Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 40: Thuê cửa hàng

Chương 40: Thuê cửa hàng




Trần Mặc đi thẳng tới thư viện. Tiểu Ngư đã ngồi ở đây trước đó, không còn bao lâu nữa là đến kỳ thi kế toán viên cao cấp, nên lúc nào có thời gian rảnh cô đều đến đây.

Sau khi tìm kiếm trên kệ sách một hồi, Trần Mặc cầm một đống sách chuyên ngành viễn thông rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư.

"Ta đến rồi đây."

Sau khi Trần Mặc ngồi xuống, Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với hắn.

“Chào ngươi nhé, bạn gái của ta.”

Trần Mặc mỉm cười.

“Xin lỗi, trong khoảng thời gian này ta phải chuẩn bị cho kỳ thi kế toán viên cao cấp nên không có nhiều thời gian đi cùng ngươi.”

Tiểu Ngư nhìn vào mắt Trần Mặc, có phần áy náy.

“Nói mấy lời xin lỗi này với ta làm gì, chi bằng ngươi làm chút hành động thực tế đi.”

Trần Mặc thì thầm vào tai cô.

“Đừng làm bừa, đây là thư viện.”

Tiểu Ngư đỏ mặt, dở khóc dở cười: “Sau khoảng thời gian này, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”

"Thật sao? Bất ngờ gì?"

“Đến lúc đó sẽ biết.”

Tiểu Ngư liếc nhìn quyển sách trên bàn Trần Mặc: “Lần trước ngươi vẫn đang đọc sách vật lý, sao bây giờ lại đọc sách viễn thông?

"Học cho giỏi để sửa máy tính cho ngươi đó."

Nói đến máy tính, Tiểu Ngư cười nhẹ, Virus trong máy tính lần trước gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại cô cũng thấy buồn cười.

Thấp giọng tám chuyện một lúc, Trần Mặc bắt đầu chăm chú đọc sách, Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của Trần Mặc, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Trần Mặc chăm chú xem sách chuyên ngành viễn thông cả một buổi chiều, cho dù hắn có thể lấy bản thiết kế điện thoại từ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, nhưng tốt nhất cũng nên trang bị cho mình một chút kiến thức trước, bằng không đến lúc đó nhìn thấy bản mạch điện thoại thì lại mặt mày ngáo ngơ.

Ngày ngày đọc sách như vậy, hắn cũng không biết cứ đọc như thế này liệu đầu mình có bị nổ tung luôn không. Trạng thái hiện tại của hắn giống như là người đã ăn no mà vẫn không ngừng nhét đồ ăn vào miệng. Nếu không phải hắn đã khai phá tiềm năng cơ thể từ trước, e rằng giờ này đã ăn không tiêu rồi.

Day day ấn đường nhói đau, Trần Mặc thu dọn đống sách ở trên bàn, dẫn theo Tiểu Ngư rời khỏi thư viện.

Trên đường, Tiểu Ngư ngồi ở yên sau xe đạp Trần Mặc, trên mặt cô nở nụ cười thoả mãn. Bọn họ đều đang nỗ lực học tập, áp lực chắc chắn sẽ có, chỉ có những lúc rảnh rỗi như này thì mới có thể hưởng thụ sự thoải mái khó có được.

"Tiểu Ngư, ngươi ôn tập như nào rồi?"

"Cũng tạm ổn, có điều bài thi kế toán viên cao cấp không giống với mấy bài thi chứng chỉ tư cách hành nghề bình thường, vẫn có chút áp lực."

Tiểu Ngư nói: "Qua một đoạn thời gian nữa là phải thi rồi, mấy ngày này ta có thể sẽ hơi bận, mỗi ngày đều phải ôn tập."

"Không sao, ta ở cùng ngươi."

"Tâm ý của ngươi, ta biết. Nhưng không phải ngươi đang khởi nghiệp sao? Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta không phải là trẻ con, không cần ngày nào cũng phải ở bên ta."

Cơ thể của Tiểu Ngư dựa vào lưng Trần Mặc, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn: "Lúc ta cần ngươi bên ta, ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ngươi không được từ chối đâu đấy."

"Cam đoan không từ chối, chuyện to bằng trời, bạn gái là quan trọng nhất, đi ăn cơm thôi, hì hì."

Sau khi ăn cơm, Trần Mặc đưa Tiểu Ngư về kí túc xá rồi rời khỏi trường học.

....

....

Việc thiết kế điện thoại đòi hỏi rất nhiều thứ mà một cái máy tính không thể đáp ứng được, hắn bắt buộc phải có một nơi chuyên làm việc để lắp đặt máy móc và thiết bị.

Trần Mặc thuê một cửa hàng làm phòng thí nghiệm tạm thời. Bởi vì sự tồn tại của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật mà hắn càng thích làm việc một mình, như thế thì chuyện vặt vãnh sẽ ít đi một chút. Nếu để người khác phát hiện bí mật trên người hắn thì sẽ rất phiền phức.

Gần đại học Tân Hải có một con phố mua sắm rất dài, mặc dù nơi này không phải khu vực trung tâm của thành phố Tân Hải, nhưng nó lại sát với trường đại học, mỗi buổi tối ở đây đều rất náo nhiệt. Rất nhiều sinh viên đều thích tới tiệm trà sữa ở phố mua sắm, cùng nhau uống trà sữa, trò chuyện, hoặc là tổ chức liên hoan.

Trần Mặc đi dạo trên đường một lúc, hắn phát hiện một cửa hàng đang muốn sang nhượng lại đằng sau con phố mua sắm. Đó là một cửa hàng sửa chữa điện thoại và máy tính. Trần Mặc biết nơi này, chi phí sửa chữa ở đây cao hơn những nơi khác rất nhiều, lâu la dần dà không còn ai tới nơi này nữa.

Sau khi liên hệ với ông chủ, Trần Mặc đi vào tiệm trà sữa bên cạnh để chờ. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã vội vàng đến đây.

Vương Kế Vũ nhìn thấy Trần Mặc, trên mặt lập tức bày ra nụ cười.

Quãng thời gian này làm ăn khó khăn vô cùng, Vương Kế Vũ căn bản không trả nỗi tiền thuê mặt bằng chứ đừng nói là kiếm tiền nuôi gia đình. Hơn nữa, tuổi tác của hắn cũng đã lớn rồi, người nhà mỗi ngày đều ép buộc hắn mau chóng đổi sang công việc chân chính khác để cưới vợ. Vì vị trí của cửa hàng này ở trên phố mua sắm không không được đẹp lắm, rất ít người đồng ý sang nhượng. Bây giờ cuối cùng cũng có một người, hắn lập tức vội vã đi qua đây.

"Người anh em, xin chào, ta là Vương Kế Vũ."

Vương Kế Vũ đưa tay bắt tay với Trần Mặc: "Đi vào xem thử cửa hàng đi."

"Được."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch