nhắc nhở cho cậu không? Phòng khám của cậu, khám cho ai, bao nhiêu tiền, thì nên suy nghĩ lại một chút.
Tăng Nghị vừa rồi suy nghĩ một lần, thấy trên người của mình không có bất cứ một vấn đề nào. Viên Văn Kiệt cho dù muốn vu oan cho mình thì rất khó tìm được. Vấn đề rất có khả năng xảy ra chính là phòng khám của mình. Phùng Ngọc Cầm sau khi chính thức đề bạt hắn làm chủ nhiệm thì phòng khám của Tăng Nghị không còn nhận bệnh. Chiều bài cũng dỡ xuống, nhưng còn chưa kịp dẹp đi. Thứ nhất hắn không có thời gian, thứ hai là hắn có chút luyến tiếc. Không nghĩ tới, thật đúng là phòng khám này đã mang lại phiền toái cho hắn.
- Thế nào, nhớ được cái gì thì viết xuống hết đi.
Nghiêm Tuấn luôn quan sát vẻ mặt của Tăng Nghị. Nhìn thấy sự biến hóa trên vẻ mặt của hắn, y trong lòng liền biết có vấn đề. Xem ra nội dung của phong thư kia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Tiểu tử này thật đúng là thông qua phòng khám để thu hối lộ của người khác. Thật sự là quá kiêu ngạo.
- Nghĩ ra rồi!
Tăng Nghị nhìn Nghiêm Tuấn:
- Tôi đã xem bệnh qua cho Viên Văn Kiệt của công ty Phi Long. Nhưng anh ta còn chưa trả tiền cho tôi. Tổ trưởng Nghiêm có thể đòi tiền lại giùm tôi hay không?
Nghiêm Tuấn lập tức nổi trận lôi đình. Cậu xem Ủy ban Kỷ luật chúng tôi trở thành công ty đòi nợ của cậu sao? Y muốn Tăng Nghị nói cái gì, chẳng lẽ trong lòng không rõ ràng? Không nghĩ tới Tăng Nghị mở miệng liền cắn Viên Văn Kiệt một ngụm. Đây không phải là làm bừa à?
Nghiêm Tuấn hung hăng đập xuống tờ giấy:
- Hãy suy nghĩ kỹ lại một chút. Xem có ai trả tiền hay không? - Trả tiền cũng có!
Tăng Nghị thật ra cũng rất lưu mạnh.
- Tôi có thu nhận của đầu trọc năm mươi đồng. Cái đó có được tính hay không?
Con mẹ nó! Năm mươi đồng tiền, ném ngoài đường cũng không ai thèm nhặt. Đáng để Ủy ban Kỷ luật chúng ta gây chiến sao? Nghiêm Tuấn sắc mặt sa sầm. Tiểu tử này dám trước mặt mình giả ngu ngơ à?
Còn Tăng Nghị thì lại ra vẻ nói rất nghiêm túc:
- Phó cục trưởng Trần Long của phân cục Thiên Phủ, lúc ấy vẫn là Đồn trưởng đồn công an đường Nhị Mã. Anh ấy cũng ở đó trong quá trình tôi lấy tiền, nên có thể làm chứng cho tôi.
Nghiêm Tuấn ánh mắt muốn phát ra hỏa, đập bàn nói:
- Tăng Nghị, cậu hãy nghiêm túc lại giùm tôi. Tôi là đại diện cho tổ chức nói chuyện với cậu. Cậu tốt nhất nên nghiêm chỉnh lại cho tôi.
- Thái độ của tôi rất nghiêm chỉnh. Không chỉ riêng gì hiện tại mà bình thường tôi cũng rất nghiêm chỉnh.
Tăng Nghị cười:
- Đã nói rằng Viên Văn Kiệt không phải là người tốt. Khám bệnh xong cũng không trả tiền cho tôi. Trong một bữa tiệc, anh ta còn nhờ tôi chiếu cố công ty của anh ấy. Nhưng cuối cùng cũng vẫn là tôi bỏ tiền ra trả. Anh nói có giận không? Anh bảo tôi có thể giận không? Anh nói tôi có thể đáp ứng chuyện của anh ta sao? Tôi vĩnh viễn không dính đến chuyện hối lộ, mà còn để phòng ngừa các cán bộ khác không dính đến, tôi đã đề nghị tổ trù bị căn cứ bảo vệ sức khỏe nên loại trừ những xí nghiệp bất lương ra ngoài hạng mục. Từ đó ngăn chặn hiện tượng phát sinh, cứu lấy cán bộ của chúng ta. Đảng bồi dưỡng một cán bộ thật không dễ dàng.
Nghiêm Tuấn muốn hộc máu. Đây là công đạo của tiểu tử này? Rõ ràng là khoe mình liêm khiết, lại còn nói mình muốn cứu cán bộ Đảng. Tôi nhộ! Đó là chuyện mà một nhân viên chủ nhiệm như cậu làm à?
Tăng Nghị nói đến việc của Viên Văn Kiệt, Nghiêm Tuấn cũng không dám nghe tiếp. Đây không phải là chuyện y muốn nghe, cũng không phải là chuyện nên nghe. Nghe xong ngược lại sẽ là một việc phiền toái.
Y bước tới cửa, gọi ba gã nhân viên đến nói:
- Đối với một số phần tử ngoan cố, chúng ta nhất định phải dùng biện pháp cường lực để thi thố. Đập nát tâm lý của bọn họ, giúp bọn họ nhận biết tình thế.
Ba người ngầm hiểu:
- Yên tâm đi, Tổ trưởng Nghiêm, cấp dưới chúng tôi chưa bao giờ thấy người mà không biết nhận tội. Lập tức một người phụ trách bảo vệ, còn hai người khác bước vào phòng.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch