Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 17: Thu Lưu Người Ở Lại

Chương 17: Thu Lưu Người Ở Lại

Rời khỏi thành phố Long Giang, trên con đường quốc lộ dẫn đến nơi trú ẩn ở ngoại ô phía Tây.

Một con chó Ngao Tây Tạng kích thước to bằng một chiếc xe Van đang chạy nhanh như chớp.

Trên lưng nó có hai cô gái, chính là Lâm Thủy Dao và Tô Ấu Vi.

Vút!

Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh màu đỏ có tốc độ còn nhanh hơn cả chó Ngao Tây Tạng đột ngột lao ra, chặn ngay trước mặt bọn họ.

Gào!

Con chó Ngao rít gào, há cái miệng như bồn máu lớn đánh về phía thân ảnh kia.

Thế nhưng thân ảnh kia có tốc độ cực nhanh, chỉ hơi lướt ngang người một cái liền nhanh chóng tránh được, lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, là ta, Lâm Thần đây! Thông qua định vị điện thoại, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!"

Thân ảnh bị chó Ngao đuổi giết vội cởi bỏ mũ giáp.

"Hả?"

Lâm Thủy Dao vừa bị hù dọa lúc này mới bình tĩnh nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Chỉ thấy đó là một thanh niên mặc áo giáp Viêm Long, diện mạo tương đối khôi ngô, thoạt nhìn chỉ mới chừng 18 19 tuổi.

"Ngươi đây là... áo giáp Viêm Long?"

Tô Ấu Vi kinh ngạc nhìn đối phương, khó mà tin được sẽ có người khắc hình xăm áo giáp bên trong áo giáp dũng sĩ lên cơ thể.

Quá trẻ trâu rồi đấy!

Nghe thấy thanh âm, Lâm Thần quay người nhìn về phía cô nàng, nhìn thấy áo giáp trên người cô, biết được cô cũng là người thức tỉnh hình xăm bèn thấp giọng cười nói: "Ta còn có một cái áo giáp Đế Hoàng. Tỷ, hai người đang muốn đi tới đâu vậy?"

"Đi tới nơi trú ẩn ở ngoại ô phía Tây, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau qua đó đi."

Nhìn thấy đệ đệ cũng có áo giáp, Lâm Thủy Dao cảm thấy vô cùng an toàn.

Lâm Thần rất khinh thường chỗ trú ẩn kia, hắn nói: "Đi tới nơi trú ẩn cũng chưa chắc an toàn, đi theo quân đội mới là lựa chọn chính xác, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho tỷ phải chịu một chút thương tổn nào."

Tô Ấu Vi lên tiếng: "Thủy Dao tỷ, ta cảm thấy tiểu đệ nói không sai, đi theo quân đội sẽ tốt hơn chút."

Lâm Thủy Dao thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo, "Vậy... vậy được, chúng ta không đi tới chỗ trú ẩn bên kia nữa!"

. . .

Hơn một nửa khu vực sa mạc ở phía tây ngoại ô Long Giang thị, trên thực tế đều đã bị phủ xanh toàn bộ.

Với sự biến đổi của thiên địa, tất cả các loài thực vật đều điên cuồng phát triển, cho nên nơi này đã không còn bộ dáng sa mạc ban đầu của nó nữa.

Nhưng vẫn còn có rất nhiều nơi có cát vàng cuộn trào, mà trên một trong những ngọn đồi, qua sự phản chiếu của huyết nguyệt lúc này, có thể lờ mờ nhìn thấy những đàn kiến to bằng con chó sói dày đặc bao phủ cồn cát đang lướt qua.

Phương hướng mà bọn chúng đang di chuyển dường như là về phía nơi trú ẩn bên kia.

Nơi này được bao phủ bởi các tấm lưới điện, bên trong hầm trú ẩn có độ cao từ 600 đến 700 mét được thắp sáng rực rỡ.

Nguồn điện bên ngoài đã bị cắt đứt từ lâu, cho nên thứ được sử dụng ở bên trong hầm trú ẩn hiện tại chính là nguồn điện từ các tấm pin mặt trời.

Trong cuộc săn bắn vừa rồi, tổng cộng đám người Trương Hổ đã thu hoạch được 21.321 viên tinh hạch.

Cố Trường Khanh cầm lấy 5.000 viên, phần còn lại thì giao cho Trương Hổ bọn họ tự phân phát.

Sau khi phân chia xong, mọi người liền nhanh chóng trở lại phòng riêng của mình để tu luyện.

Thông qua tinh thần lực, người ta có thể hấp thụ sức mạnh tinh khiết ở bên trong tinh hạch.

. . .

Biệt thự trung tâm, bên trong đại sảnh.

"Ngoại trừ việc bán manh để ăn xin trên mạng thì ngươi còn biết làm gì khác không?"

Cố Trường Khanh đã cởi áo giáp, vắt chéo chân ngồi ở trên ghế sô pha, trên khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt đối lộ rõ sự lạnh lùng và uy nghiêm, ánh mắt hắn nhìn lướt qua Tiểu Đoàn Đoàn đang hơi bất an trước mặt mình.

Thành thật mà nói, đối với những người được gọi là hot streamer ở trên mạng, Cố Trường Khanh thực sự không có ấn tượng tốt cho lắm.

Chủ yếu là do hắn cảm thấy phần lớn streamer đều là những kẻ bất tài, lại còn hay làm ra những trò vớ vẩn để câu kéo tiền bạc từ người xem.

Tất nhiên, cũng có những streamer có kiến thức rất tốt, hoặc là những người có sức ảnh hưởng tích cực đối với cộng đồng mạng. Bất quá không thể phủ nhận được rằng phải quá nửa streamer trong số đó đều là rác rưởi, chí ít thì Cố Trường Khanh cho rằng là như vậy.

Tiểu Đoàn Đoàn nghe hắn sỉ nhục nghề nghiệp của mình vô cớ như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất, khẽ cắn môi nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Cái gì ta không biết thì cũng có thể học mà."

Bộ đồ ở trên người nàng hiện giờ trông rất đơn giản, một chiếc quần jean ngắn tay màu xanh lam, phối hợp với một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng để hở rốn.

Mặc dù vóc dáng Tiểu Đoàn Đoàn không cao lắm, chỉ khoảng 1m6, nhưng dáng người lại rất chuẩn, cổ dài thẳng tắp, thuộc dạng có da có thịt, mông mật đào ngạo nghễ ưỡn cong, phải biết rằng có rất nhiều đàn ông nhìn thấy nàng ở ngoài đời đều không khỏi dán mắt về nơi đó.

Đôi chân trắng nõn và thon thả vừa phải, không thô to cũng không quá nhỏ, nhìn rất gợi cảm.

Khuôn mặt trái xoan thanh tú mướt mát, đôi mắt to đen láy như viên ngọc quý, nhưng lúc này lại mang dáng vẻ cực kỳ xấu hổ và ấm ức.

Cố Trường Khanh nhàn nhạt nói: "Quên đi!"

"Đừng mà!"

Nghe vậy, trong lòng Tiểu Đoàn Đoàn run lên một cái, vừa khóc vừa tiến lên quỳ xuống trước mặt Cố Trường Khanh, ôm lấy đùi của hắn, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương nói: "Chỉ cần tình hình ổn định lại thì đến lúc đó, ta sẽ lên mạng livestream để kiếm tiền cho ngài, ta nhất định sẽ đưa tất cả số tiền đó cho ngài, có được không?"

Cố Trường Khanh nhìn bộ dạng mau nước mắt của nàng, bình tĩnh nói: "Không tệ, chí ít thì ngươi cũng có tầm nhìn lâu dài. Ngươi nói không sai, tuy rằng tình hình bây giờ có hơi hỗn loạn, nhưng vài tháng nữa mọi thứ sẽ dần ổn định trở lại. Khi đó, ngành phát sóng trực tiếp của các ngươi vẫn sẽ hot như cũ."

Cố Trường Khanh vươn tay nắm lấy cái cằm của nàng, Tiểu Đoàn Đoàn liền bày ra bộ dạng giống như một con cún con điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.

"Thiếu gia, hay là... để nàng ở lại đi!"

Vương Dung đứng ở bên cạnh thấy vậy, không đành lòng liền thấp giọng lên tiếng.

"Thôi được rồi, vậy giao nàng ta cho ngươi."

Cố Trường Khanh buông bàn tay đang nắm lấy cằm của Tiểu Đoàn Đoàn ra, bỏ lại một câu xong liền đứng dậy đi lên lầu.

"Đa tạ lão bản!"

Tiểu Đoàn Đoàn vội vàng nói lời cảm ơn không ngừng, trái tim lo lắng và sợ hãi của nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Vương Dung tiến lên an ủi, "Không sao rồi, có điều về sau nhất định phải hiểu chuyện một chút, mỗi ngày chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh mọi thứ xung quanh biệt thự, nếu không thiếu gia chắc chắn sẽ đuổi ngươi ra ngoài."

"Cám ơn a di, ta biết rồi."

Tiểu Đoàn Đoàn cảm kích nhìn bà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch