Trong thành phố, dị thú hoành hành tàn sát bừa bãi, đấu đá lung tung tung ở phố đi bộ và giữa những con đường mòn, chúng đã mở ra linh trí, thậm chí còn biết cách đột nhập vào nhà dân để săn giết con người.
Chính phủ nhanh chóng điều động rất nhiều binh lính quân đội đã được võ trang đầy đủ, bọn họ gấp gáp lái xe tăng và máy bay chiến đấu vào thành phố cứu viện.
Thực vật dị biến còn đang ẩn núp, thế nhưng có thể nhận ra là linh trí của chúng dường như đã cao hơn hẳn so với khi trước.
. . .
Thành phố Long Giang, tiểu khu biệt thự.
Bên ngoài một tòa biệt thự sang trọng, một con ngó Ngao Tây Tạng dị biến, lớn bằng một cái xe tải đang nằm úp sấp bảo vệ nơi này.
Có không ít mèo hoang chó hoang và cả chuột cũng có hình thể to lớn đi ngang qua đây, nhưng có con chó Ngao Tây Tạng ấy, không một con vật nào dám tùy tiện xông qua cửa.
“A a a… Cứu mạng!!”
“Không, đừng mà!”
“Súc sinh!!”
Nhưng bên trong tòa biệt thự, tiếng kêu thảm thiết sợ hãi không ngừng truyền ra.
Trên sân cỏ dại mọc cao mấy mét, mấy cây đại thụ cao chót vót trong khu biệt thự vẫn chưa thể hiện hết sự hung ác của chúng.
Trong đại sảnh ngôi biệt thự được chú chó ngao Tây Tạng bảo vệ, Lâm Thủy Dao mặc một chiếc váy ngủ nhẹ nhàng khoan khoái, sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn trên ghế sô pha, khuôn mặt thanh tú sáng sủa nay đã trắng bệch.
Nghe tiếng gào thét bên ngoài lẫn tiếng kêu thê lương sát vách bên trong biệt thự, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy cô.
May mắn là chú chó ngao Tây Tạng mà cô nuôi tuy cũng đã dị biến, nhưng lại hoàn toàn không làm tổn thương chủ nhân của nó.
Lâm Thủy Dao vừa gọi điện cầu cứu xong, nhưng hiện giờ gia tộc đã rối loạn thành một đoàn, căn bản không còn ai có tâm tư quan tâm đến cô nữa.
Rống!!
Đúng lúc này, chú chó ngao Tây Tạng ngoài cửa bỗng ngẩng đầu gầm gừ uy hiếp.
“Lâm tiểu thư, ngươi có ở bên trong không?”
Giọng nói của Tô Ấu Vi bỗng truyền đến.
Nghe thấy tiếng đối phương, Lâm Thủy Dao hơi sững sờ, sao cô ấy có thể đến được đây vào lúc này?
Có điều Lâm Thủy Dao không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng hô: “Tiểu Bạch, đừng động thủ, là người bên mình!”
Vừa nói, Lâm Thủy Dao vừa nhanh chóng đứng dậy bước tới mở cửa.
Chỉ thấy chú chó ngao Tây Tạng của cô đang nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm một người cách đó không xa, áo giáp màu lam che kín thân thể, từ vóc người gồ ghề có thể miễn cưỡng nhận ra được đây là một cô gái.
Tô Ấu Vi thấy cô đi ra liền nới lỏng mũ giáp, “Lâm tiểu thư, là ta!”
“Ngươi… Đây là…”
Vẻ mặt Lâm Thủy Dao khiếp sợ nhìn cô, nghi ngờ không biết áo giáp trên người cô từ đâu mà có.
“Đi vào rồi nói!”
Tô Ấu Vi bước nhanh về phía trước, “Cả thành phố đều đang loạn hết cả lên, các loài động vật đều biến thành dị thú hung mãnh săn giết loài người.”
“Tiểu Bạch, ngươi trông cửa cho tốt!”
Lâm Thủy Dao đóng cửa mang theo Tô Ấu Vi vào trong, sau đó nhịn không được vội hỏi: “Ấu Vi, áo giáp này của ngươi từ đâu mà có?”
“Từ hình xăm.”
Tô Ấu Vi uống một hớp nước, kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Chuyện này… Cố Trường Khanh thật sự có thể dự đoán mạt thế xảy ra? Còn biết trước hình xăm có thể thức tỉnh?”
Nghe xong lời của Tô Ấu Vi, Lâm Thủy Dao ngây ra như phỗng.
Tô Ấu Vi cười khổ, nói: “Thế nhưng ta lại phụ lòng tốt của hắn rồi.”
Cô hiện tại hối hận biết bao, thế nhưng Tô Ấu Vi biết rõ tính tình người đàn ông đó, vì vậy cô không định đến tìm hắn nữa, có đi cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã.
Hai ngày trước, Tô Ấu Vi còn định tìm một chỗ thẩm mỹ tay nghề cao để xóa hình xăm trên người đi.
Bây giờ suy nghĩ lại mới biết mình thực sự quá ngu ngốc.
“Thật hâm mộ ngươi!”
Lâm Thủy Dao cực kỳ hâm mộ nhìn cô, “Cảm ơn ngươi, lúc này còn tới tìm ta.”
“Lâm tiểu thư, mau thu dọn đồ đạc rồi theo ta tới chỗ lánh nạn bên kia, ở đây không an toàn, ta tiễn ngươi tới đó trước đã.”
“Tiễn ta? Vậy còn ngươi?”
Nghe người đối diện nói vậy, Lâm Thủy Dao cảm thấy khó hiểu.
“Ta… Không còn mặt mũi nào gặp hắn!”
Tô Ấu Vi cười khổ, “Quân đội đã vào thành phố rồi, ta muốn giúp bọn họ cứu viện mọi người.”
Tô Ấu Vi hiểu rất rõ, cô không thể trở lại bên cạnh nam nhân kia được nữa.
Vừa nãy sau khi trải qua quá trình ‘lột xác’ đầy đau đớn xong, cô đã vội vàng mang người nhà tới chỗ lánh nạn của Cố Trường Khanh trước rồi mới đến đây tìm Lâm Thủy Dao.
“Hắn… sẽ chứa chấp ta sao?”
Lâm Thủy Dao cũng rất lo lắng.
Tô Ấu Vi phân tích: “Cố Chủ tịch nhất định sẽ thu một số người ở chỗ tránh nạn làm việc cho hắn, năng lực quản lý của ngươi xuất chúng như vậy, có lẽ hắn sẽ không từ chối ngươi đâu.”
“Được, đi thử xem!”
Lâm Thủy Dao gật đầu, vội vàng đi lên tầng thay quần áo.